Tôi ngẩn tò te rồi không kịp suy nghĩ nhảy vội về phía sau.
Mặt tôi đỏ bừng bừng.
– Đẹp cái đầu mày – tôi xua tay.
Xong chưa, về
– Đi ăn gỏi cuốn đi mày, cho QC biết mùi thức ăn miền Nam nữa.
Chứ em ấy đến mà mày bắt ru rú ở nhà là sao? – nhỏ H đề nghị.
– Em mệt nên không đi được phải không? – tôi quay sang nhìn QC đe dọa.
– Mệt là mệt thế nào.
Đi chứ – em cười tươi như hoa mà đâu biết lòng tôi đang héo lại…
Tôi, QC, nhỏ H, nhỏ L bốn người đi 2 xe.
Khi không có QC, tôi chở một trong hai đứa bạn, đứa còn lại đi một mình một xe.
Hôm nay có QC nên tôi phải chở em.
Cả hai nhỏ bạn của tôi đều biết bí mật QC không phải em họ của tôi – nhưng tụi nó cư xử rất khéo, nên QC cũng không biết.
– Em thấy ở đây có đẹp không? – nhỏ H ngồi sau gác cằm lên vai nhỏ L hỏi QC.
– Đẹp chị ạ.
Có biển, có núi rất nên thơ… – cô bé dang hai tay ra, mắt nhắm nghiền, mũi hít hà.
Còn có vị mặn của muối biển nữa…
– Đẹp bằng thành phố em đang sống không?
Nhỏ H hỏi khó thật.
Một nơi là quê hương thứ 2 của QC còn một nơi là người em đang dành tình cảm đang sinh sống.
Tôi căng tai ra chờ đợi câu trả lời của cô bé.
– Mỗi nơi có vẻ đẹp riêng cũng như không thể so sánh Pushkin với Beethoven được – cô bé cười khì khì.
Khéo lắm – tôi nghĩ thầm.
– Ba em làm gì? – nhỏ H chuyển đề tài.
– Ba em là kĩ sư
– Thế còn mẹ?
– Mẹ em là bác sĩ tâm lí – tôi cảm nhận được rõ sự tự hào khi QC nói về ba mẹ mình.
– Em có anh chị em gì không? – nhỏ H bắt đầu hỏi cung
– Em có một anh trai
– Bao nhiêu tuổi vậy?
– Bằng tuổi anh chị đó
– Cao không? – nhỏ H tăng tốc.
– Cao 1m8
– Đẹp trai không?
– Dạ đẹp – QC cười hì hì.
– Hơn anh M không?
Trong các câu hỏi của nhỏ H thì tôi thích câu này nhất.
Nó vừa trí tuệ, vừa đánh đố lại vừa có ẩn ý khen tôi.
Chắc là khen thật vì tôi đang được so sánh với một người đẹp trai mà.
Đâu ai mang hai người chênh lệch nhau lên bàn cân bao giờ, nhỉ.
Tôi nghe mà như mở cờ trong bụng đến nỗi chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Chắc chắn là QC sẽ chọn anh trai cô bé rồi.
Tôi giả vờ không nghe thấy để xem QC đáp ra sao…
– Dạ không.
Bạn của chị đẹp nhất rồi.
QC đáp tỉnh queo trái hẳn với những gì tôi suy đoán.
Tôi nghe mà xây xẩm đầu óc, nhưng trong lòng sướng râm ran.
Tôi quay xuống bắt quả tang.
– Có người mới khen tao cái gì đó H? – tôi cười ranh mãnh.
– Mày hỏi QC ấy – nhỏ H che miệng cười không dám đối diện với sự thật .
– Em quên bỏ chữ đẹp trong ngoặc kép, làm người ta ăn dưa bở rồi, chị ơi…
QC làm cái mặt hối hận nhìn ghét không để đâu cho hết.
Nhỏ H và nhỏ L cười khí thế.
Tôi đuối lí, đành lí sự cùn.
– Ba đánh một không chột cũng què.
Không chấp
Được thể cả ba càng cười to hơn… Tôi chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt…
Dù hơi bực vì mình bị chọc, nhưng không phủ nhận việc khiến cho nhỏ L, nhỏ H và QC cười cũng làm tôi vui lây.
Thật ra, việc thi thoảng một thằng con trai giả khờ để làm niềm vui cho con gái cũng không phải cái gì to tát lắm.
Đôi khi điều đó lại được con gái đánh giá cao vì sự dễ thương và nhường nhịn nữa không chừng.
Tôi không quan tâm ba người đó có biết tôi giả vờ hay không!? Cái tôi cần biết là cuối cùng tôi khiến cả 3 cười.
Thế là đủ rồi…
Đến nơi.
Quán nay khá đông.
Đảo mắt tìm xung quanh, tôi thấy có hai bàn trống.
Một bàn trong góc, một bàn gần lối vào.
Tôi chọn bàn trong góc và chỉ tay cho ba đứa con gái… Tôi với QC ngồi một bên, quay mặt vào phía tường, hai nhỏ bạn thân ngồi một bên.
– Cô ơi! Cho con … 3… 4… – nhỏ H đưa tay đếm 16 cái cuốn, 4 đĩa bột lọc và 4 nước dừa nhé
– Từ từ cô – tôi khoát tay rồi quay lại hỏi con H
– Ăn gì ghê vậy ba.
Bộ tối không định về ăn cơm à?
– Ăn chứ, nhưng giờ cứ ăn cho sướng mồm cái đã.
Mày không ăn thì quăng sang đây, bọn tao ăn dùm – rồi con nhỏ quay sang chỗ cô bán hàng cô lấy cho con nghe cô
– Ăn như hợi – tôi lầm bầm.
– Mày nói gì ? – con H lườm.
– À à, mình nói là con gái ăn ít thế thì sức đâu mà học – tôi chống chế.
– Thằng này cứ phải bạo lực em ạ, không là cứ được đằng chân lân đằng đầu – con H quay sang QC cười cười.
– Hihi.
Để bữa nào em thử – QC hùa theo.
– A! Giờ ăn đến rồi! Giờ ăn đến rồi – nhỏ L reo lên khi thấy đồ ăn được mang đến.
– Chỉ ăn là nhanh – tôi trêu.
– Ăn mà không nhanh thì cái gì nhanh – con nhỏ lè lưỡi.
– Ăn đi em, QC – con nhỏ nhìn QC giục.
– Vâng – cô bé trả lời, lấy tay xoa xoa háo hức.
– Ủa? Đây có phải hành không anh? – em chỉ vào cọng hẹ.
– Hẹ đó.
– Hẹ là gì?
– Hẹ là thức ăn, vị thuốc tốt nhất về mùa xuân.
Lúc sau về wiki mới biết chứ lúc đó tôi làm sao biết trả lời QC thế nào.
Tôi đáp đại.
– Một loại cỏ thôi, ăn đi.
– Tại em thấy nó giống hành, mà em thì không ăn được hành – QC nhìn tôi, mắt long lanh.
– Ờ ờ…
– Chấm cái này hả chị L – QC chỉ vào bát nước tương gỏi cuốn [không biết mọi người sao chứ mình rất thích món này.
Mà phải ăn ngoài đường bụi bụi chút mới ngon]
– Này, chị chỉ.
Em phải xúc một muỗng đầy tương thế này rồi chan lên cuốn thì ăn mới đậm đà.
Miệng nói tay làm, nhỏ L tỏ ra là một tay ăn rất sành sỏi.
Nhìn nó ăn mà tôi ứa nước miếng.
Thôi đành phải ăn thôi, chứ nhìn nó hành hạ kiểu này chắc chết.
– Trời, ngon quá – QC reo lên.
– Ở bên Pháp em chẳng được ăn mấy thứ này
– Còn nhiều món ngon lắm.
Ở đây, tụi chị sẽ dẫn đi ăn – nhỏ H cười, nói.
– Hihi, vâng…
QC ngồi ăn ngon lành.
Tôi thích cái tính này của em.
Không õng ẹo, không tiểu thư, rất tự nhiên.
Một tay QC vén tóc, một tay cầm đồ ăn, trong khi miệng không ngừng xuýt xoa.
Cô bé vô tư ghê – tôi cố giấu nụ cười đằng sau đôi mắt đang dần nheo lại.
Vài ba sợi tóc vô tình tuột khỏi tay QC, bay bay trong gió và khẽ khàng đáp xuống…
– Chút nữa thì tóc dính tương rồi kìa.
Tôi đưa một ngón tay gạt nhúm tóc đó ra đằng sau rất nhanh.
Thấy thế, chẳng những em không đưa tay vén lên dùm tôi mà còn cố tình ăn tiếp khiến ngón tay tôi cứ phải di chuyển lên xuống mỗi lần em gật gù.
– Lắm trò quá!
Tôi nhăn mặt khiến QC cười toe.
Ăn hết một cuốn, bất ngờ QC quay sang nhìn tôi…
– Anh! Há miệng ra…
– Làm gì đó? Thôi …
– Điiii! Anhhhhh! Mỏi tay quá rồi – QC lúc lắc cái đầu ăn vạ.
– Thôi! Tự anh ăn được.
Mấy chị cười cho kìa – tôi trả lời rồi quay sang chờ sự ủng hộ từ hai nhỏ bạn.
– Chiều em nó tí.
Mấy khi có dịp… – nhỏ H cười gian rồi nháy mắt vơi nhỏ L giả bộ quay mặt đi hướng khác.
Tôi có đám bạn tốt thật.
Toàn tìm cách bôi nhọ mình.
– Thôi mà, QC.
Ngại lắm – tôi xuống nước.
– Kệ! Anh mà không thì em cứ để tay thế này…
Tôi biết tính QC.
Em dám nói là dám làm.
Cực chẳng đã tôi đành làm theo cho xong chuyện, trong khi mặt mũi đỏ bừng bừng.
Nghe tiếng khúc khích của hai nhỏ bạn mà tôi chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất cho hết nhục.
Thế mà vừa mở miệng ra thì em lại dí luôn miếng gỏi cuốn vào chóp mũi khiến mũi tôi nhoe nhoét tương, nhìn như hề.
– Tưởng ngon ăn hả.
Mơ đê
Em lè lưỡi, chun mũi lại trêu ngươi tôi, nhìn ghét vãi.
Nhỏ L với nhỏ H phá lên cười.
– Hay thật.
Chờ đấy – tôi nói với em bằng cái giọng hù dọa, trong khi tay lấy khăn giấy.
Rồi tôi cũng cười theo.
– Trẻ con thế này, ai thèm yêu hả?
Cả đám ngồi nói chuyện râm ran.
Tôi chủ yếu vẫn là mục tiêu trêu chọc của hai nhỏ bạn và QC.
– Con dâu mẹ mày dạo này nhìn buồn buồn sao đó M? – nhỏ L nói một câu trớt quớt.
– Con dâu nào?
– Em Hồng lớp mình đó! – nhỏ L cười hích hích.
– Thôi mày cho tao xin.
Nhìn nó cứ làm sao ấy.
Sến bỏ mẹ ra – tôi giãy nảy.
– Ái! Đau.
Sao nhéo anh? – tôi xoa xoa chỗ bị QC nhéo.
– Ai cho anh nói bậy?
– Mẹ trong cha mẹ chứ có gì đâu mà bậy – tôi lí sự.
– Thích lí do không?
QC đưa hai ngón tay đặt gần hông tôi, khẽ nhướn mày thách thức.
Thấy thế, tôi né hẳn sang một bên, rồi nhìn em như người bị hại.
– Rồi rồi! Không nói nữa…
Khổ thật! Không biết có nhiều người có máu buồn như tôi không? Cũng vì yếu điểm này mà hồi nhỏ không biết bao nhiêu lần tôi không vòi được quà vì không qua được câu thách giờ mẹ cù mà con không cười thì mẹ sẽ mua cái này mua cái kia cho.
Lần nào cũng giống lần nào.
Cho dù tôi đã chuẩn bị rất cẩn thận bằng cách gồng cứng người hay nhét giẻ vào mồm để khỏi cười, tôi cũng phải đầu hàng khi thấy 5 ngón tay của mẹ tôi đang cố tình ngoằn ngoèo trước mặt mình.
Nhìn mà nổi hết cả da gà khi nghĩ đến cảnh chúng hết chọc vào lòng bàn chân, vào cổ rồi vào hông.
Với tôi, cù là hình thức tra tấn man rợ nhất mọi thời đại…
Tôi nhìn nhỏ L tiếp câu chuyện đang dở.
– Nhỏ Hồng mắc mớ gì mà buồn?
– Tao thấy nó hay nhìn lén mày ánh mắt rất thăm thẳm…
– Thăm thẳm cái cục… – nói đến đây tôi xua xua tay trước mặt QC.
– Đất – tôi tiếp.
– Mày làm gì thì làm, để em Hồng buồn thì đừng trách tụi tao – nhỏ H hắt nước theo mưa.