Nam Trân Tâm ngơ ngác.
Không có...
Bắc Gia gấp gáp.
Em mau tìm Uông Thư Vỹ, ở bên cạnh cô ấy, Nam Trấn Ảnh đang trên đường từ Pháp trở về, chắc chắn không kịp.
Anh sẽ sắp xếp vài người đáng tin canh bên ngoài biệt thự, nếu như không có gì quá mức cần thiết, đừng ra khỏi biệt thự.
Anh...ý anh là sao em không hiểu.
Đột nhiên Bắc Gia nói một mạch như vậy, Nam Trân Tâm nhất thời không biết ý hắn là gì.
Em...bây giờ anh không có thời gian giải thích với em, em nghe lời anh mà thực hiện theo là được rồi, sau này anh sẽ nói nguyên nhân cho em!!!
Bắc gia định tắt máy, Nam Trân Tâm lại nói.
Nhưng em không ở trong nước, từ tuần trước em đã sang Pháp rồi!
Cái gì!?? Bắc Gia kinh ngạc.
Nếu như vậy, chỉ e rằng không kịp nữa rồi.
---------------------
Sau khi tắt máy, Nam Trân Tâm vẫn bồn chồn như thế, những lời mà Bắc Gia nói với cô rõ ràng không phải là chuyện đùa giỡn.
Nhưng sự thật rốt cuộc là gì thì cô cũng không biết.
Cô nghe lời Bắc Gia, gọi cho Thư Vỹ một cuộc.
Đợi bắt máy hơi lâu, mỗi giây Nam Trân Tâm đều như ngồi trên đống lửa.
Cho đến khi máy sắp tự động tắt, cuối cùng bên kia cũng bắt máy.
Nam Trân Tâm?
Thư Vỹ? Cô đang ở đâu?
"Tôi? sao cô lại hỏi chuyện này?
Cô nói với tôi cô đang ở đâu?
Thư Vỹ thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời cô.
Tôi cảm thấy không khoẻ, hiện tại đang ở bệnh viện.
Bệnh viện? Được rồi, phòng riêng đúng không, lúc này có ai ở bên cạnh cô không?
Thư Vỹ đang định nói không, bất chợt cửa phòng được mở ra, một y tá đẩy xe bước vào.
Ừm...có....
Hỏng rồi....Nam Trân Tâm thầm rủa.
Giọng cô trở nên nhỏ nhẹ hơn.
Thư Vỹ, cô hãy tin tôi, hiện giờ cô đang gặp phải nguy hiểm, dù là ai cũng phải cẩn thận.
Sẽ có người đến bảo vệ cô, cho đến lúc ấy, hãy chắc chắn rằng bản thân có thể an toàn, được không?
Vì Thư vỹ đeo tai nghe để nói chuyện điện thoại, người ngoài căn bản không thể biết được cô đang nói gì.
Thư Vỹ trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời Nam Trân Tâm.
Ừ, tôi biết rồi.
Sau khi tắt máy, bàn tay Thư Vỹ hơi run run, rốt cuộc là có chuyện gì nguy hiểm.
Cô không biết.
Nhưng không hiểu vì sao tâm tình nhạy cảm của cô lại tin những gì Nam Trân nói.
Đến giờ tiêm thuốc rồi, cô vén tay áo lên đi.
Nữ y tá đi đến, vừa chuẩn bị thuốc vừa nói.
Tiêm?
Nếu cô sợ đau tôi sẽ nhẹ tay một chút.
Cô chắc chắn cô là người tiêm cho tôi?
Y tá động tác hơi khựng lại một chốc.
Thư Vỹ giả bộ bình tĩnh.
Bác sĩ An, chị ấy không phải nói là con trai chị ấy bị ốm, Chị ấy đã nhờ bác sĩ Vũ tiêm cho tôi mà, sao người đến lại là cô?
Người Y tá nghe được lời này thì mới thả lỏng bàn tay đang căng cứng của mình, rất tự nhiên mà nói.
Bác sĩ Vũ có việc đột xuất nên đã đi rồi, tôi được điều đến thay anh ấy.
Vậy sao...
Thư Vỹ nhìn người y tá, nhưng cô ta đeo khẩu trang, không nhận ra được khuôn mặt.
Khi mũi kim tiên đến gần, Thư Vỹ đột nhiên ọe một tiếng, người y tá kia rõ ràng là bị giật mình.
Cô giả bộ ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi...tôi buồn nôn quá....
Sau khi chạy vào thì ngay lập tức khóa cửa ở bên trong.
Người y tá hơi ngẩn người một chút rồi rất nhanh chóng chạy theo nhưng đã bị nhốt ở ngoài.
Thật nguy hiểm, vậy ra lời nói của Nam Trân Tâm là thật, người y tá đó chắc chắn có vấn đề, không ai làm y tá mà để móng tay dài như vậy cả.
Hơn nữa bác sĩ An mà cô nhắc đến thực ra là đàn ông, lại chẳng có bác sĩ Vũ nào ở đây cả.
Người đó nghe cô nói vậy mà vẫn không phát giác ra, chứng tỏ cô ta không biết bác sĩ An là người nào.
Bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Cô ơi đã xong chưa? Tôi tiêm xong còn phải đi đến phòng bệnh khác!
Thư Vỹ từ bên trong nói vọng ra.
Tôi đau bụng, cô cứ đi làm việc của mình đi, xong rồi đến tôi cuối cùng cũng được.
Bên ngoài im ắng không một tiếng động, cho đến thật lâu sau mới có tiếng bước chân xa dần...
Thư Vỹ lúc này khuôn mặt đã đổ đầy mồ hôi, cô cầm điện thoại gọi cho Uông Chính Thành.
Thế nhưng hắn không bắt máy.
Cô điện lại cho Nam Trân Tâm, bên kia báo máy bận.
Rầm rầm rầm!!! Một tràng tiếng gõ cửa thật mạnh khiến cho cô giật mình, bên ngoài không có tiếng người những tiếng gõ cửa lại kinh khủng như thế, cô chắc chắn là người y tá ban nãy, cô ta rốt cuộc không bình tĩnh được nữa rồi.
Rầm rầm rầm thêm một tiếng nữa.
Mẹ kiếp mày ra đây cho tao!!!
Thư Vỹ sợ hãi đưa tay bịt miệng, bên ngoài tiếng phá cửa rục rịch, cô đưa lưng chặn lấy cửa, sợ rằng cô ta sẽ phá cửa xông vào.
Tiếng đạp cửa cùng chửi bới bỗng nhiên dừng lại.
Thư Vỹ thở hổn hển, nhìn xuống chỉ thấy bàn tay mình run lên bần bật.
Cho đến khi mọi thứ im lặng trở lại, nỗi sợ hãi không hề vơi bớt mà biến thành sợi dây siết chặt từng hơi thở của cô.
Và rồi rầm một tiếng thật lớn.
Trong một khắc kinh hoàng, cánh cửa thủy tinh vỡ nát, những mảnh thủy tinh đâm sâu vào da thịt, ánh mắt cô triệt để tuyệt vọng.
---------------------------------
Trên đời còn có một nơi như thế này sao?
Mạc Nghiên đến nơi mà Uông chính Thành đã chỉ điểm, chỉ là hắn không thể ngờ tới, nơi này đã biến thành một nơi hoang phế, đồ đạc đã được dọn đi gần hết, chỉ còn lại vài vật dụng không quan trọng.
Gavin nhìn xung quanh, nơi này giống với một cái bệnh viện thu nhỏ, hay đúng hơn là giống với một trung tâm nghiên cứu khoa học.
Vật dụng y tế?
Hắn nhặt lên một lọ thuốc lăn lóc dưới đất.
Aprotinin?
Mạc Nghiên nghiêng đầu nhìn.Đó là thứ gì?
Mắt Gavin hơi híp lại.
Một chất hỗ trợ giảm mất máu khi phẫu thuật ghép động mạch vành sơ cấp...
Mạc Nghiên cũng nhặt được một chiếc lọ khác dưới đống dây điện đã bị tháo đi.
Còn cái này?
Prothrombin coplex concentrate, Thuốc đối kháng vitamin K, cũng dùng để diều trị chảy máu khi phẫu thuật.
Mạc Nghiên bắt đầu suy đoán, rốt cuộc nơi này dùng để làm gì, chữa bệnh? Lẽ nào Uông Bạch bị bệnh gì đó rất nghiêm trọng? Mạc Nghiên muốn điều tra xem rốt cuộc bí mật của lão ta là gì.
Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì Gavin đã hét lên.
Đứng lại!!!
Mạc Nghiên khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Cái gì?
Gavin không nhìn Mạc Nghiên, từ đầu điến cuối ánh mắt vẫn dán vào vũng nước màu vàng đồng nhàn nhạt dưới sàn nhà, hắn bước tới, không nói lời nào đeo vào chiếc bao tay, sau đó dùng tờ giấy thấm một chút nước đem lên mũi ngửi.
Thứ này có vấn đề gì sao?
Gavin tháo bao tay bỏ vào trong bịch nilon rồi đưa cho thuộc hạ đứng bên cạnh.
Sau đó mới cất tiếng.
Là dung dịch bảo quản tử thi...
Đồng tử Mạc Nghiên co lại.
Hắn dường như không tin nổi.
Bảo quản tử thi?
Gavin lại bước về phía trước, nhìn bao quát nơi này, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Xem ra Uông Bạch này không phải là người đơn giản.
Mạc Nghiên cũng hiểu ra một chút.
Bí mật lớn thế này...một khi bị bại lộ, chắc chắn ông ta sẽ không còn đường thoát nữa, thế nên đã nhanh chóng đi trước một bước.
Chỉ có điều Gavin không hiểu.
Vận chuyển toàn bộ những thứ này đến một nơi khác không hề dễ dàng, thời gian gấp rút sẽ gây ra nhiều sơ hở.
Nếu như Phong Quỳ đã biết bí mật của ông ta, tại sao còn cho chúng ta đến nơi này?....Mạc Nghiên? Mạc Nghiên?
Gavin nhìn quanh, chốc lát đã không còn thấy Mạc Nghiên đâu cả.
Nhưng rất nhanh chóng, hắn lại thấy Mạc Nghiên từ trên trần nhà nhảy xuống, mỉm cười rất đắc ý mà giơ lên một chiếc camera cỡ nhỏ và một chiếc hộp gỗ đã được khóa rất kỹ.
Bởi vì Phong Quỳ...cậu ta muốn chúng ta bảo vệ những thứ này....
--------------------------
Con đường càng lúc càng nhỏ, phía trước là lau sậy, xe không thể đi dược thêm nữa.
Mất dấu rồi!!!
Ưng Liêm vừa nói một tiếng, ngược lại phía hắn, có tiếng trực thăng cực lớn, ngay lập tức hàng chục chiếc trực thăng cùng bay lên.
Trực....trực thăng?""
Uông Phong Quỳ lúc này mặt lạnh như băng, khắp người tỏa ra sát khí đáng sợ.
Uông Bạch là lão cáo già, ông ta có hàng vạn thủ đoạn có thể đối phó với người khác, bên cạnh ông ta còn có tên giáo sư William đó.
Gã đó cũng là một người khó đoán và mưu mô, nếu không thì tại sao chừng ấy năm, người có thể khiến cho Uông Bạch nghe theo cũng chỉ có hắn.
Khi nghe được tin Uông Bạch bí mật dời chuyển dự án, Uông chính Thành đã nhanh chóng đuổi theo, vậy mà vẫn không kịp.
Từ lúc hắn tới đây vẫn không nghe thấy tiếng trực thăng, có thể thấy ông ta đã cho chuẩn bị những chiếc trực thăng này từ trước, ngay từ đầu lô cốt kia chỉ là cầm châm hắn mà thôi, thời gian đó đủ cho ông ta di chuyển hàng hóa lên trực thăng.
Khốn kiếp!!! tay hắn lúc này đã siết thành nắm đấm.
Hắn cũng không phí thời gian ở đây mà ngắm máy bay, trực tiếp lên xe mà trở về, cho đến khi tiếng trực thăng đã nhỏ dần và không còn nghe thấy gì nữa.
Đầu lông mày hắn vẫn còn chưa giãn ra.
Hắn đưa tay để trên trán, hai mắt nhắm lại cả người ngửa về sau.
Ưng Liêm muốn nói gì đó, chỉ là quay lại nhìn thấy hắn như vậy liền dập tắt ý định của mình mà chuyên tâm lái xe.
-----------------------
Trong biệt thự, Mạc Nghiên và Gavin đã chờ đợi sẵn.
Uông Chính Thành vào đến cửa, ném áo khoác lên ghế, mệt mỏi ngồi xuống.
Mạc Nghiên đi tới, đem chiếc hộp đã lấy được đặt trước mặt hắn.
Thế nào? Không dễ đối phó?
Là có chuẩn bị trước, có lẽ tôi quá lỗ mãng, khiến cho lão ta phát giác sớm hơn dự kiến.
Ừ...đúng là hơi sớm so với kế hoạch của chúng ta...
Uông Chính Thành mở chiếc hộp đó ra, xem những giấy tờ bên trong.
Quả thật đều là những thứ hắn đã thu thập trong thời gian dài.
Nơi đó canh giữ nghiêm ngặt, khi đi vào cũng như đi ra không được đem theo thứ gì.
Như ai nói là hắn muốn đem ra ngay lúc ấy, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, hắn lại giấu một số chứng từ quan trọng ở đó, đồ mất ngay trong phòng, camera cũng dễ xử lý, khi đi ra an ninh cũng chẳng kiểm tra được gì.
Cứ như thế, chẳng ai ngờ được, tất cả chứng cứ hắn thu thập được đều đã có trong tay.
Khôi phục được rồi...
Lúc này, Gavin vẫn luôn ôm máy tính trên tay mới lên tiếng, hắn đặt laptop lên bàn.
Uông Chính Thành xoay màn hình hình lại, Mạc Nghiên cũng cúi đầu nhìn.
Chiếc thẻ nhớ mà Uông chính Thành lấy từ căn cứ thí nghiệm và cất giữ trong chiếc hộp là một chiếc thẻ nhớ trống, dữ liệu trong đó dường như đã bị xóa sạch.
Lúc Mạc Nghiên và Gavin mở ra còn ngạc nhiên, nếu như là một chiếc thẻ trống, vậy thì có tác dụng gì.
Sau đó Gavin liền thử khôi phục dữ liệu của nó.
Thật không ngờ lại thu được thành quả bất ngờ.
Trên màn hình là hình ảnh về quá trình thực hiện dự án được gọi là Hồi Sinh kia.
Một dự án hoang đường đến tột cùng.
Ở bức ảnh đầu tiên, là một người phụ nữ trẻ đã chết được ngâm trong một chiếc bể lớn hình trụ, chân tay được cố định ở tư thế đứng.
sau đó là lời ghi âm nói về quá trình thực hiện của William.
Ở những bức ảnh tiếp theo vẫn là những việc lặp đi lặp lại, đôi khi lại có những cách thức khác nhau, nhưng điểm đặc biệt chính là...cái xác của người phụ nữ kia dần dần thối rữa, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng.