"Cô không phải quan tâm đến chuyện đó, tôi làm gì là chuyện của tôi."
Hắn nói xong câu đó, cũng không để ý đến biểu cảm của Uông Tịnh Lam nữa mà cứ thẳng thừng bước lên trên.
Uông Tịnh Lam siết chặt bàn tay nhìn theo hắn, sự bực tức trong lòng không cách nào tan biến đi.
Người của Uông gia, đều khốn nạn và ích kỷ như nhau.
Cô nhìn xuống dưới cầu thang, Mạc Nghiên đã đứng sẵn ở đó chờ cô.
Thế nhưng cô lại làm như không nhìn thấy hắn mà lướt qua.
Mạc Nghiên gọi tên cô, cô vẫn không thưa hắn.
"Để tôi đưa em về." Hắn kéo lấy tay cô.
"Không cần." Cô lạnh lùng nói.
"Nhưng tôi muốn đưa em về."
"Buông tôi ra." Cô hất tay hắn ra.
"Tịnh Lam, em vẫn còn giận tôi sao..."Hắn nhìn cô, từ sâu thẳm trong tim không chút dễ chịu mà nói ra điều này.
"Giận anh? Anh nghĩ tôi có thể giận anh sao.
Tôi dám sao?"
"Tịnh Lam...tôi..."
Cô trao cho Mạc Nghiên một ánh mắt lạnh lùng, với cô, hắn đã sớm không còn là người mà năm năm trước mình yêu thương nữa.
Thứ tình cảm ngày đó so với bây giờ, có lẽ đã biến mất rồi.
"Anh không cần phải quan tâm đến cảm nhận của tôi, dù sao thì tôi và anh cũng đâu có quan hệ gì, hơn nữa, không phải anh thích nhất chính là ép buộc người khác hay sao, anh cũng ép buộc tôi làm chuyện này, lẽ nào anh đã quên."
"Tôi xin lỗi, thực ra tôi cũng chỉ là..."
"Anh không cần phải xin lỗi tôi, chuyện này thì có gì mà xin lỗi chứ, chính tôi cũng đã nhận còn gì, nhưng tôi nói cho anh biết, anh và Uông Chính Thành muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm, nhưng cô bé đó, các người tốt nhất nên dừng lại kế hoạch đó của các người đi.
Đừng để một ngày nào đó phải hối hận.
Tôi nhận làm loại phẫu thuật này không phải vì anh hay là Uông Chính Thành, tôi là vì cô bé đó, tôi sợ nếu như bác sĩ không phải là tôi, vậy thì cô bé đó sẽ chết.
Tôi cũng không hy vọng điều đó xảy ra.
Thế nên, người mà các người cần phải xin lỗi là Thư Vỹ.
Không phải tôi."
Cô nói với hắn xong, không để cho hắn kịp nói thêm một lời mà quay lưng đi ra khỏi căn biệt thự, tự lái xe đi khỏi.
Tiếng động cơ xe nổ lên rồi xa dần Mạc Nghiên có thể nghe thấy rất rõ ràng, tiếng động đó cũng đã làm cho hắn cảm thấy thật nặng nề.
Những gì mà hắn đã gây ra với cô trong quá khứ quả thật không thể chấp nhận được.
Nhưng mà đối với Uông Chính Thành, hắn không những không ngăn cản hắn ta mà ngược lại còn tìm cách nối giáo cho giặc.
Nhưng hắn làm thế thì có gì sai.
Uông Chính Thành là vì yêu Hạ thụy Lan mà đúng không, vì thế, hắn làm như vậy là không sai, chỉ cần Hạ Thụy Lan được sống, vậy thì sẽ không sai.
Nhưng nếu như có một ngày Uông Chính Thành phải hối hận như hắn, vậy thì sẽ ra sao.
Không ai biết trước được tương lai.
Thế nên chuyện sau này như thế nào, cứ để thời gian trả lời đi.
____________________________
Trên lầu, lúc này Uông Chính Thành đứng trên ban công tầng, nơi này từ hành lang khi nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy được khung cảnh vườn hoa hồng đỏ rực phía dưới, bởi vì được xây dựng kiến trúc hình chữ U.
Trung tâm của biệt thự lại chính là một vườn hoa.
Khi hắn chọn mua căn biệt thự này là vì thấy nó yên tĩnh, cũng vừa hay nó đối diện với căn biệt thự mà Hạ Thụy Lan đang sống bên kia.
Vả lại, khi nhìn thấy những đóa hoa hồng đỏ rực đó, hắn không hiểu vì sao lại nhớ đến Uông Thư Vỹ, ngày đó khi cô còn bé, hắn nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách thon dài đẹp đẽ của cô rất giống phượng vỹ, nên đã đặt cho cô cái tên Thư Vỹ.
Có điều cô khi lớn lên, lại càng giống một đóa hồng hơn.
Vẻ đẹp ngọt ngào, huyền bí, đầy mê hoặc như hương tình...
Hắn nghĩ ngợi, bỗng lại lắc lắc đầu hòng rũ bỏ đi những thứ suy nghĩ đầy hoang đường đó.
Đến trước căn phòng Uông Thư Vỹ, hắn nghe thấy tiếng khóc nỉ non nghẹn nấc của cô.
Hắn kinh ngạc, bởi hắn chưa từng thấy cô khóc, ngay cả khi hắn ép buộc cô đến nơi này, cô cũng chưa từng rơi nước mắt.
Hắn lặng lẽ bước vào căn phòng.
Mùi hương nhẹ nhàng từ đâu thoang thoảng thật dễ chịu.
Nhìn lên trên giường, cô bé có mái tóc nâu nhạt đang vùi đầu mà khóc nấc.
Hắn đi đến trước mặt cô, thế nhưng dường như cô bé vẫn chưa nhận thức được sự có mặt của hắn.
Lúc này, hắn lại có thể dễ dàng nhìn thấy bờ vai đang run rẩy của cô.
Cô như một chú chim non bị rơi khỏi tổ, run rẩy và đầy khép nép.
Hắn đưa bàn tay ra, vô thức nâng khuôn mặt cô lên.
Uông Thư Vỹ sửng sốt nhìn hắn.
Còn hắn, lại một lần nữa chấn kinh trước đôi mắt quá mức diễm lệ của cô.
Cô sợ hãi nhận ra Uông Chính Thành, vội vàng lùi về phía sau.
Hắn hơi không hài lòng, nơi những ngón tay có chút tiếc nuối, dường như nơi đó còn vương lại một giọt nước mắt thuần khiết như pha lê của cô.
"Vì sao lại khóc?"
Cô không trả lời hắn.
"Sợ tôi đến như vậy?"
"Vì sao lại sợ tôi?"
"Tôi không phải là anh trai của em sao?"
Phải, cũng không phải, Uông Thư Vỹ nhìn hắn, tiếng khóc chốc lát đã nín hẳn, cô sợ hắn, cũng không sợ hắn, cô đã mong nhớ hắn suốt thời gian qua, nhưng hắn lại đối xử với cô như vậy.
Cô thật không biết bản thân mình phải làm sao nữa.
Hắn lên giường, đột ngột dùng thân thể cao lớn của hắn mà trùm qua người cô, từ một khoảng cách thực gần gũi, cái khoảng cách mà cả hai người đều có thể cảm nhận vô cùng rõ rằng hơi thở của đối phương.
"Em nói đi, tôi có phải là anh trai của em không?"
Uông Thư Vỹ chớp mắt, cô cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt như ánh lửa thiêu đốt của hắn.
Cô xem hắn là anh trai, nhưng còn hắn thì sao, hắn có xem cô là em gái hay không.
Năm đó khi hắn rời đi, chính hắn đã nói rằng, cô không phải là em gái hắn.
vậy thì cô còn có thể nói như thế nào nữa đây.
"Sao lại không nói.
Hửm?"
Hắn chạm vào khuôn mặt cô, lau đi giọt nước mắt vẫn còn trên gò má cô.
Uông Thư Vỹ giật mình, bàn tay hắn vốn lạnh lẽo, thế nhưng khi chạm vào khuôn mặt cô lại nóng đến kinh người, nhiệt lượng truyền đến toàn thân cô.
Cả cơ thể dường như trở nên run rẩy.
"Em không phải là em gái của anh...." Cô buột miệng nói ra một câu.
"Không phải?" Hắn nhíu mi tâm.
Ánh mắt nhìn người con gái dưới thân mình đầy phức tạp.
Hắn không rõ là câu nói này của cô khiến hắn vui hay buồn, chỉ là trong tim hắn lúc này, khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Nhìn xuống bờ môi hồng đào nhỏ bé vì khóc mà cũng bị sưng lên, ướt át run lẩy bẩy.
Hình ảnh về đêm ngày định mệnh hơn hai năm trước lại hiện về trước mắt hắn.
Hắn đã từng mất đi kiểm soát mà làm ra một chuyện chính hắn cũng không thể ngờ tới.
Lúc này, hắn lại ham muốn được chạm vào đôi môi kia thêm một lần.
Hắn vuốt má cô.
Dùng hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ của mình mà nói với cô.
"Nếu như em đã không phải em gái tôi, vậy thì tôi cần gì phải kiềm chế với em, có đúng không?"
Cái gì, kiềm chế? Không phải kiềm chế? Hắn rốt cuộc đang nói đến cái gì, hơn nữa lồng ngực hắn mỗi lúc lại gần cô hơn, Uông Thư Vỹ sợ đến nỗi tim đập thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài.
Hắn nhích thêm một cái, cô hốt hoảng đưa tay lên đẩy vào lồng ngực hắn, nhưng cô đã sai lầm lại càng phạm phải sai lầm.
Lồng ngực hắn cứng như đá, từng cơ thịt đều rắn chắc nở nang.
Bàn tay cô mềm mại như bông, cái đụng chạm như có như không lại càng chỉ khiến hắn thêm khó mà dừng lại.
"Anh...anh định làm gì?"
Nếu như đã không phải là mối quan hệ đó, hắn thực sự muốn cho cô biết, hắn không phải là người có thể cho cô sự bình yên vốn có, hoặc là, cho cô biết rõ bản chất con người mình.
Môi hắn nhếch lên một nụ cười đầy mê hoặc, xấu xa.
"Em không cần phải quan tâm đến điều đó.."
Cô nhìn hắn nhưng vẫn không thể đoán ra được đại ý sâu xa của câu nói đó.
Ngược lại, đôi mắt hắn như đại dương sâu thăm thẳm, cũng giống như vũ trụ bao la kia, bao nhiêu sao trời và hành tinh đều bốc cháy, đốt hết mọi sự sống vốn có, hắn không phải thánh thần, cô cũng chẳng phải là con người.
Ngón tay hắn vòng qua sau gáy cô, nhìn ngắm vẻ đẹp mê hoặc hại người đó, bất thình lình gương mặt hắn áp sát cô, không hề báo trước hôn lên bờ môi run rẩy nhỏ bé.
Uông Thư Vỹ lúc này không còn biết gì nữa, một cảm giác ấm nóng tràn trề truyền từ môi lên tận não, khiến cho đầu cô như muốn nổ tung ra.
Trong phút chốc, không phải đất liền cũng không phải là biển lớn, sóng vỗ từng hồi, nụ hôn của hắn không hề khoan nhượng, một cảm giác mãnh liệt lan ra toàn thân.
Sự mềm mại của người con gái khiến cho Uông Chính Thành không thể giữ được cảm xúc, đôi môi cô không giống như lần đầu tiên hắn hôn cô, có lẽ là vì cô sợ hãi nên đã lộ ra sơ hở, mà hắn cũng không phải là chính nhân quân tử, hắn là kẻ tiểu nhân, hắn đã lợi dụng cơ hội đó mà công thành đoạt chiếm, thô bạo cuốn trọn mọi ngọt ngào tinh túy nhất của cô.
Khi môi lưỡi hòa quện, trái tim hắn như muốn tan ra, bàn tay cô đập lên ngực hắn, nhưng không thể khiến hắn bớt đi chút sức lực, càng không thể ngăn cản được hành động của hắn.
Sự giao hòa tuyệt vời của nụ hôn cũng không khiến cho cả hai thoải mái hơn.
Uông Thư Vỹ cảm giác như sắp nghẹt thở.
Cô không còn thở được nữa, trái tim cũng đã sớm không theo kiểm soát mà đập loạn xạ.
Bàn tay hắn ôm chặt eo cô, giữ cho cô không thoát khỏi mình.
Hắn cắn loạn môi cô, dù cho thế nào vẫn muốn xé nát thân thể cô, mối hận trong lòng hắn chưa lúc nào dâng cao như thế, hắn hận cô và hắn lại có mối quan hệ như vậy.
Hận cô đã yêu Mạc Khởi, càng là hận cô đã không xem hắn như là anh trai nữa.
Tại sao vậy, hắn không hiểu cô, càng không thể hiểu nổi hắn.
Hắn cứ như thế mà dày vò cô.
Chỉ là hắn không biết, cô gái của hắn đã bật khóc từ lúc nào, nước mắt cô rơi xuống gò má, đau đớn chạm vào bờ môi hắn, xót như kim châm.
Cho đến khi hắn cảm nhận được vị máu từ đôi môi cô, hắn mới sửng sốt mà buông cô ra.
Hơi thở cô gấp gáp, bờ môi sưng lên, máu rỉ nơi khóe môi đỏ chót, như màu của hoa hồng nhưng lại vô cùng chói mắt.
"Không phải phụ nữ đều thích như vậy hay sao?"
Hắn đưa ngón tay quệt qua môi, một giọt máu dính vào đầu ngón tay hắn, hắn nhìn cô bằng một ánh mắt không hề kiêng dè, trước sự khiếp đảm của cô mà đưa ngón tay vào miệng, liếm lấy máu, nuốt xuống.