Thư Vỹ đã tỉnh rồi, nhưng em ấy lại cứ nằng nặc đòi muốn gặp Uông Chính Thành!!!
Cái gì???
Bây giờ bọn họ và Uông Phong Quỳ không những cắt đứt liên lạc mà hiện tại muốn tiếp cận với Uông Phong Quỳ cũng không phải dễ.
Chủ yếu là hắn ta dường như không muốn gặp bọn họ.
Mạc Nghiên, chúng ta phải làm sao đây?
Hắn trầm tư, chuyện này bây giờ thật ra không dễ.
Ban nãy khi tỉnh lại thì còn bình thường, đột nhiên con bé bật khóc, đòi em dẫn đến gặp Uông Chính Thành cho bằng được.
Em cũng không có cách nào khác chỉ đành đồng ý với con bé.
Nhưng mà anh cũng biết rồi, chúng ta đã từ lâu không liên lạc được với Uông Chính Thành.
Mạc Nghiên thở dài vỗ lấy vai Tịnh Lam.
Anh hiểu rồi.
Chúng ta vào xem tình hình như nào đã.
Rồi từ từ nghĩ cách.
Vừa thấy Mạc Nghiên cùng Uông Tịnh Lam bước vào, khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của cô gái mới chợt cử động.
Thư Vỹ có chút chờ mong chạy đến cầm lấy tay Uông Tịnh Lam.
Khi nào em mới có thể gặp anh ấy ạ??
Uông Tịnh Lam hơi khó xử nhìn sang Mạc Nghiên, Mạc Nghiên nói.
Cô mới tỉnh lại, chưa thể đi lại ngay được, không cần vội vàng!!
Không!!! Tôi rất khỏe, tôi cảm thấy bản thân mình đã hồi phục rồi!!! Cho tôi gặp anh ấy đi, tôi muốn gặp anh ấy!!!
Tịnh Lam không biết phải nói gì.
Nhìn cô gái tội nghiệp trước mặt, cô rất không đành lòng.
Thư Vỹ...chuyện này....
Sự ấp úng của Tịnh Lam khiến cho Thư Vỹ cảm nhận được điều gì đó.
Cô hơi dè chừng.
Uông Phong Quỳ....anh ấy...lẽ nào Uông Bạch đã làm gì anh ấy rồi!!!!
Con mắt Mạc Nghiên bất chợt biến động.
Cô vừa nói gì...?
Nước mắt trên mi từ lúc nào đã không tự chủ rơi xuống.
Cô nhìn Mạc Nghiên.
Là thật? Anh ấy....
Cô biết hắn là ai?
Nhưng Thư Vỹ không còn quan tâm đến điều mà Mạc Nghiên nghĩ.
Cô chỉ sợ là Uông Bạch hại Uông Phong Quỳ.
Uông Bạch đã làm gì anh ấy? Anh ấy.....!Không được, tôi phải đi gặp anh ấy!!!
Thư Vỹ...em bình tĩnh lại đi!!! Tịnh Lam ôm lấy Thư vỹ.
Không!! Nếu không gặp được anh ấy em sẽ không còn cơ hội nữa, là em đã hại anh ấy, em có lỗi với Phong Quỳ!!!!
Phong Quỳ?? Tịnh Lam sững sờ.
Em...em đang nói đến ai thế?
Thư Vỹ, cô bình tĩnh lại đi.
Cậu ấy không sao, Uông Bạch không làm gì cậu ấy cả!! Mạc Nghiên nói lớn.
Lúc này Thư Vỹ mới thôi không vùng vẫy nữa.
Mạc Nghiên cũng không hỏi thêm, vì hắn biết rằng, chắc chắn Thư Vỹ đã biết được bí mật của bọn họ rồi.
Như vậy cũng tốt, Uông Phong Quỳ muốn bảo vệ Thư Vỹ nên chấp nhận che giấu thân phận, như thế cho dù hắn có chết vì cô thì cả đời này cô cũng không biết được người thực sự vì cô mà chết là ai.
Nhưng như thế thật không công bằng cho Uông Phong Quỳ.
Vậy vì sao tôi không thể gặp anh ấy?....Hay là vì anh ấy không muốn gặp tôi?
....
....
Sự im ắng đến chết người này đã thay cho câu trả lời.
Cô biết là cô quá đáng, cô đều nhận hết.
Nhưng chí ít...cô muốn gặp hắn, muốn nói với hắn lời xin lỗi, hắn vì cô mà hy sinh nhiều như thế, nhưng còn cô chẳng lẽ đến một lời xin lỗi cũng không thể nói với hắn...
Vậy là...anh ấy thực sự không muốn gặp tôi?
Không...Thư Vỹ...em đừng nghĩ như thế, chắc là cậu ấy có việc gì đó khó nói, đợi em khỏe lại rồi, chị sẽ dẫn em đến gặp cậu ấy, có được không???
Thư Vỹ không nói gì, cứ bần thần như thế.
Có ích gì chứ, chắc chắn là hắn hận cô đến nỗi không muốn nhìn thấy cô nữa rồi.
Không cần....!Mạc Nghiên nói một tiếng.
Uông Tịnh Lam giật mình nhìn Mạc Nghiên một cái, ánh mắt hệt như muốn quát hắn.
Anh điên rồi sao???
Mạc Nghiên dùng ánh mắt trấn an cô, sau đó nói với Thư Vỹ.
Không cần đợi đến lúc đó, tôi có cách giúp cô gặp được cậu ta!!
Thư Vỹ lúc này mới như có sức sống mà ngẩng mặt lên nhìn Mạc Nghiên.
Đến cả Uông Tịnh Lam cũng sửng sốt mà nhìn hắn.
Mạc Nghiên lại nói.
"Tôi sẽ giúp cô.
Nhưng tôi chỉ xin cô một điều, hãy cứu lấy cậu ta...Được không?"
---------------------------------
Trong chiếc xe BMW đen huyền đang phóng đi trong màn đêm, Mạc Nghiên ngồi đằng trước, qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau.
Hắn im lặng hồi lâu rồi cũng lên tiếng.
Cô có chắc chắn muốn gặp cậu ta không?
Thư Vỹ gật đầu.
Vậy được, tôi giúp cô, nhưng tôi chỉ giúp được đến đây, những chuyện về sau, cần cô phải tự mình cố gắng...
Chỉ cần có thể gặp anh ấy là được....!Những gì cô mong cầu cũng chỉ có thế.
Dù cho có chuyện gì xảy ra, hoặc hắn có chán ghét cô thế nào cô cũng chấp nhận cả.
Mạc Nghiên không biết tình cảm của Thư Vỹ đối với Uông Phong Quỳ nhiều đến đâu.
Nhưng chí ít hắn biết, tỉnh cảm của Uông Phong Quỳ đối với cô nhiều như thế nào.
Người đó có thể làm tất cả, thậm chí là chết vì cô.
Mạc Nghiên....
Nghe giọng nói của cô gái thật nhỏ, hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn cô.
Cô nói.
Anh là bạn của anh ấy...từ rất lâu rồi sao...?
Phải, từ nhỏ chúng tôi đã biết nhau...
Thư Vỹ nuốt nước bọt, cổ họng của cô hơi khô khốc.
Cô rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.
Không đợi cô nói tiếp.
Mạc Nghiên đã lên tiếng.
Là Uông Bạch đã nói cho cô biết Uông Chính Thành là Phong Quỳ phải không?
Gương mặt cô gái thoáng chút sửng sốt.
Vì sao anh biết?
Hắn chỉ cười.
Chuyện này không khó đoán.
Người biết được thân phận thực sự của cậu ta không nhiều.
Hóa ra là vậy....
Ông ta còn nói những gì cho cô nữa?
Cô không nhìn hắn, đầu cúi xuống nhìn những ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay thật đau đớn.
Những gì cô biết về Uông Phong Quỳ thực sự rất ít.
Nhưng tất cả đều là những sự thật vô cùng tàn nhẫn.
Chẳng hạn như tuổi thơ của hắn, chẳng hạn như những gì hắn phải chịu đựng suốt những năm qua.
Phong Quỳ....!Khi gọi cái tên này, cô cảm thấy thực lạ lẫm nhưng cũng thực quen thuộc.
Nhiều năm như thế cô gọi hắn là Uông Chính Thành, thực ra đã xem như đó là tên của hắn, khắc sâu vào trong tim cũng chỉ có cái tên ấy.
Anh ấy cũng là cháu ruột của Uông Bạch...!Nhưng ông ta đối xử với anh ấy quá tàn nhẫn...
Lời cô hơi nghẹn lại, giọng nói có chút mơ hồ.
Mạc Nghiên không cảm thấy điều này có gì lạ lẫm.
Cô là người nhà họ Uông.
Thực ra cô còn hiểu rõ con người của ông ta hơn tôi....
Đúng là như thế.
Cô biết, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến ông ta so với những gì cô hiểu biết lại càng tàn độc hơn.
Mạc Nghiên cảm thấy tội nghiệp Uông Phong Quỳ, đương nhiên cũng không hy vọng hắn ta đâm đầu vào chỗ chết.
Mà người hiện tại có thể khiến cho hắn ta thay đổi ý định cũng chỉ có cô gái này mà thôi.
Thư Vỹ thở dài, lặng người nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã xuống, một vùng trời đỏ rực như lửa.
Con đường dài tít tắp chẳng hiện đến một điểm đích, bên cạnh đường có một cậu bé đánh giầy với khuôn mặt nhem nhuốc, chiếc áo cũ sờn màu đã trải qua thực nhiều gió sương.
Khoảnh khắc đó chợt khiến cô nhớ đến người đó, có phải hắn cũng đã từng trải qua như thế hay không, và thế bất tri bất giác trái tim cô thắt lại.
Thật lâu sau, cuối cùng khi đã đến nơi.
Mạc Nghiên trước khi rời đi đã nói với cô.
Thứ lỗi cho tôi hỏi một điều, cô có thực sự yêu Uông Phong Quỳ hay không?
Thư Vỹ không biết mình đã trả lời hắn như thế nào, hoặc là cô chưa từng trả lời câu hỏi đó.
Cô chỉ nhớ rõ hắn đã nói với cô một câu như thế này.
Uông Phong Quỳ yêu cô hơn cả mạng của hắn....
Thư Vỹ cảm thấy như có thứ gì đó khoét lấy trái tim mình, đau đớn đến muốn chết đi nhưng không thể chết, muốn sống cũng chẳng thể sống nổi.
Cô biết, người đó lâm đến bước đường này một phần có lẽ cũng là vì cô...
------------------
Sau khi Thư Vỹ thay xong một bộ đồ nữ hầu, cô tùy ý trang điểm khuôn mặt, từ đầu đến cuối đều cúi đầu lẫn trong đám người.
Lên một chiếc xe khác.
Con đường quen thuộc trước mắt dần hiện ra.
Trái tim cô chưa từng đập nhanh đến thế.
Nơi này từng là nơi mà cô sống, cũng là nơi từng chứng kiến sự hạnh phúc ngắn ngủi của hai người.
Thế nhưng khoảnh khắc căn biệt thự xuất hiện, chẳng hiểu vì sao nước mắt tận sâu trong lòng cứ thế tuôn ra.
Cô cắn răng chịu đựng nuốt nước mắt vào trong.
Nếu như đã quay trở lại, vậy thì dù cho có phải chết, cô cũng phải gặp được người ấy, kéo hắn ra khỏi hố bùn này.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, những người bước vào đều bị an ninh kiểm tra một lượt.
Thư Vỹ nhận ra tất cả những người ở đây đã bị thay toàn bộ, vậy cho nên thật may sẽ không ai có thể nhận ra cô.
Một dám người đứng xếp hàng ngay ngắn, quần áo trên người cũng bị kiểm tra, Thư Vỹ cố gắng cúi thấp đầu nhằm giảm bớt đi sự tồn tại của mình.
Sau khi đã kiểm tra xong, bọn họ được dẫn xuống.
Thư Vỹ lặng lẽ nhìn xung quanh...nơi này vẫn như ngày trước, sự rộng lớn mang đến cảm giác trống trải, nhưng bây giờ ngoài cảm giác trống trải ấy nhiều hơn là sự lạnh lẽo.
Đang đi trên hành lang, bỗng dưng bước chân của bọn họ dừng lại.
Thay vào đó là một tiếng chân đơn độc vang lên.
Trong lòng cô dấy lên cảm giác hồi hộp không thể lý giải, không ngờ khi vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy được một bóng hình quen thuộc.
Là hắn...người đàn ông luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô.
Người đó đã gầy đi thực nhiều, khuôn mặt hắn hoàn toàn vô cảm lạnh lẽo, nét cương nghị trên khuôn mặt đã thuần thục hơn, đôi mắt thâm sâu ấy đã từng nhìn cô đắm đuối, cũng từng nhìn cô đầy tuyệt vọng.
Thư Vỹ chỉ cảm thấy khó thở.
Đợi hắn đi qua, đám người mớiđược phép bước tiếp về phía trước.
Mà lúc này, Uông Phong Quỳ lại đột nhiên dừng lại.
Ưng Liêm thấy vậy thì ngạc nhiên.
Cậu chủ sao vậy?
Cậu ta thấy Uông Phong Quỳ quay đầu nhìn đám người vừa đi kia, đầu lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Nhưng rất nhanh Uông Phong Quỳ liền quay đầu, bàn tay đưa lên day trán, hắn biết mình thực sự rất mệt mỏi, cho nên những ảo giác này vẫn thường xuyên xuất hiện, chỉ là cứ như thế này mãi, hắn thực sự sẽ phát điên.
Không có gì....
Hắn nói một câu, rồi cùng Ưng Liêm đi khỏi.
Bên ngoài trời tối đen như mực.
Trong phòng, Uông Phong Quỳ đứng bên cửa sổ, ly rượu trắng trên tay dưới ánh đèn lấp lánh như mặt nước biển khi hoàng hôn buông.
Lần này hắn và Uông Bạch ngoài mặt là phục tùng, ông ta cho hắn quyền hành, nhưng vẫn kiểm soát hắn vô cùng chặt chẽ.
Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt.
Quản hắn cho chặt vào.
Nếu không hắn không kìm được lòng mình, chỉ sợ sẽ làm ra điều bất lợi.
Hắn không biết bao giờ Thư Vỹ sẽ tỉnh lại.
Hoặc cho đến khi hắn chết đi cũng thế.
Nếu như là đợi đến lúc đó, chắc chắn cô sẽ có thể quên đi một kẻ như hắn từng tồn tại trên cõi đời này.
Ngửa cổ uống cạn ly rượu, hắn ngồi gục trên sofa, cảm giác mệt mỏi đến cực độ.
Hắn đã sắp xếp xong hết tất cả rồi.
Phi vụ lần này sẽ là con đường dồn Uông Bạch vào chỗ chết.
Ưng Liêm nói.
Như vậy anh cũng sẽ chết!!!
Nhưng Uông Phong Quỳ lại cảm thấy rất đáng.