Hương Tình Rực Cháy


"Nghịch tử!!! Mày xem mày đã gây ra chuyện gì hả!!!! Tao phải đánh chết mày!!!"
Giang Nguyệt khóc lóc ôm chầm lấy Uông Hựu Dương mà che trở.

"Ông làm cái gì vậy, nó đã bị thương đến mức này rồi, có chuyện gì nói sau không được hay sao!!!"
Nhưng Uông Lâm không những không nguôi giận, còn nổi lên cơn thịnh nộ.
"Bà được lắm, nếu như không phải do bà chiều nó, có đến mức như ngày hôm nay không!!!!" Lão ta chỉ tay một ngón.

"Còn nếu như hôm nay xảy ra một mạng người, không chỉ nó mà còn có cả Uông gia cũng sẽ sụp đổ!! Như thế mới vừa lòng bà đúng không!!!"
"Tôi...tôi..."
Uông Hựu Dương nghe vậy, bỗng dưng lại cười cợt.
"Hừ, con khốn đó mạng dai lắm, không chết được đâu!!!"
Uông Hựu Dương vừa nói xong câu đó.

Ánh mắt của Uông Chính Thành liền nhìn về phía này.

Khuôn mặt hắn lạnh tanh, cả ánh mắt đều trở nên ạnh lẽo, Ưng Liêm thấy có điều không hay sắp xảy ra, đem ánh mắt ra hiệu cho cậu ta im miệng lại.

Chỉ là Uông Hựu Dương không biết là ngu ngốc thật hay ngu ngốc giả.

Còn buông thêm lời.

"Nếu như con khốn đó chết thì càng tốt, chết rồi sẽ không thể làm cho người khác chán ghét nữa không phải sao!!!"
Giang Nguyệt hoảng hồn, "Con nói cái gì vậy? Mau im miệng đi!!!"
"Tôi nói có cái gì sai sao? Các người giả nhân giả nghĩa đủ chưa vậy? Thật buồn nôn!!!!"
"Mày!!!!" Uông Lâm giơ tay lên, lần nữa muốn cho hắn thêm một cái tát.

Bất ngờ, một cú đấm kinh người đánh lên khuôn mặt hắn, da mặt hắn trở nên tê rần, thậm chí trong khoang miệng còn có thể cảm nhận được vị máu mặn chát tanh nồng.

Xung quanh, tất cả đều há hốc mồm, thật ra cú tát của Uông Lâm còn chưa kịp chạm vào.

Người đã cho hắn một cú đấm không ai khác là Uông Chính Thành.

"Chính Thành, tha cho Hựu Dương đi!!!"
Nhưng không, Uông Chính Thành đã
Tóm lấy cổ áo Uông Hựu Dương.

Hét lên từng chữ.
"Tại sao mày lại làm như vậy? Tại sao? Hả!!!!"
Uông Hựu Dương nhìn ánh mắt của hắn, thấy được tận sâu trong đó là cơn thịnh nộ không dễ gì dập tắt.

Chỉ là như vậy, hắn lại càng thấy vui vẻ.

khuôn mặt thâm tím của hắn ngước lên, kiêu ngạo.
"Anh cả? sao anh lại hỏi tôi như vậy? Không phải anh cũng ghét con khốn đó sao? Anh có còn nhớ, những năm đó, chính anh là người khởi xướng hay không? Nếu như không có anh làm gương, sao tôi lại có thể làm ra những chuyện hay ho như thế này!!!!"
"Mày..." Uông Chính Thành nghiến răng, lại đấm hắn thêm một cái.

Lần này, máu từ miệng hắn chảy ra, ngay cả bàn tay Uông Chính Thành cũng dính máu của hắn.

"Uông Thư Vỹ là người của tôi, chỉ có tôi mới được quyền làm như vậy, còn cậu, có phải là tôi đã quá nhân nhượng rồi đúng không!!!"
"Nhân nhượng? Hừ, anh lấy cái quyền gì mà nói tôi? Anh trai ư? Những năm qua anh đã làm gì chứng tỏ là anh trai tôi chưa, anh đã quan tâm hay một lần dạy dỗ tôi chưa, anh có coi tôi như một con người hay không?" Uông Hựu Dương phỉ nhổ.

"Anh sao? Một chữ cũng không xứng!!!!!"
"Không xứng?" Uông Chính Thành nhíu mày.

"Được thôi, nếu như đã là vậy, những năm qua tôi không dạy dỗ cậu, hôm nay tôi sẽ dạy!!!"
"Chính Thành!!!không được, đó là em trai con!"
Uông Chính Thành lôi Uông Hựu Dương đứng dậy.

Mỉa mai vào mặt cậu ta.
"Cậu luôn cho rằng tôi không xứng, cậu nghĩ bản thân mình thì xứng sao, cậu không bằng tôi, cái gì cũng không bằng tôi, cậu lấy cái gì ra để sỉ nhục tôi? Thực ra, cậu cũng chỉ là một kẻ thất bại không hơn không kém mà thôi!!!!"
Uông Hựu Dương tức tối gào lên.
"Không!! Tôi không phải!!!!"
"Cậu chính là kẻ như vậy!!!!"
Uông Hựu Dương ôm đầu.
"Tôi không phải!!!!"
"Tôi dám nói dám làm, còn cậu thì sao? Một kẻ hèn nhát, cậu hận tôi, nhưng có can đảm để thắng tôi hay không, một kẻ luôn hận cả thế giới như cậu, lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình là đáng thương nhất.

Cậu vốn không làm được gì cả!!!!"
"Anh im đi!!!" Uông Hựu Dương không chịu nổi nữa, liền xông tới đấm Uông Chính Thành.

Cú đấm không quá mạnh, nhưng đủ sát thương, khiến một bên mặt hắn cũng thâm tím.

"Được lắm." Uông Chính Thành gật đầu.

"Nhưng con người chỉ suy nghĩ bằng tứ chi như cậu ngoài nắm đấm ra thì còn có gì? Cậu lấy gì để đấu với tôi?"
"Chính Thành!!!! Hựu Dương!!! Đừng như vậy nữa, mẹ xin con!!!!"
"Tôi? Tôi đúng là không có thứ gì? Nhưng ít ra tôi cũng không khốn nạn bằng anh, đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì với con khốn đó.

Tôi nói cho anh biết, có chết, tôi cũng sẽ không để cho anh đạt được ý đồ đâu."
Hắn cứ ngỡ nói ra lời này, hoặc Uông Chính Thành sẽ nổi điên, hoặc sẽ không thể nói lại hắn câu gì.

Nhưng Uông Chính Thành lại vô cùng dửng dưng.
"Phải, tôi có ý đồ thì sao, thứ gì mà tôi muốn mà không có, tôi không như cậu, vô dụng, cậu muốn giành người từ tay tôi, cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không đã!"
"Anh!!!!!" Uông Hựu Dương tức tối, nhảy vào nắm lấy cỏ áo Uông Chính Thành, giơ tay đấm hắn.

Uông Chính Thành cũng không chịu thua.

"Muốn đánh nhau sao? Được, tôi đánh nhau với cậu!!!!"
Uông Lâm cùng Giang Nguyệt đứng bên ngoài sợ hãi, hai người con trai này là của họ nhưng phải làm như thế nào ngăn cản cũng không biết.

Muốn Uông Chính Thành dừng tay, đến cả Uông Bạch cũng không làm được, vậy thì hai người bọn họ làm được gì.
"Chính Thành!!! Dừng tay đi!!!"
"Hựu Dương!!! Đừng như vậy mà, mau xin lỗi anh trai con đi!!!"
Giang Nguyệt chỉ biết hét lên.
Uông Thư Vỹ nằm trong xe của Uông Chính Thành, Ưng Liêm thấy cô mở mắt, vội vàng đỡ cô dậy.

"Tiểu thư? Người tỉnh rồi."
Uông Thư Vỹ đưa tay đỡ trán, cả người đau ê ẩm.

Trên trán còn đau hơn.

Nhìn thấy người bên cạnh mình là Ưng Liêm thì không khỏi ngạc nhiên.

"Sao anh lại ở đây đây? Tôi.....tôi sao thế này."
"Tiểu thư đừng lo, xe cấp cứu sắp đến rồi."
Uông Thư Vỹ còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị hỗn loạn phía ngoài làm cho chú ý.

Khi thấy được cảnh tượng đó, liền giật mình kinh hãi.

Lúc này, Uông Hựu Dương đã bị đánh đến tả tơi.

Cô sợ hãi hỏi Ưng Liêm.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, người không cần lo, người đừng ra ngoài là được!!!"
Chỉ là lời nói ấy làm sao có tác dụng, cô không thể dửng dưng, liền mở cửa xe mà chạy thẳng ra ngoài.
Ưng Liêm cản cô không kịp.
"Tiểu thư, người đừng....."
"Anh cả!!!!" Cô hét lên, hắn nhìn thấy cô, nhưng vẫn không dừng lại.

"Anh cả!!! Đừng mà!!!" Cô chạy đến muốn ngăn cản, nhưng sức lực yếu ớt, ngã mấy lần mới có thể chạy đến.

Rồi chỉ có thể bám lấy chân hắn mà lắc đầu cầu xin.
Uông Chính Thành nhìn cô, tức giận quát lên.

"Mau biến ra chỗ khác!!!!"
Nhưng cô vẫn ôm chặt chân hắn, không cho hắn bước đi.

"Anh cả, đừng đánh nữa."
"Em tránh ra cho tôi!!!!"
Nước mắt cô lăn dài trên má, hệt như những sợi chỉ bạc, đâm sau vào trái tim hắn.

"Anh ấy sẽ chết đó!!!"
Cô nói, nước mắt đã như mưa mà rơi trên gò má, đầu tóc cô rối bù đến thảm hại, nhưng nhìn cô như vậy, sự phẫn nộ trong lòng hắn lại càng dâng cao.

"Tôi chính là muốn nó chết!!! Đến từng tuổi này vẫn không thể làm một người đàng hoàng, sống như vậy, chi bằng chết đi!!!"
Uông Thư Vỹ vẫn không buông tay, cô nhìn Giang Nguyệt.

Cố nói với bà.
"Mẹ...mau đưa anh hai đi đi...."
Giang Nguyệt đơ người, bà nãy giờ hồn như bay mất, nghe cô nói vậy, mới luống cuống chạy đến.

"Không được đưa nó đi!!!!" Uông Chính Thành hét lên.

"Anh cả...tha cho anh ấy đi...tính tình của anh ấy anh còn không hiểu sao?"
Hắn đưa tia nhìn không biết là loại cảm xúc gì về phía cô.

"Cô còn hiểu nó hơn tôi mà không phải sao?"
"Anh cả, chỉ cần anh tha cho anh ấy, anh muốn em làm gì cũng được, nếu có thể làm anh nguôi giận, em xin anh!!"
"Cô nghĩ mình có giá cao đến như vậy sao?"
Cô lắc đầu.
"Em chưa từng nghĩ như vậy...."
"Cô vì nó, muốn đi cùng nó?"
"Không, em...."
Uông Hựu Dương nằm dưới đất, máu chảy ra từ khóe miệng, mặc cho khuôn mặt đã tím bầm, nhưng cậu ta lại càng không biết sợ, lại còn cười khẩy vào mặt Uông Chính Thành.

"Uông Chính Thành, anh muốn giết tôi? Vậy thì giết đi, chỉ sợ anh không dám thôi!!!!"
"Anh hai!!!!!" Uông Thư Vỹ hét lên.

Bao nhiêu năm qua rồi, tại sao hắn vẫn luôn như vậy, bốc đồng, ngông cuồng, ngu ngốc.
Uông Hựu Dương nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự hờ hững.

Hắn đay nghiến.
"Sao? Đến cả mày cũng muốn tao chết đúng không? Đừng giả mèo khóc chuột ở đây làm gì, người phụ nữ hèn hạ như mày mới là đáng chết!!!!"
Phải, cô đáng chết, kẻ nên chết mới là cô, nhưng hắn thì có quyền gì mà nói cô như vậy, mặc cho hắn sỉ vả mình, cô không phải là đang cứu hắn sao.

Nếu như Uông Chính Thành thực sự nổi điên lên, vậy thì Uông Hựu Dương chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi chuyện này.

"Câm miệng!!!" Uông Lâm quát lên một tiếng, chính ông ta cũng hiểu được điều này.

Vì dè chừng Uông Chính Thành.

Nên tốt nhất là bịt miệng Uông Hựu Dương lại.

"Người đâu!! Mau đưa nó xuống cho ta!!!"
Uông Chính Thành cúi xuống nhìn cô, chỉ thấy được ánh mắt cô lo lắng hướng về Uông Hựu Dương, trái tim hắn bỗng lạnh đi, một cảm giác nhói đau xen lẫn từ đâu khiến lồng ngực như muốn vỡ nát.

Cho đến khi Uông Hựu Dương được đưa đi, cô mới yên tâm mà buông lỏng tay mình.

Đầu gối chà sát với mặt đất đã bị xước, máy chảy ra thấm ướt cả chân váy.

Uông Chính Thành quay mặt đi, hắn không nói gì mà bỏ đi.

Uông Thư Vỹ ngước lên, hắn đã rời khỏi rồi.

Cô cố đứng dậy, song lại không thể đứng vững, cố nén lại cơn đau, cô chạy theo sau lưng hắn.
"Anh cả!!!"
"Anh cả!!!"
Uông Chính Thành không dừng lại, hắn vẫn cứ đi, Uông Thư Vỹ đuổi theo sau hắn đến vấp ngã, cho cùng, hắn vẫn không ngoảnh đầu lại dù chỉ là một cái.

Hắn mở cửa ngồi lên xe.

Ưng Liêm thấy cô chạy tới liền có ý định đi xuống mở cửa xe cho cô.

Nhưng chỉ nghe được lời lạnh lùng từ Uông Chính Thành.
"Lái xe đi!"
Ưng Liêm ngơ ngác.
"Nhưng...tiểu thư còn chưa lên xe..."
Hắn tức giận quát lên lần nữa.

"Lái xe!!!"
Ưng Liêm không dám làm trái lời hắn, liền lái xe đi khỏi.

Uông Thư Vỹ vừa chạy tới, chiếc xe đã đi khỏi ngay trước mặt cô.
"Anh cả!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui