Hết tiết 4, tôi đang ngồi hỏi han QC thì nhỏ L và nhỏ H khều tôi.
Tôi dặn dò QC ngồi im một chỗ không được đi lung tung, mất công lạc, rồi bước ra ngoài hành lang với hai nhỏ bạn.
– Ai vậy M? Tao nhớ mày đâu có người thân nào ở nước ngoài đâu – con L đăm chiêu.
– Ừm… – tôi ngập ngừng.
– QC, em họ của HN đấy – tôi bất giác thở dài.
– Sao lại về đây? – nhỏ H trợn tròn mắt ngạc nhiên.
– Mày hỏi tao thì tao hỏi ai bây giờ…
Nhỏ H nhìn chăm chăm vào tôi.
Con nhỏ này thuộc loại nhạy cảm và rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác.
Được mấy giây là nó đã hiểu chuyện…
– Con bé này thích mày phải không? – con H nhíu mày như không muốn tin lời mình vừa nói ra.
– Chẳng biết nữa… – tôi cố gắng che giấu sự thật một cách vụng về.
– Không phải giấu đâu.
Nhìn thái độ của nó là tao đoán được rồi – nhỏ H từ tốn.
– Tao không nghĩ là con bé dám về đây một mình… Tao đang lo muốn chết đây này.
Nó mà có chuyện gì chắc tao ăn không ngon ngủ không yên – tôi khổ sở.
– Mày định thế nào? – nhỏ L nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng hỏi.
– Tao không biết.
Mẹ tao dạy trong trường, trước sau gì cũng biết, nên cũng chẳng giải quyết được gì.
Tao lo cho nó hơn.
Không biết ở đây thì ăn uống, đi lại thế nào – tôi trả lời mà lòng rối như tơ vò.
– Thôi sắp trống rồi.
Vào lớp đi.
Để tao với con L tìm cách với mày – nhỏ H an ủi tôi.
Nghe câu nói của nó, lòng tôi nhẹ đi nhiều.
Đúng là bằng tuổi con gái bao giờ cũng có những suy nghĩ và lời nói chững chạc hơn so với con trai.
Cả ba chúng tôi bước vào lớp.
QC đang ngồi một mình, thấy tôi, em nhoẻn miệng cười.
Tôi cũng cười đáp lại.
Có lẽ QC biết tôi ra ngoài nói chuyện với 2 đứa bạn là về chuyện của em, nhưng em không bày tỏ thái độ gì.
Ngược lại với tôi, trong khi tôi xem chuyện em một mình về đây là chuyện động trời thì em xem đó là chuyện bình thường.
Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì em không dám làm nữa không?.
Ẩn giấu đằng sau thân hình mảnh mai của em là một tính cách khi thì mạnh mẽ, khi thì yếu đuối dễ bị tổn thương, lúc lại trẻ con.
QC không phức tạp mà chỉ là tôi không biết với hoàn cảnh nào thì em để lộ cái khi nào của em ra.
Tôi chỉ không hiểu tại sao cô bé lại thích tôi, một thằng con trai có phần vụng về trong chuyện tình cảm và có cái tôi quá lớn… Lẽ nào tình yêu lại sử dụng ngôn ngữ riêng mà chúng ta không thể kiểm soát!?
Tiết học cuối trôi qua không có gì đáng nói.
QC đã được mọi người trong lớp tôi đón nhận… đặc biệt là mấy thằng con trai sống trên hoang đảo lâu ngày.
Có QC , con trai lớp tôi ngoan lên trông thấy.
Thay vì thái độ lôm côm, nhí nhố thường ngày thì bây giờ thằng nào thằng nấy cũng đi nhẹ, nói khẽ, thanh lịch như người Tràng An.
Nhìn như hài.
Sức mạnh của đàn bà con gái ác liệt thật…
Vừa thu xếp sách vở vào cặp, tôi vừa quay sang hỏi QC.
– Em ở đâu?
– Em ở khách sạn.
– Ở một mình vậy à?
– Chẳng lẽ hai mình?
– Ý là, ở một mình nguy hiểm lắm.
– Anh lo cho em đấy hả? – QC mắt long lanh ra vẻ cảm động.
– Anh lo cho nhiều người, không phải mình em – tôi nói nghe rất người lớn, nhưng thật ra lúc đó thì tôi chỉ là một thằng ăn chưa no, lo chưa tới.
– Không sao đâu, em đi một mình cũng nhiều rồi – em trấn an tôi.
– Trưa nay em ăn ở đâu?
– Thiếu gì chỗ hả anh.
Em có phải là con nít nữa đâu mà anh lo – cô bé trả lời, nhưng tôi đọc được trong ánh mắt của em như đang chờ đợi sự quan tâm từ tôi…
Nhìn em một lúc, tôi lắc đầu, thở dài rồi chạy đến chỗ nhỏ L.
– Trưa nay, QC sang nhà mày ăn nhé.
Để nó ăn ngoài, tao không yên tâm – tôi nói đủ nhỏ để chỉ tôi và L nghe được.
– Được.
không sao đâu, bố mẹ tao dễ mà.
Nhỏ L biết chuyện của tôi nên nó không thắc mắc gì nhiều.
Nó luôn là đứa tôi nghĩ đến đầu tiên khi gặp hoạn nạn.
Hơn nữa bố mẹ nó cũng dễ hơn so với nhỏ H.
Tôi không thể để QC về nhà tôi, vì thứ nhất là bất tiện, thứ hai là bố mẹ tôi rất khó.
– Mày chở nó về rồi chiều đi học thêm xong, tao sẽ xử lí, ok?
– Được rồi.
Yên tâm.
Tôi quay lại chỗ QC rồi dặn em.
– Em về nhà chị L ăn cơm rồi nghỉ trưa ở đấy.
Chiều đi học thêm về anh sẽ gặp em
– Không cần đâu anh.
Em tự lo được mà… – cô bé trả lời giọng nhỏ xíu.
– Có nghe lời anh không? – tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé, mặt không biểu lộ cảm xúc.
– Vâng… – QC cụp mí mắt xuống, lí nhí trả lời.
– Chiều anh đi học thêm gì? Cho em đi theo với.
Chứ ăn cơm rồi ở nhà người lạ em không quen lắm
– Anh học thêm Hóa.
Đông với nóng lắm, em ở nhà đi.
Trưa ăn xong anh sang đón rồi chở em về khách sạn, chịu chưa?
– Chiều cho em đi với…
QC nài nỉ.
Giọng em nhỏ xíu mà tôi tưởng như cục tạ ngàn cân.
Tôi chao đảo, chuếnh choáng vì câu rót mật của em.
May mà kiếp trước tôi cầm tinh Đường tăng được cài bản ultimate anti-gái đẹp, chứ không chắc khó qua kiếp nạn này.
– Em vẫn còn đang mệt, nghỉ ngơi đi… Nhé! – giọng tôi chân thành nhất có thể.
– Vâng, vậy cũng được.
Học xong anh ra chỗ em nhé
– Ừ, anh biết rồi.
Về đi.
Chút ăn xong, anh sang đón
Chờ cho đứa bạn và QC đi khuất, tôi cũng tất tả vào lấy xe rồi chờ mẹ.
Ăn trưa xong, tôi phụ mẹ dọn dẹp chén đĩa vào bồn rồi nói.
– Con đi mua tờ báo chút mẹ
– Về sớm ngủ rồi chiều còn đi học nữa nhé con – mẹ tôi nói với.
– Vâng
Mẹ tôi chưa hỏi về QC vậy chắc là vẫn chưa biết chuyện.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi dắt xe máy ra cửa rồi phóng xe sang nhà nhỏ L.
Trước khi đi, tôi đã gọi điện báo với nó trước.
Khi sang đến nơi thì đã thấy nhỏ bạn và QC đang nói chuyện chờ tôi ở ngoài cửa.
Hai người đang nói chuyện gì mà nhìn vui vẻ lắm.
Thấy tôi, nhỏ L khoe.
– Bố mẹ tao cứ khen em họ mày ngoan với dễ thương
– Chắc bố mẹ mày khen lấy lòng thôi – rồi quay sang QC nhở em nhở
– Lấy lòng cái đầu mày! Toàn trêu con gái nhà người ta.
Sau này ế chỏng ế chơ nghe con
– Mình thế nào mình biết – tôi tự tin.
– Thôi đi đi, trưa nắng muốn chết.
Đi cẩn thận đấy – nhỏ L giục tôi.
Hết câu nói của nhỏ bạn, tôi bảo QC trèo lên xe.
– Giàu quá hen, ở khách sạn luôn
– Ở nhà nghỉ ghê muốn chết.
Mẹ dặn em là phải ở chỗ cho đàng hoàng – cô bé cự lại tôi.
– Ở nhớ phải khóa cửa cho cẩn thận đấy.
Ở đây không có an toàn như bên em đâu – tôi dặn dò.
– Anh có hay lo lắng cho người khác như thế này không?
– Thi thoảng thôi.
– Những người quan trọng thôi đúng không anh? – em cắc cớ.
– Đừng có mà tài lanh… – tôi đọc được những gì em nghĩ.
Em lại cười.
Tiếng cười giòn tan vào trong nắng và cả tâm hồn đang khô cằn của tôi.
Có lẽ, tôi thích nụ cười ở QC nhất.
Nụ cười của em khiến người khác cảm thấy yêu đời và quên hết mọi ưu phiền trong cuộc sống.
Bạn đã bao giờ nghe thấy tiếng cười của ai khiến cho nỗi buồn của mình trôi sạch chưa? Là nụ cười của QC đấy…
Tôi thả em xuống trước cửa khách sạn.
– Đưa anh số điện thoại, chiều xong anh gọi
– Đây ạ 09… – QC từ từ đọc từng số để tôi ghi vào 1 tờ giấy.
– Vào đi, anh về đây – tôi xua tay giục QC vào.
– Anh về đi rồi em vào
– Ừm…
Tôi lên xe, nổ máy và phóng đi.
Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy bóng em nhỏ dần và chỉ biến mất khi tôi rẽ ở một góc phố.
Thì ra, QC chờ tôi đi khuất mới quay trở vào trong… Một cô nàng sâu sắc hơn tôi nghĩ…
Buổi chiều học thêm, tôi không tập trung được.
Tôi ngồi mà bồn chồn không biết QC đang làm gì.
Em lạ nước lạ cái, một thân một mình, nếu có chuyện gì chắc tôi ân hận mất…
Học xong, tôi rút điện thoại bấm số của QC ngay.
– A lô…
– Đang làm gì đó em? Anh sang nhé
– Ai đấy ạ? – em trả lời với cái giọng ngái ngủ.
Giọng con gái lúc ngái ngủ dễ thương cực.
Tôi từng nghe vài đứa con gái ngái ngủ nói chuyện rồi.
Em nào em nấy giọng cũng nũng nịu, nhỏ nhẹ, nghe như rót mật vào tai.
Nhưng, đâu ai biết lúc bình thường thì sẵn sàng lao vào xé xác tôi ngay.
Nghĩ đến ghê hết cả người…
– Anh đây! Quên rồi à?
– Em biết nhiều anh lắm, anh nào cơ ạ? – tôi nghe tiếng khúc khích cười bên kia.
– Anh nào mà đẹp trai nhất thì là anh đấy – tôi trêu lại.
– Haha.
Sang đi, em đang ngủ dở.
Phòng 504 nha anh
– Ờ – tôi đáp cụt lủn.
Lên đến nơi.
Tôi gõ cửa thì nghe tiếng em nói vọng từ trong.
– Vào đi, em không khóa cửa đâu
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào… Trời ơi! Em mặc quần áo kiểu gì thế này – tôi hét ầm trong bụng…