Uông Thư Vỹ không thể tin vào mắt mình, hắn...hắn đã nuốt máu của cô.
Cô run rẩy vùi về phía sau, muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Cô sợ hãi người đàn ông này, Sợ hãi những gì mà hắn đã làm với cô.
Trong cơn nức nở giữa nước mắt và nỗi đau, cô cố nói với hắn trong nghẹn ngào.
"Nhưng em là em gái anh mà!!!"
Hắn nhìn nước mắt cô từng giọt rơi xuống không trung, dường như hắn cũng không dễ chịu gì, nhưng như vậy thì đã sao.
"Không phải em nói em không phải là em gái tôi ư?"
Đúng vậy, chính cô đã nói như thế.
Nhưng mà hắn...hắn sao có thể...
"Tôi còn có thể làm với em nhiều hơn thế.
Gương mặt đê tiện này, thân hình gợi cảm này...Tôi sẽ từ từ mà dày vò, sẽ từ từ khiến cho em biết thế nào là đau khổ."
Uông Chính Thành buông lời đồi bại, ánh mắt trần trụi đay nghiến cô.
"Anh..." Uông Thư Vỹ đôi mắt vẫn còn chất chứa sự kinh hoàng òa khóc.
Cô thế nào thì vẫn chỉ còn là một cô gái chưa lớn, từ trước đến giờ còn chưa đụng chạm thân thể với ai đến mức độ như thế.
Vậy mà Uông Chính Thành hắn lại dám làm như vậy với cô.
Dù cho thực sự hai người không phải là anh em ruột, nhưng danh nghĩa còn đó cơ mà.
Hắn làm ra hành động này.
Hắn không phải là con người nữa rồi, mà hắn là ác ma, là quỷ đội lốt người.
Uông Chính Thành đứng đó, dư vị của nụ hôn chính là hương tình còn vương đọng trên môi, ngọt ngào nóng bỏng.
Thế nhưng cô gái trước mặt hắn lại lần nữa đang khóc.
Hắn cảm thấy thật khó chịu.
Nước mắt của phụ nữ là thứ vô cùng đáng ghét.
Hắn bóp lấy khuôn mặt cô, gằn lên.
"Nín!!"
Có điều hành động mãng phu của hắn lại càng khiến cho uông Thư Vỹ khóc to hơn, tiếng nức nở như khuấy đảo lòng hắn, khiến cho người đàn ông cao lớn rắn rỏi như hắn bỗng chốc không biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn vốn chỉ muốn hù dọa cô.
Muốn cho cô biết được như thế nào là phục tùng, làm cho cô không thể chạy trốn khỏi hắn.
Hắn đâu thể ngờ phụ nữ lại khó đối phó như vậy chứ.
"Tôi nói nín!! Em có nghe không!!!" Hắn lại quát lên.
Nhưng Uông Thư Vỹ vẫn không thể ngừng khóc, đến cả nhìn cô cũng không muốn nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt lại, hàm răng cắn chặt vào mu bàn tay.
Cô cắn mạnh đến nỗi cả bàn tay rướm máu tươi.
Hành động này khiến cho Uông chính Thành bắt đầu sợ hãi.
"Em làm gì vậy.
Điên rồi sao??"
Hắn hốt hoảng cố kéo bàn tay cô ra, thế nhưng càng kéo bàn tay cô lại càng chảy máu.
Uông Chính Thành liền thò hai ngón tay vào trong miệng cô, cố hết sức tách hàm răng ra, Uông Thư Vỹ vùng vẫy lắc đầu, dùng hết sức bình sinh mà cắn một phát vào tay hắn.
Uông Chính Thành bị cắn bất ngờ, theo phản xạ giật phăng bàn tay ra, Uông Thư Vỹ hai mắt trợn tròn nhìn ngón tay hắn đang chảy đầy máu mà kinh hãi, cô cắn môi gạt phăng bàn tay hắn ra, vùng khỏi hắn chạy ra về phía cửa.
Cô hành động quá nhanh chóng, khiến cho Uông Chính Thành không kịp ngăn cản.
"Khốn kiếp!" Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi chạy theo cô ra ngoài.
Mặc kệ bàn tay hắn cũng như đang sắp đứt lìa.
Uông Thư Vỹ cố hết sức mà chạy, cô không dám ngoảnh mặt lại dù chỉ một chút, chỉ dám vừa chạy vừa khóc.
Khiến cho nước mắt cay đắng từ hốc mắt bay theo gió, rơi vào hư không, nơi này cô không hề thân thuộc, mọi hành động vốn chỉ là làm theo bản năng.
Uông Thư Vỹ chạy mãi, chạy mãi, nhưng có chạy xa đến đâu cô vẫn nghe thấy bước chân phía sau mình, căn biệt thự này quá rộng, kiến trúc vòng tròn như mê cung, chạy thế nào vũng không thể thoát khỏi.
Cho đến cuối cùng, khi cô chạy đến một khu vườn hoa hồng thì đã không còn đường nào chạy nữa.
Lúc này, Uông Chính Thành đã đuổi kịp cô.
Cô chạy vào vườn hoa, những bông hoa hồng cao đến ngang lưng sinh trưởng mạnh mẽ, gai hồng sắc nhọn từng cái đâm vào làn da trắng như tuyết của Uông Thư Vỹ, chảy ra những vệt máu tươi đẹp đẽ.
Uông Chính Thành xuất hiện trước mặt cô không xa, thân hình hắn cao lớn che khuất đi ánh sáng chiếu tới.
Phút chốc, cô lại thấy hắn càng giống như ác quỷ hơn.
Nếu như địa ngục là nơi đáng sợ nhất trên thế gian này, vậy thì nơi cô đang đứng chính là địa ngục, mà người đàn ông trong ánh mắt kinh hãi kia của cô, không ai khác chính là ác quỷ.
"Em Rất thích máu thịt của tôi?"
Giọng Uông Chính Thành vang lên, lạnh như băng đá, ngay cả ánh mắt của hắn cũng vô hồn, so với xác chết một chút cũng không sai.
Uông Thư Vỹ kinh hoàng từng bước lùi về phía sau, toàn thân cô run lên bần bật, khuôn mặt từ đỏ ửng đã trở nên trắng bệch, điều đó càng làm cho vệt máu nơi khóe miệng càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Uông Chính Thành lại tiến lên thêm một bước, lúc này, bàn tay to lớn vươn ra ké lấy cả thân thể của cô vào trong lồng ngực hắn.
Bàn tay lạnh toát làm cho tim cô như ngừng đập.
đến cả những giọt nước mắt cũng không thể tuôn ra, cứ nghẹn lại trong hốc mắt.
"Anh cả...tha cho em đi...em xin anh..."
Giọng nói như nghẹn lại của cô hắn có thể nghe thấy rất rõ ràng, nhưng thời khắc hai ánh mắt chạm nhau, dường như thời gian xung quanh hai người đều ngưng đọng.
"Anh cả, anh sắp lại phải đi sao, anh vẫn chưa tha thứ cho em...vẫn còn giận em sao....?"
Nơi đáy mắt hắn hiện lên hình ảnh về đêm ngày hôm đó, cái đêm mà trước ngày hắn rời đi, hắn phát hiện ra Uông Thư Vỹ đứng trước cánh của phòng hắn, thật đau lòng rơi nước mắt thì thầm nói ra câu nói ấy.
Cô gọi hắn một tiếng anh cả, hai tiếng anh cả, hai từ ấy làm cho hắn thỏa mãn nhưng cũng chán ghét biết bao.
Tại sao giữa hai người lại bị cái danh nghĩa ấy trói buộc cơ chứ.
Hắn nhìn vào đôi mắt của Uông Thư Vỹ, nó long lanh như biển hồ, rực vàng lóe sáng.
Cô rực rỡ và xinh đẹp đến nỗi mọi xấu xa trong con người hắn đều muốn trỗi dậy.
Nhưng còn cô, hắn chỉ thấy được từ đôi mắt cô hắn tất cả là nỗi sợ và sự khinh bỉ từ cái nhìn ấy.
Cô ghét hắn, hắn không thể chấp nhận nổi.
Cô đối với Mạc Khởi và hắn là khác một trời một vực, điều này làm hắn ghen tức, làm hắn cuồng điên.
"Tôi đã nói, em chỉ có thể nghĩ đến một mình tôi cơ mà....Tại sao? Tại sao hả!!!!" Hắn hét lớn lên.
Cả đầu vùi vào bờ vai cô, gục xuống mệt mỏi.
Uông Thư Vỹ nín thở, không dám cử động dù chỉ một chút, nghe thấy những tiếng thở đầy mệt nhọc của hắn.
Trái tim cô run lên từng hồi.
"Tôi chỉ muốn có người quan tâm đến tôi, tôi chỉ muốn em, muốn em....."
Rì rào, rì rào, gió như từng hồi thổi làm lay động cả khu vườn hoa hồng, từng đóa đều nghiêng ngả.
Giữa khu vườn, có hai bóng người lặng im, chỉ có tiếng gió của mùa đông đầy lạnh lẽo rít lấy, cánh hoa hồng đỏ rực rồi lại tàn tạ, theo gió bay đi, rơi trên mặt đất, kết thúc cuộc đời.
____________________
Nếu như không gặp gỡ, đã chẳng có chia li.
Nếu không yêu, thì đã chẳng sinh ra hận.
Cái cớ để bóp nát tình yêu hoặc tình cảm chỉ là những lý do đầy miễn cưỡng.
Chấp nhận được hay không, có lẽ phải xem người đó suy nghĩ như thế nào.
Giữa đại lộ, có một người chỉ nhìn một người, nhưng một người lại không hề biết tới sự tồn tại của một người.
Lẽ ra đã có thể cùng nhau hạnh phúc, chỉ là vẫn không thể mà thôi.
Theo dòng ký ức, Nhạc Hiểu lại nhớ về ngày trước.
Tại Hà Môn, có một cô gái cứ bám lấy hắn, quấn quýt không rời.
"Cậu bé à, má của cậu mềm mại như vậy, tôi cứ muốn véo đấy, thì làm sao nào?"
"Cô phiền vừa thôi, tránh xa tôi ra!"
"Này này, tôi dù sao cũng lớn hơn cậu vài tuổi, cậu phải gọi tôi là chị chứ!!!"
"Chị? Cô ở đó mà mơ đi!!"
"Này này, cậu gọi một tiếng chị Trân Tâm thì chết hả, nào, gọi một tiếng đi, tôi cho cậu kẹo!!"
"Cô nghĩ tôi cũng trẻ con như cô sao, kẹo đó cô giữ lại mà ăn đi!!!"
Nam Trân Tâm xị mặt, bĩu môi liên tục bám lấy Nhạc Hiểu.
Khi đó mắt hắn vẫn chưa nhìn thấy, thứ duy nhất để hắn cảm nhận được sự tồn tại của cô ở bên cạnh mình chính là giọng nói đầy trong vắt của cô.
Nam Trân Tâm khi đó là một cô gái ngây thơ trong sáng, luôn vui vẻ hạnh phúc, bởi cô từ nhỏ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, có được tình thương của cha và anh trai.
Cô vốn không biết được thế gian này rốt cuộc thâm hiểm đến nhường nào.
Nhưng Nhạc Hiểu căm ghét cô, căm ghét vì cô chính là em gái của Nam Trấn Ảnh, người đã khiến cho Nhạc gia của hắn tan nát, khiến cho chị gái hắn phải đi đến đường cùng mà chọn cách tự tử.
Thế nên hắn đã tự thề rằng bản thân mình sẽ không bao giờ tha thứ cho nhà họ Nam, kể cả Nam Trân Tâm, dù cho cô đã từng cứu hắn, cũng đã giúp cho đôi mắt này của hắn sáng lại.
Nhưng nguyên do vì sao nó lại bị mù, chẳng phải liên quan đến Nam Trấn Ảnh hay sao.
Ánh mắt hắn nhìn cô qua lớp người đông đúc nhộn nhịp, tận sâu trong đó là sự hận thù, nhưng nhiều hơn là cảm giác gì đó rất bức bối mà chính hắn cũng không thể gọi tên.
Hắn không biết cái nhìn đó nhiều thêm một chút còn có sự say mê không dễ gì phát hiện.
Cô gái đó trong mắt hắn xinh đẹp đến động lòng người, mỗi một cử chỉ bước đi đều như khiến cho hắn điên đảo.
Chỉ là hắn không thể lại gần cô, càng là chạm vào cô.
Ở nơi đó, Nam Trân Tâm đang đi cùng với Lăng Thiếu Hà, hai người tay trong tay vô cùng vui vẻ.
Và đương nhiên là cô không hề nhận ra có một đôi mắt đang nhìn cô thật chăm chú, cái nhìn đầy dã tâm như muốn nuốt trọn cả con người cô.
"Trân Tâm? Em sao vậy?"
Lăng Thiếu Hà thấy cô hơi lơ đãng, liền cúi xuống hỏi.
Nam trân Tâm ngơ ngác nhìn hắn, vội vàng che giấu đi sự bối rối của mình.
"À...không, không có gì..."
Lăng Thiếu Hà nhìn cô cười.
"Em dạo này cứ hay mất hồn lắm, có chuyện gì không thể nói với anh sao?"
Nam Trân Tâm buồn rầu buông tay anh ra, ngồi xuống ghế đá bên vệ đường, thở dài thườn thượt.
"Em thì có chuyện gì không thể nói chứ, chủ yếu là..."
"Là gì?"
"Anh em...từ ngày anh ấy trở về, cứ như người mất hòn vậy, thật không biết một năm mất tích đó đã có chuyện gì xảy ra, mấy ngày này em lo chết đi được."
Lăng thiếu Hà ngồi xuống bên cạnh cô, biểu cảm cũng trở nên trầm lắng xuống đôi chút.
"Anh có nghe qua tình trạng của cậu ấy.
Vết thương của cậu ấy cũng không tính là nặng lắm.
Nhưng mà có vẻ như là trong một năm đó có chuyện gì xảy ra cậu ấy đều không nhớ."