Nhìn theo bóng lưng của cô gái, hắn lưu luyến dõi theo.
Cô rõ ràng là công khai ghét bỏ hắn, vậy mà lúc này hắn lại cười.
Thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng hắn biết vết thương mà hắn gây ra cho cô rất sâu, sâu đến nỗi chẳng bao giờ có thể lành.
Nhưng hắn yêu người con gái này, vậy thì dù cho có chết đi, cũng sẽ dành trọn thể xác và linh hồn này để yêu cô.
Kể cả kiếp sau, và kiếp sau nữa.
____________________________________________
Đã ba năm không trở về nơi này.
Mọi thứ trước mắt vẫn như ngày nào, chưa từng khác biệt, bước vào căn phòng đã từng sống suốt hai năm, Tuy thời gian không lâu, song lại là nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm đau buồn nhất.
Ngọt ngào đã từng, chỉ là sâu đậm thật mơ hồ.
Y Y điều chỉnh điều hòa, lấy chăn gối từng trong tủ ra cho cô.
“Chị thấy thế nào, vẫn giống như trước đây chứ?”
Tịnh Lam đưa tay chạm vào chiếc giường, rèm cửa, nhìn ánh sáng đèn chùm màu vàng nhạt ấm áp, cẩm giác quen thuộc xưa kia ùa về, trong lòng, bỗng cảm thấy nhói đau.
Một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng chạm lên chóp mũi, cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một lọ hoa oải hương.
“Nơi này vốn không có ai ở.
Sao lại để hoa trong này?”
Y Y nhìn qua, lanh lảnh bên tai cô.
“Mạc Nghiên nói chị thích hoa oải hương, trong phòng anh ấy cũng đặt một lọ hoa như thế.
Mạc Nghiên ấy à, chính là yêu ai thì yêu luôn cả đường đi lối về.”
Tịnh Lam ngạc nhiên, sau cùng, ánh mắt lại có chút buồn.
Hắn biết cô thích oải hương, vẫn còn nhớ về nó.
Điều này với cô thật mỉa mai biết bao nhiêu, ký ức đầy buồn đau đó, cô không muốn lại phải nhớ về nó nữa.
Thế nên cô có thể làm gì đây, bàn tay cô bấu chặt vào nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ, gió rét ùa tới, lòng càng lạnh thêm.
“Oải hương dễ ngủ, cải thiện đau đầu, chứng đau đầu của anh ta chưa dứt, dùng oải hương cũng là dễ hiểu thôi, có gì liên quan gì đến chị chứ.”
Y Y thở dài.
Đi đến nắm lấy tay Tịnh Lam.
“Chị à, đến cả chứng đau đầu của anh ấy chị còn nhớ, Mạc Nghiên ngày trước phải trải qua những gì, chắc hẳn chị là rõ nhất.
Anh ấy là lão đại, trong tay giữ số mệnh của không biết bao nhiêu con người, anh ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, bản thân chưa từng để lộ yếu điểm gì ra bên ngoài, kể cả một vết thương cũng không ai biết.
Chỉ có bên chị, anh ấy mới có thể là chính mình, chị còn quan tâm đến anh ấy, vậy thì sao lại không liên quan.”
“Hơn nữa, em thấy được chị vẫn còn yêu Mạc Nghiên mà, đúng không?”
Tịnh Lam sắc mặt nhợt nhạt đi, đến cả lời nói và ánh mắt đều không che giấu được sự căng thẳng.
“Em nghĩ nhiều rồi, giữa chị và Mạc Nghiên đã kết thúc từ lâu, giờ đây không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Y Y buồn rầu.
“Chị, Mạc Nghiên đã từng nói.
Anh ấy có lỗi với chị, em cũng biết lỗi lầm của anh ấy nặng nề đến thế nào.
Nhưng mà…con người sống trên đời, lẽ nào chỉ vì sai lầm của quá khứ, liền vứt bỏ cả tương lai?”
“Em đừng nói nữa…” Tịnh Lam quay mặt đi, nước mắt đã ướt nhòe bờ mi cô.
Cô không hận Mạc Nghiên, đã không hận từ rất lâu rồi, nhưng cô lại không thể bình thản, không thể quên đi hắn lại càng không cách nào chấp nhận hắn thêm một lần nữa.
Có lẽ Y Y nói đúng.
Mạc Nghiên những năm qua vẫn theo cách nào đó ở bên cô.
Cô biết chứ, nhưng vì đã âm thầm như vậy, hiện tại đối mặt.
Lại chẳng biết phải làm sao nữa.
Y Y không hiểu tại sao Tịnh Lam đối với Mạc Nghiên lại xa cách đến vậy.
Màn đêm ngoài kia lạnh lẽo.
Những người yêu nhau, sao lại khổ sở thế.
Y Y thở dài nhìn Tịnh Lam.
“Vậy….chị cứ nghỉ ngơi một chút, em đi chuẩn bị bữa tối, chắc là chị chưa kịp ăn gì…”
“Không cần đâu, chị không đói, em cứ đi nghỉ đi.”
“Em không đói, tôi cũng biết đói đấy.”
Bỗng lúc này Mạc Nghiên từ bên ngoài bước vào.
Đi theo sau là LK, cậu ta đi đến kéo lấy Y Y ra ngoài.
Thành khẩn.
“Đám thuộc hạ đó lại gây chuyện rồi, Y Y, cô đến giúp tôi một tay.”
“Hả? Từ…từ đã…”
Y Y còn chưa kịp định thần thì đã bị đưa ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Biểu cảm trên gương mặt Tịnh Lam không được tự nhiên cho lắm.
Mạc Nghiên đi đến.
Vẻ mặt tội nghiệp.
“Cả ngày nay tôi vì em mà chạy đi chạy lại, tôi còn chưa ăn gì đâu.”
Cô lạnh mặt quay đi.
“Vậy thì anh đi mà ăn, kiếm tôi làm gì?”
Hắn cười.
“Tôi nhớ món em nấu, những thứ khác, nuốt không trôi.”
Tịnh Lam thầm oán tên ranh ma này, cái gì mà nuốt không trôi, rõ ràng là đang lừa gạt người.
_________________________________________
Căn bếp nhỏ sáng đèn, đêm đã khuya, ánh sáng nhè nhẹ thắp lên chợt sưởi ấm cả gian phòng.
Ngày trước khi còn ở căn biệt thự kia, cô hay nấu ăn, chuẩn bị những món mà Mạc Nghiên thích.
Hắn ăn những món cô nấu, ngấu nghiến khen ngon.
Khi đó, niềm vui nho nhỏ của cô có lẽ cũng chỉ có vậy, chưa từng cầu mong điều gì xa xôi hơn, chỉ là những ngày tháng đó, sớm đã không còn nữa rồi.
Cô tự mình loay hoay nấu ăn, Mạc Nghiên đứng bên cạnh, tựa vào tường nhìn cô.
Tịnh Lam biết hắn nhìn mình, cô giả vờ không để ý, đến lúc sau hắn vẫn cứ nhìn cô.
Tịnh Lam giả vờ hỏi lung tung, hắn chỉ mỉm cười, mắt vẫn đặt lên người cô, nhưng vẫn không quên trả lời hết những câu hỏi đó.
Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng động của dụng cụ nấu ăn và thức ăn chín.
Tịnh Lam nấu xong một nồi canh cá tuyết, vài món ăn phụ, dọn ra trên bàn, hương thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh.
Mạc Nghiên ngồi xuống, cô đưa bát đến trước mặt hắn.
“Anh ăn đi, tôi về phòng.”
Mạc Nghiên kéo tay cô lại.
“Cùng ăn đi….”
“Tôi không đói.”
“Đã lâu rồi tôi không được ăn với em, cùng ăn đi.”
Tịnh Lam nhìn hắn, do dự một lát, cuối cùng lại ngồi xuống.
Mạc Nghiên mỉm cười, đem bát canh trước mặt mình đến cho cô.
Sau đó tự lấy cho mình bát khác.
Canh cá tuyết vị đậm đà, giữa cái lạnh của thời tiết, âm thanh mưa rì rào, được nếm hương vị này, cảm giác thật là đặc biệt.
“Tôi rất nhớ mùi vị này, cảm ơn em…” Hắn vừa ăn, vừa nói với cô.
“Nó có gì đặc biệt, anh nhớ làm gì…”
“Cũng không biết nữa, mỗi một thứ về em, tôi đều không thể quên đi được.”
Động tác của cô dừng lại, ánh mắt hơi cay cay.
Cô đưa tay dụi mắt, cũng không nói gì.
Mạc Nghiên gắp thức ăn đặt vào dĩa cho cô.
Ân cần dịu dàng.
“Ngày trước em cũng không gầy như này, ăn nhiều vào.”
Cô gắp lấy đưa vào miệng nhai, bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống.
Mạc Nghiên nhìn thấy, muốn đưa tay lau đi, lại không dám.
Từ trước đến giờ, hắn đều nhìn cô rơi nước mắt, còn bản thân, thì lại bất động đứng nhìn.
Hắn lo sợ, hắn không biết phải đối xử với cô như thế nào.
Nhưng lúc này, hắn nén lại nỗi đắn đo trong lòng.
Thời khắc lau đi giọt nước mắt lăn dài trên mi cô, trái tim chợt tan ra thành nước.
Có kiên cường bao nhiêu, có lẽ cũng không còn nữa.
“Đừng khóc.”
“Tôi…tôi không khóc.”
Mạc Nghiên mỉm cười.
“Trước đây tôi vẫn cho rằng em mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là không biết khóc.
Ngày đó, nếu như không phải em không sợ một kẻ người quỷ không ra hồn gì như tôi, có lẽ tôi đã chết từ lúc ấy rồi.”
Tịnh Lam ngước mắt nhìn hắn.
Mạc Nghiên ánh mắt buồn, nhớ về quá khứ kia, mỗi một thứ đều có thể dày xéo lòng người.
Hắn thành tâm nắm lấy bàn tay cô.
“Tôi luôn cho rằng bản thân mình có thể cứ thế sống qua ngày, có thể nhìn ngắm em, có thể biết em còn tồn tại trên đời này là được.
Thế nhưng…tôi đã quá tự tin rồi.
Cho đến khi gặp lại em, tôi mới biết được, giới hạn của tôi…cũng chỉ có thế mà thôi.
Tịnh Lam, tôi không cầu em sẽ tha thứ cho tôi, tôi chỉ mong, em có thể chấp nhận tôi được ở bên cạnh em gần một chút….”
Đôi mắt hắn thâm tình đầy khẩn cầu.
Tịnh Lam ngưng lại ánh nhìn trong giây phút ấy.
Giọng hắn như nghẹn đi.
“Tôi thực sự….thực sự không biết phải làm sao nữa….”
Bên ngoài cửa sổ mưa tầm tã rì rào, gió rít lấy từng cơn, một chút ánh sáng chiếu vào căn phòng không đủ để cô nhìn rõ mọi thứ, nhưng dù là nhắm mắt, cô cũng có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt hắn.
Không còn hận thù, không ai oán, không trách móc, nhưng lại càng không cách nào chấp nhận nhau.
Cô rút tay mình về, lảng tránh ánh mắt sâu hun hút kia.
Giọng cô nhỏ nhẹ, thì thầm như cho chính bản thân mình nghe.
“Chúng ta đã kết thúc rồi, không thể quay lại được nữa.”
Tám năm, quãng thời gian đó thực sự quá kinh khủng, cô không muốn nhớ lại nó nữa, nếu như lặp lại thêm một lần, lại sai lầm thêm một lần, cần gì phải khổ sở như thế.
Mạc Nghiên nắm lấy hai vai cô.
“Tịnh Lam…nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi đi.
Chúng ta lẽ nào thực sự không thể một lần nữa bắt đầu lại sao?”
Cô nuốt lấy nước mắt vào trong nhưng vẫn không thể nào ngăn được dòng nước mắt ấy thêm lăn dài trên má, cô nghẹn ngào nói.
“Tôi và anh, từ đầu đã là hai người không cùng thế giới, ngày đó là tôi đã quá ảo tưởng, là tôi đã quá ngu ngốc, tôi sai, thế nên Mạc Nghiên…tôi không muốn lặp lại sai ầm ấy thêm một lần nào nữa…xin lỗi…”
Hắn chạm tay lên gò má cô, lau đi giọt nước mắt.
“Tịnh Lam, em không cần phải xin lỗi tôi, có lẽ, em vẫn chưa hiểu những gì tôi muốn nói.
Ngày đó và bây giờ khác nhau.
Tôi của bây giờ, chỉ có mình em thôi….Tôi sẽ từ bỏ Thiên Huyền, trao lại cho ai cũng được, từ nay trở đi, tôi chỉ là Mạc Nghiên, không còn là Neson nữa, không phải là lão đại của Thiên Huyền.
Tôi chỉ là người đàn ông của em.”
Mạc Nghiên cầm lấy bàn tay của cô lên.
Từ trong tay, đem tay một chiếc nhẫn, khi cô còn chưa kịp định thần, hắn đã đeo vào ngón tay cô.
Cô nhìn hắn, hoàn toàn chấn kinh.
Hắn cười ôn nhu, hôn lên bàn tay cô.
“Vì thế…em có thể giơ cao đánh khẽ, nhân từ độ lượng mà đồng ý gả cho tôi không?”
Tịnh Lam ngơ ngác nhìn hắn, khuôn mặt kinh ngạc cực độ, chiếc nhẫn trên tay sáng lấp lánh hình hoa tường vi.
Là chiếc nhẫn năm đó, sau khi xảy ra sự kiện kia, nó chẳng phải đã bị cô ném xuống biển rồi hay sao.
Mạc Nghiên nhìn cô ngơ ngác, bất giác nhăn mày, hắn không thích biểu cảm này của cô, hắn sẽ rất khó để kiềm chế.
“Đừng ngạc nhiên như thế, đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, dù em có ném nó xuống biển, tôi cũng sẽ nhất định lấy về, đeo lại trên tay em.”
“Dù sao đó cũng chỉ là lễ đính hôn giả, chiếc nhẫn này…thuộc về Uông Thư Giản.
Không phải tôi.”
Dù sao trước đây, hắn cũng đã từng nói trước mặt cô rằng, cô chỉ là thế thân cho Uông Thư Giản, ngay cả chiếc nhẫn này, cũng chỉ là cô đeo thay cô ta.
Chờ ngày cô ta tỉnh lại.
“Tịnh Lam, khi tôi mua chiếc nhẫn này, chính là lần đưa em đến New York.
Tôi là người khô khan, tôi chưa từng nghĩ sẽ tặng ai một thứ đồ trang sức, nhưng khi nhìn thấy nó được trưng bày trong lồng kính.
Tôi bất giác lại nhớ đến em, có lẽ từ lúc đó, tôi đã yêu em mất rồi, chỉ là tôi sợ hãi và không dám thừa nhận.
Chiếc nhẫn này không phải cho ai khác, nó từ đầu đã là của em, có chôn vùi xuống sông hay biển, thì cũng là của em.”
“Anh…anh không cần phải nói nữa, dù cho là chiếc nhẫn này có là của ai, tôi cũng không muốn nhận.
Còn nữa, Thiên Huyền của anh, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ.
Tôi chỉ là một tay bác sĩ quèn, không có tài cán cũng không có dung mạo xinh đẹp gì.
Tôi….”
Mạc Nghiên bất chợt hôn lên đôi môi cô.
Một cái hôn đầy nhẹ nhàng và ấm áp, là nỗi nhớ nhung đã từng sâu khắc khoải, không độc chiếm, chỉ có khoan dung.
“Tôi không quan tâm, tôi yêu em, tôi chỉ cần có em là đủ, thế giới này dù có là gì đi nữa tôi cũng không cần.”
Hắn gục đầu xuống vai cô, đôi mắt lộ rõ vẻ đau thương mệt mỏi.
“Em từng nói, nếu như trên đời có người có thể khiến em cười, em nhất định sẽ chọn người đó.
Tôi chưa thể làm em cười, nhưng tôi hứa với em, quãng đời còn lại của Mạc Nghiên này, sẽ dành lại để khiến em cười, khiến em hạnh phúc, tôi không làm được điều gì cao xa, nhưng nhất định sẽ cưng chiều em.
Tôi không thể hái sao trên trời cho em, nhưng có thể cùng em ngắm, suốt một đời, một kiếp.”
Cô nhìn bờ vai rộng của hắn, trong lòng như có dòng nước chảy qua, bàn tay khẽ nâng khuôn mặt đó lên.
Từng đường gân đỏ tơ máu của đôi mắt đã lâu mệt mỏi của Mạc Nghiên khiến cô xót xa.
“Mạc Nghiên…tôi biết anh có nỗi khổ của riêng mình, cũng biết những gì anh đã làm là do hiểu lầm.
Nhưng tôi không phải là người sẽ mang đến cho anh những thứ anh cần, tôi càng không phải người sẽ hết lòng yêu anh, giữa chúng ta đã từng xảy ra những chuyện không vui.
Tôi không đủ can đảm, cũng không đủ tư cách để bên cạnh anh.”
“Tịnh Lam…yêu một người, sẽ không cần đến tư cách.
Khi đó tôi yêu em, tôi chỉ là một tên giang hồ bặm trợn trong tay không có thứ gì, bản thân như một cái xác sắp lìa đời, thân thể chứa phải thứ chất cấm đó.
Tôi đê hèn thương mến em, yêu em.
Khi đó, tư cách là cái thá gì, tôi thậm chí không quan tâm.”