Hương Tình Đầu


Lòng tôi như lửa đốt.

Không biết cho QC gặp Hoài Anh có sai lầm không? Chẳng hiểu có chuyện gì nữa không đây? QC hay làm mấy cái chuyện không giống ai lắm…
Tôi đứng khuất sau cái cột ở đằng xa để nhìn theo QC.

Nhìn phong thái của em chẳng có gì là muốn gây sự.

Điều đó khiến tôi yên tâm hơn.

Đi được một đoạn, QC quay lại, thấy tôi đứng một chỗ nhìn theo, em chỉ nhoẻn miệng cười.

Nụ cười hiền khô khiến tôi có cảm giác an lòng chứ không phải nụ cười rạng rỡ làm người thấy rối ren như lạc vào mê hồn trận…

Hai thái cực đối lập cùng tồn tại trong một tâm hồn.

Vừa là sự mạnh mẽ, quyết đoán, muốn làm gì phải làm cho bằng được, vừa là sự đằm thắm ẩn giấu đằng sau.

QC khiến tôi tò mò, càng ngày cành muốn hiểu thêm về em.

Tôi sợ rồi tim mình sẽ lỗi nhịp nếu cứ phải ở bên cô bé thế này…

Tôi nắm chặt tay lại, tự đấm thùm thụp vào ngực.

Tôi lắc đầu thật mạnh như muốn rũ tung mọi suy nghĩ không hay ra khỏi đầu.

Tôi gằn giọng dặn lòng QC là em gái của mày, nhớ không M…

QC đến trước cửa lớp, nhờ ai đó gọi Hoài Anh rồi tựa người vào lan can.

Một lúc sau, Hoài Anh đi ra, gương mặt có vẻ bất ngờ vì bị một người lạ gọi.

Tôi thấy thái độ cô bé trả lời QC có vẻ gượng gạo.

QC quay lưng lại nên tôi không đoán được em đang nói gì.

Hai người nói chuyện với nhau được tầm 5 phút thì QC chào Hoài Anh và bước đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tất cả những lo lắng của tôi chỉ là vô nghĩa…

QC lẳng lặng bước về phía tôi đang chờ với vẻ mặt trầm ngâm.

Tôi dựa cả người vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt khép hờ.
– Xinh thật đấy – QC thảng thốt.
– Ờ … – tôi mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại.
– Anh tốt số thật.

Được bao nhiêu em thích…
– Chắc Hoài Anh không thích anh đâu – tôi đổi chân.

Nãy giờ đứng một chân mỏi quá.
– Không thích nhưng ít nhất là có ấn tượng rất mạnh.

Con gái tụi em thường nhạy cảm hơn so với con trai
– Anh không quan tâm lắm… – tôi khẽ thở dài.
– Nhìn xấu trai thế này mà cũng lắm cô theo.

Không hiểu anh cho con người ta ăn bùa mê thuốc lú gì!? – cô bé không chịu tha.
– …

– Ngoài đời HN có xinh bằng Hoài Anh không… – tôi đột ngột đổi chủ đề.
– Anh đoán thử xem… – QC nghiêng đầu nhìn tôi.
– Bề ngoài thì một 9 một 10, nhưng tính cách thú vị hơn hẳn
– Anh đúng cái thứ 2 và sai cái thứ nhất – QC nháy mắt.
– Sai chỗ nào? – tôi thắc mắc.
– Chị em… xinh hơn…

Giọng QC nhẹ bâng tựa như cơn gió, vô tình mang theo nỗi buồn nhuộm hồn tôi mênh mang…

Mặt tôi lộ rõ vẻ buồn bã.

Tôi đang nuối tiếc khi chưa một lần được gặp HN trước khi em bỏ tôi lại.

Cuộc sống là vô số sự bất công.

Và tôi đang phải đối mặt với một trong số đấy.

Tôi đã nghe nhiều câu nói tình đầu đẹp nhưng buồn – vậy mà tôi vẫn không thể hình dung tình yêu của tôi lại phải trải qua nhiều sóng gió đến vậy.

Những tưởng sau cơn bão, bầu trời sẽ lại sáng, thế mà tất cả còn lại chỉ là một màn đêm u tối không một tia sáng hy vọng, không một khoảnh khắc gặp nhau ngoài đời…

– Em chưa thấy ai hoàn hảo như HN, chị của em… Xinh, thông minh, chân thành và nhân hậu – QC cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– Sao em gom hết tính tốt cho chị em vậy.

Chị em có tính xấu gì không?
– Chị em cầu toàn, nhạy cảm và lòng tự trọng cao quá, nên nhiều khi chị ấy chới với vì những điều nhỏ nhặt mà người khác có thể dễ dàng bỏ qua…
– Anh là người may mắn phải không QC? – tôi hỏi, nhìn em và chờ đợi…

QC không trả lời, em chỉ nhìn sâu vào mắt tôi… rất lâu.

Ánh mắt cô bé hiền và ấm áp lắm.

Tôi đọc được sự đồng cảm nơi em.

Một ánh mắt giá trị hơn ngàn lần câu trả lời tôi đang mong chờ…
– Mình đi thôi anh… – em quay mặt đi và khẽ quẹt mắt…

QC không bao giờ che đậy cảm xúc của mình.

Em khác với HN của tôi ở chỗ đấy.

Trong khi HN nhẹ nhàng và kín đáo thì QC bộc trực, yêu ghét rạch ròi và không sợ làm mất lòng ai.

Thú vị thật … Cảm ơn em, cô bé đáng yêu ạ.
Tiết 4 là tiết thể dục, tiết học tôi xem như giờ giải lao.

Hôm nay học về chạy bền.

Do được nhỏ H nhắc từ hôm qua, nên tôi lấy bộ đồ sơ cua của tôi đưa cho em, chứ mặc áo dài mà còn chạy nữa thì đúng là… hết xảy.

Con trai xuề xòa mặc quần áo hơi bẩn, hơi nhàu tí cũng chả sao, chứ con gái lại khác.

Mặc đồ phải thơm phưng phức mới chịu.

Biết thế cho nên trước khi tôi đưa bộ đồng phục của mình cho QC, tôi phải lấy trộm nước hoa của mẹ xịt lấy xịt để.

Thế mà lúc đưa cho em, cô bé nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi từ từ, từ từ đưa lên mũi hít hít.

Tôi nhìn theo, nuốt nước miếng ừng ực như bị cáo đang chờ đợi phán quyết cuối cùng từ thẩm phán.
– Thơm thế.

Anh dùng Bvlgari Eau Fraiche à?
– Là cái vẹo gì? – tôi đổ mồ hôi hột.
– Nước hoa ấy.
– Sợ em chê không thơm, nên anh lấy nước hoa của mẹ…
– Hay ghê.

Đúng mùi em thích.

Mà lần sau xịt vừa vừa thôi nhen.

Nước hoa mà cứ làm như nước lau nhà ấy – em gập bụng cười…

Vào tiết, khi tụi con trai chạy xong hết thì đến lượt đám con gái.

QC tham gia luôn chứ không ngồi một chỗ như tôi nghĩ.

Em chạy khỏe thật chứ không có yếu đuối và tiểu thư như vài đứa con gái lớp tôi.

Đúng là dân thể thao.

Chắc là cũng hay chạy bộ đây – tôi nghĩ thầm.

Không hiểu sao lúc đám con gái chạy, trong đó có QC, đa số con trai lớp tôi ngồi xếp hàng, mặt đứa nào đứa đó đờ đẫn hết cả ra.

Thấy lạ, tôi hỏi.
– Tụi mày làm sao thế?
– Không thấy gì à – thằng Tùng giữ mặt tôi quay về hướng đám con gái.
– Không thấy bóng đang nẩy và người đang nhẩy à… Em họ của mày bá cháy thiệt đó – nó cười hề hề, nước dãi chảy tong tong…

Tự nhiên tôi nóng mặt, đứng phắt dậy.

Tôi ra chỗ đám con gái đang đứng chờ chạy và gọi QC ra một góc.
– Không chạy chọt gì nữa – tôi khó chịu.
– Tại sao? – em hoảng hốt.
– Tụi con trai đang nhìn em.

Anh không thích
– Nhìn em thì có làm sao? – QC cắc cớ hỏi lại.
– Nhìn bình thường không sao, tụi nó nhìn… mấy chỗ …bậy bạ lắm – tôi quay mặt nhìn sang chỗ mấy cái cây, không dám nói thẳng.
– Anh bờm quá đi… – QC phì cười.

Rồi, không thích thì thôi…
– Vì em là em của anh, nên anh có trách nhiệm bảo vệ em… – tôi ra sức bảo vệ hành động của mình là hoàn toàn trong sáng.
– Không phải lí do đâu – QC nháy mắt rồi che miệng cười.

Cái núm đồng tiền của cô bé lại hớp hồn tôi… Duyên quá thể!

Tôi chỉ muốn bảo vệ em khỏi những kẻ độc ác, xấu xa chứ không có ý gì khác đâu.

Đừng có hiểu linh tinh, nghe không cô bé…

Khi vừa định quay lại chỗ đám bạn đang ngồi, bất chợt tôi nghe giọng QC.
– Anh không nhớ gì hay sao?
– Nhớ gì cơ?
Tôi quay lại nhìn em hỏi.

Em vẫn chăm chú nhìn theo một hướng, có vẻ chưa nghe thấy lời tôi.

Đứng chờ mãi vẫn không thấy em phản ứng, tôi nhắc.
– Em hỏi anh nhớ cái gì?
Giật mình, em quay sang xua xua tay trước mặt.

Khó hiểu quá!
Hôm nay, lớp tôi chỉ có 4 tiết, nên hết giờ 2 đứa bạn thân rủ tôi với QC đi ăn chè ở quán dì Sáu rồi mới về.

Nói quán thì không phải bởi vì dì Sáu kiếm sống chỉ bằng một cái xe đẩy, to cỡ cái xe bán hủ tíu.

Trên xe, dì đặt một cái tủ gương to vừa phải và đặt tất cả nguyên liệu vào đấy.

Nào là đậu đen, đậu trắng, đậu đỏ, sương sáo, nước cốt dừa, thạch dừa, bánh lọt, hạt lựu, rau câu, dừa nạo, nước lọc, khoai lang dẻo, hạt đười ươi [đ biết là cái vẹo gì nhưng thấy trên trang dạy nấu ăn có ghi, nên ghi], rau câu và vân vân.

Mít, đúng rồi, có cả mít nữa [mít ăn ngon mà nóng bm].

Tụi tôi hay ăn chỗ dì Sáu vì chè dì làm vừa ngon mà bán vừa rẻ.

Nghe dì bảo ăn chè dì làm bổ lắm.

Thật hay không không biết, mà kệ, không bổ ngang thì cũng bổ dọc, cùng lắm là bổ ngửa.

Điều quan trọng khiến chúng tôi thích quán chè của dì là do dì nhớ mặt và nhớ tên hầu như hết mấy đứa tôi.

Nói nhớ tên thì không khó, nhưng để ghi nó vào trong trái tim thì không phải đơn giản.

Chỉ có thứ tình cảm xem chúng tôi như những đứa con của mình dì mới làm được thế.

Mà lẽ đời cái gì đi từ tấm lòng chân thành thì mới dễ dàng đi đến trái tim người khác…

Sau này, mỗi lần đi xa về tôi lại đến thăm và ăn chè dì làm.

Ngồi nói chuyện với dì mà bao nhiêu kỉ niệm thời cấp 3 lại tràn về.

Có lẽ đó là thói quen của tôi.

Mà thói quen thì không dễ dàng bỏ được…

– Nay lại đến ăn hả tụi con? – dì Sáu hồ hởi khi thấy chúng tôi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui