Bà nói cái gì? Cô ta không tin vào điều mình vừa nghe được, lắp bắp hỏi lại.
Lysiy cúi mặt xuống, bà dường như vô cùng khổ sở khi phải nhớ về quá khứ kia.
Tôi...tôi là người đã chuẩn bị ly rượu độc đó....
Tất cả mọi người kinh ngạc dồn ánh mắt về phía người quản gia.
Lương Kỳ hai mắt bất động.
Họng súng trên cổ Thư Vỹ nơi lỏng dần, cuối cùng Lương Kỳ lững thững bước về phía trước.
Là bà...? Bao nhiêu năm qua cô ta sống trong tòa thành lâu này, chưa từng nghĩ đến bà ta lại là người đã hại chết Lương Trà.
....Mọi tội lỗi đều là do tôi....!Trên khuôn mặt già cỗi nhăn nheo kia lăn dài nước mắt.
Ngày hôm đó....
Lysiy là quản gia trong tòa thành lâu này từ năm hai mươi lăm tuổi, bà đã phục vụ cho nhiều thế hệ chủ nhân của nơi này.
Tất cả bọn họ đều vô cùng hài lòng về bà.
Cho đến ngày đó, chủ nhân của tòa thành lâu từ người quý tộc Pháp chuyển sang người đàn ông ngoại quốc họ Vu.
Ông ta dẫn theo một người vợ và một cậu con trai mười tuổi tên là Vu Trình.
Ông ấy là một người vô cùng ôn hòa luôn yêu thương vợ con hết mình.
Người vợ thì lại khác, bà ấy rất xinh đẹp, nhưng ngược lại với vẻ ngoài ấy là tính cách khắc nghiệt.
Hai vợ chồng ngài ấy thường xuyên cãi nhau.
Người vợ thậm chí còn trút giận lên người con trai, nói ra cũng thật lạ kỳ, đứa trẻ tên Vu Trình này vô cùng kiên cường, dù cho có bị đánh đập thế nào cũng chưa từng khóc.
Không quá bất ngờ khi chỉ một năm sau đó, hai người bọn họ cũng ly hôn, người con trai quyết định ở cùng với mẹ.
Người đàn ông đó nhường hết gia sản cho vợ cùng con trai mà ra đi với hai bàn tay trắng.
Đáng tiếc là người đàn bà đó không chỉ không là người vợ tốt mà còn là một người mẹ tồi, mấy tháng sau khi ly hôn, cô ta đã ôm hết tài sản để bỏ theo một người đàn ông pháp đi biệt tích, bỏ lại con trai của mình cùng tòa thành lâu lạnh lẽo này.
Từ đó, chủ nhân mới của Lysiy là cậu bé mới chỉ 10 tuổi Vu Trình.
Nhiều năm sau, Vu Trình lớn lên, cậu ta dựa vào bản lĩnh của mình mà xây dựng được thế lực vô cùng lớn mạnh trong giới mafia ở nước Pháp.
Cậu ta nắm trong tay hầu hết các mối làm ăn quan trọng trong mạng lưới ngầm.
Từng bước khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, quyền lực hơn.
Chỉ là bà vẫn luôn cảm thấy hắn thực sự cô đơn, từ khi còn nhỏ cho đến hiện tại, lúc nào hắn cũng chỉ có chém giết và tranh đấu.
Rồi bỗng có một ngày, Lương Trà xuất hiện, đó là cô gái xinh đẹp nhất bà từng thấy.
Vu Trình từ một kẻ lạnh lùng bỗng có cảm xúc.
Hắn yêu thích cô gái này, nâng niu cô, chiều chuộng cô.
Cô gái dịu dàng như nước, đối với hắn ta toàn tâm toàn ý, đến ánh mắt cũng không thể giấu nổi tình nồng ý đậm.
Trong suốt nhiều năm qua, lần đầu tiên bà thấy Vu Trình rầu rĩ vì một người, cũng là lần đầu tiên bà thấy hắn vì một người mà từ bỏ nguyên tắc của bản thân...
Ngày tháng hạnh phúc những tưởng cứ thế kéo dài.
Chỉ là không thể ngờ tới, yêu càng nhiều, thất vọng sẽ càng nhiều.
Yêu đến đâu sẽ hận đến đấy.
Một đêm nọ bà thấy Vu Trình rất khác, thái độ của hắn không đúng cho lắm, thường ngày khi trở về thường thì hắn sẽ đến thăm Lương Trà, còn không thì rất muộn cũng sẽ trở về phòng cùng Lương Trà...Nhưng đêm đó cho đến sáng hắn đều nhốt mình trong phòng.
Sáng sớm bà trở vào để dọn dẹp thì kinh ngạc nhìn căn phòng của hắn.
Nó đã hoàn toàn bị phá nát, đồ đạc ngổn ngang, mảnh thủy tinh lả tả trên sàn nhà.
Trong đó còn có bức ảnh của Lương Trà bị bể nát dưới đất.
Thế nhưng Vu Trình vẫn không có biểu cảm gì là tức giận, sáng sớm hắn nán lại ăn sáng cùng Lương Trà, trước khi đi làm còn hôn lên trán cô ấy, dặn dò cô ấy chăm sóc bản thân.
Những buổi tối tiếp theo, hắn lần nào khi trở về cũng sẽ đem theo một bó hoa hồng đỏ rực rỡ tặng cô.
Lysiy lúc này mới tự nhủ rằng có lẽ bản thân bà đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Thế cho nên chuyện sáng hôm đó bà cũng nhanh chóng quên đi.
Cho đến một ngày, Vu Trình đưa cho bà một gói thuốc, nói bà bỏ vào chai rượu vang trên bàn.
Lysiy không biết gói thuốc này là gì, chỉ là nhận thấy biểu cảm của Vu Trình rất lạ, hắn bình thản, cũng giống vô cảm, trong một giây bà đã hoảng hốt, biểu cảm này rất giống hắn của trước kia, một kẻ không màng thủ đoạn dồn người khác rơi xuống địa ngục.
Tối hôm đó, Vu Trình bảo bà chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.
Bà cũng hào hứng chuẩn bị, chắc là hắn muốn tạo bất ngờ cho Lương Trà đây mà.
Nhưng rồi câu nói của hắn khiến bà đứng hình.
Chai...chai rượu này?
Hắn nhìn về phía bà.
Phải...bà mang nó xuống đây đi....
Đương nhiên bà nhận ra chai rượu này chính là chai rượu mà bà đã bỏ gói thuốc kỳ lạ đó vào.
Nhưng Vu Trình nói như thế, bà cũng không thể không đem chai rượu đến.
Lúc đặt nó trên bàn, hắn ta vẫn không nhìn chai rượu ấy, ánh mắt có chút thất thần nhìn xuống sàn nhà.
Chứng kiến Vu Trình lớn lên, Lysiy trong lòng luôn hiểu rõ con người này, hắn chưa từng vì điều gì mà phiền muộn như thế, lúc này hắn lại giống như mất đi linh hồn.
Lương Trà đâu...xem cô ấy đã chuẩn bị xong chưa...
Trong lòng Lysiy hoảng hốt, lúc đi lên trên lầu, ánh mắt bất an chốc chốc quay lại nhìn Vu Trình, chỉ là bà vẫn mãi không thể hiểu nổi hắn rốt cuộc có ý định gì.
Căn phòng thoang thoảng mùi hương dễ chịu, Lương Trà ngồi trước gương, trên bàn đang viết gì đó, khi bà vừa đến cũng là lúc cô đã viết xong.
Lương Trà cẩn thận đợi mực khô, sau đó cho nó vào phong thư, đặt ngay ngắn trên bàn.
Cô hôm nay trang điểm quá đỗi xinh đẹp, bà vẫn luôn thấy Lương Trà đặc biệt không chỉ vì vẻ bề ngoài mà còn vì khí chất, cốt cách của một con người không phải là thứ chỉ cần phủ lên là có được bộ dáng như mong muốn.
Thậm chí bà còn có chút cảm thấy thiệt thòi cho Lương Trà, cô mọi mặt đều hoàn mỹ như thế, nhưng Vu Trình lại có mặt không xứng với cô.
chỉ là tình cảm giữa hai người tốt như vậy, cũng được, có lẽ ông trời đã ưu ái người khốn khổ như Vu Trình chăng, thế nên đã đem Lương Trà tới bên cạnh hắn.
Lysiy...bà thấy bộ váy này có được không?
Lysiy bước vào, nhìn chiếc váy trắng trên người cô.
Rất đẹp....
Lương Trà mỉm cười, cả gương mặt dịu dàng như đóa hoa, xinh đẹp kiều diễm, chỉ là đôi mắt của cô không giấu nổi một chút buồn bã phiền muộn.
Nhưng cũng không có tác dụng gì cả....
Lysiy không hiểu.
Lysiy...!Đột nhiên Lương Trà gọi tên bà.
Sao vậy...?
Tòa thành lâu này rộng lớn như thế, có phải người ở trong đó cũng sẽ cảm thấy cô đơn không?
Vì sao cô lại hỏi như thế?
Lương Trà cười.
Không có gì..nếu như thực sự cô đơn, vậy thì phải làm sao đây....cô đơn sẽ khó chịu lắm....
Lysiy nhìn Lương trà, sao bà lại có cảm giác như ngày hôm nay không chỉ Vu Trình kỳ lạ, mà đến cả Lương Trà cũng kỳ lạ không kém.
Nhưng trong lúc bà còn đang suy nghĩ, Thư Vỹ đã đứng dậy đi ra ngoài.
Bà nhìn theo bóng lưng cô gái, lại nhìn căn phòng gọn gàng quá đỗi này, bà thực sự sợ hãi.
Tòa thành lâu này quá rộng lớn, những người sống trong đó hẳn là vô cùng cô đơn.
Nhưng cô đơn thực sự, lại chính là khi bên cạnh không có lấy một người ở bên chăng.
--------------
Vậy là bà đã...bà đã tiếp tay cho Vu Trình giết chết chị tôi ư? Lương Kỳ gào lên trong tuyệt vọng.
Bà....bà nói cái gì.....!Bắc Gia lúc này chân tay run lên, hắn vốn nghĩ rằng Vu Trình yêu Lương Trà như thế, chắc chắn sẽ không hại chết cô, nhưng cuối cùng thì sao, hắn ta lại dám....
Quản gia lau đi nước mắt trên gò má nhăn nheo, bà biết tội của mình không thể tha thứ.
Đến bước này, sự thật cũng nên được đưa ra ánh sáng, hãy để cho bi kịch này kết thúc tại đây thôi.
Không....là Lương Trà...cô ấy đã tự hạ độc chính mình....!
Một lần nữa, tất cả càng sửng sốt.
Bà lại hồi tưởng.
Khi đó trên bàn ăn, dưới ánh nến vàng nhạt, Vu Trình vẫn dịu dàng đối xử với cô, hắn ưu nhã cắt thịt gọn gàng trên dĩa chuyển qua cho cô, rót rượu cho cô.
Lương Trà hỏi hắn.
Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?
Hắn nói.
Mỗi ngày ở bên em đều rất đặc biệt.
Cô chỉ cười.
Uống chút rượu đi, là Chateau D'issan đấy.
Vậy sao? Ngày thường anh cấm em uống rượu mà.
Vu Trình nuốt nước bọt, chăm chú ăn thức ăn.
Anh không cấm, là hạn chế.
Lương Trà nhìn hắn rồi lại nhìn ly rượu trước mặt, không nói gì mà đem rượu lên nhấp một ngụm.
Ánh mắt hắn có chút căng thẳng không dám nhìn cô.
Anh làm chuyện có lỗi với em ư?
Sao em lại hỏi vậy?
Trông anh căng thẳng kìa....em chỉ đùa thôi mà...
Ừm...lần sau đừng đùa vậy nữa...
Anh giận à...
Lần sau sẽ giận....
Lần sau....lần sau anh sẽ không giận đâu.
Hắn nhìn cô, không hiểu.
Lương Trà không ăn, cô đưa khuỷu tay chống lên bàn, chiếc cằm đặt lên bàn tay mà nhìn hắn.
Vu Trình, anh có yêu em không?
Hắn sững người lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Lương Trà lại bật cười mà lắc đầu.
Trước khi gặp anh, em không nghĩ là đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu như anh lại còn độc thân đâu, em còn nghĩ là, chắc chắn những người đàn ông như vậy hẳn là có vấn đề...
Mặt Vu Trình hơi đen lại.
Lương Trà nhấc ly rượu lên, lại uống cạn ly rượu ấy.
Vu Trình, một mình sẽ cô đơn lắm, nếu vừa mắt ai, anh phải chủ động với người ta.
Đừng hung dữ lạnh lùng quá.
Con gái sẽ không thích kiểu như vậy đâu.
Hắn vẫn nhìn cô, thâm sâu hỏi một câu.
Em trách anh không chủ động với em?
Nhưng Lương trà im lặng, cô cầm chai rượu, tự đổ cho mình thêm một ly nữa.
Vu Trình bắt đầu cẳm thấy bất an, hắn đưa tay muốn ngăn cô uống tiếp.
Lương trà tránh hắn, lại hỏi.
Sao vậy? Chẳng lẽ trong này có thuốc độc à?
Vu Trình giật mình nhìn cô.
Lương trà bụp miệng cười.
Trông anh kìa, bị em đoán trúng rồi?
Hắn hơi giận, đem chai rượu cất đi.
Cô vẫn giữ ý cười trên khuôn mặt, chỉ là trong phút chốc, đáy mắt đã lạnh đi vào phần.
Trong lòng đau đớn, muốn cười cũng không nổi nữa, ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay, cô không nhìn xem vẻ mặt của người kia lúc này thế nào.
Em hơi mệt, em lên phòng trước....
Lương Trà nói, rồi đi khỏi.
Vu Trình cũng không nói gì với cô, hắn vẫn cứ đứng đấy, cho đến khi bóng lưng cô đã không còn thấy đâu nữa, hắn ngồi lại vào bàn ăn, ăn một cách điên cuồng, hắn nhai tất cả một cách ngấu nghiến, cho đến khi nuốt không nổi nữa, chiếc nĩa cầm trên tay cơ hồ sắp bị bóp gãy.
Lysiy không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là bà luôn cảm thấy hắn đang phải chịu đựng chuyện gì đó, hoặc hắn đang quyết tâm làm chuyện gì đó mà bản thân hắn vô cùng không muốn.
Đêm đó rất dài, vô cùng dài.
Vu Trình ngồi uống rượu một mình cho đến khi bản thân hắn không còn biết gì nữa.
Lương Trà co mình ngồi lên trên bệ cửa sổ, bàn chân cô hơi lạnh, gió bên ngoài đập vào cánh cửa sổ, mái tóc của cô tung bay trong gió, nước mắt đã cạn, tâm can cũng đã sớm nguội tanh.
Thân thể cô dựa vào cánh gỗ sau lưng, một cảm giác ấm áp trên môi như đau đớn, máu chảy xuống cằm, cổ, thấm ướt chiếc áo của cô.
Trong mơ hồ, Lương Trà nhớ về rất nhiều thứ, về gia đình của cô, bạn bè, cộng sự, về những gì đã trải qua cả cuộc đời.
Cuối cùng, một mảnh còn lại trong tiềm thức của cô vẫn nhớ về người đó.
Cho đến sáng hôm sau khi Lysiy mở cửa phòng đi vào, thấy Lương Trà vẫn ngồi bên cửa sổ, cô giống như đã ngủ.
Bà hoảng hốt chạy đến, bệ cửa sổ cao như thế, nếu như sảy chân thì sẽ ngã xuống mất.
Chỉ là bà vừa đi đến gần thì cảm thấy không đúng.
Lại gần hơn nữa, bàn tay bà run rẩy chạm vào cô, nhưng người Lương Trà đã lạnh cứng rồi, máu chảy đã nhuộm đỏ chiếc váy cô mặc trên người.
Bà kinh hãi hét lên.
Vu Trình giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Đến khi hắn chạy đến căn phòng đó, thứ mà hắn nhìn thấy chỉ còn cái xác lạnh lẽo của cô mà thôi.