"Chủ tịch, anh ấy...Uông chính Thành thật sự không biết vì sao, vẫn không động đến tôi..."
"Vậy nó còn giữ cô bên cạnh làm cái gì?"
Nói đến đây, Vân Vỹ lại cảm thấy ấm ức.
"Tôi ở bên cạnh Uông Chính Thành, anh ấy không cho tôi đến gần, ngay cả nơi ở của anh ấy tôi cũng không vào được một bước.
Chỉ là thỉnh thoảng, anh ấy lại ghé qua, không làm gì cả, chỉ bắt tôi ngồi một chỗ, nhìn khuôn mặt tôi một lát, rồi lại đi khỏi."
Uông Bạch ánh mắt trầm tư, ông hiểu, Uông Chính Thành vốn biết người này không phải Uông Thư Vỹ, mà thứ hắn ta cần chỉ có Uông Thư Vỹ, điều mà Vân Vỹ có, chỉ là tướng mạo của người kia.
Cũng tại ông đã đánh giá Vân Vỹ quá cao, hy vọng dựa vào cô ta có thể khiến cho Uông Chính Thành thay đổi, hoặc chí ít trở về như trước kia cũng đã tốt.
"Được rồi...cô đi ra đi..." ông đưa tay day trán.
Vân Vỹ không nói thêm, chỉ vâng một câu rồi đi ra ngoài.
Đợi Vân Vỹ đi ra, trợ lý của Uông lão bước vào.
Bà cầm một tệp hồ sơ, đặt lên bàn.
"Lão gia, kết quả điều tra đã có rồi."
Lúc này Uông Bạch xoay ghế lại, nhìn tệp hồ sơ kia một lát rồi mới mở ra.
Quả nhiên không ngoài những gì đã dự đoán.
"Em gái của Lương Trà vẫn còn sống..."
Trợ lý gật đầu.
"Phải, cô ta đã thay tên đổi họ, nhưng gương mặt thì làm sao dễ dàng thay đổi như thế."
Uông Bạch nhướng mày, khinh bỉ nói một câu.
"Vậy thì đã sao? Lương Trà là con cờ chết, về sau Vu Trình bị tiêu diệt, cô ta cũng không đóng góp một chút công sức nào."
"Nhưng lão gia, em gái của Lương Trà, mấy năm nay cô ta luôn âm thầm điều tra, có lẽ đã tra đến Uông Chính Thành rồi.
Hơn nữa...Hình như chuyện Uông Thư Vỹ bị Kha Anh bán đi, cũng là cô ta đứng sau.
Có vẻ như Kha Anh có quen biết với em gái của Lương Trà."
Uông Bạch ánh mắt thâm sâu.
"Chuyện này cũng không có gì quá khó hiểu, Kha Anh mặc dù tham lam, nhưng cô ta não ngắn, năm đó bị Giang Mộng hành đến mức đường ấy còn không thể phản kháng, vậy thì làm sao có cái gan lớn như thế, lại còn khiến cho Uông Thư Vỹ chết không còn xác chứ."
"Vậy chuyện của cậu cả...chúng ta chẳng lẽ cứ để mặc cậu ấy buồn đau mãi như vậy hay sao?"
Nhắc đến chuyện này, Uông Bạch cũng thực sự đau đầu.
"Đau dài chi bằng đau ngắn, cứ đợi một thời gian nữa đi...."
Làm gì có ai cả đời sẽ chỉ yêu một người, cũng chẳng có ai sẽ nhớ nhung một người cả đời, rồi cũng sẽ quên đi, cho đến về sau, cũng sẽ không còn ký ức nào nữa.
"Còn chuyện này nữa, lão gia, bên chi hai có người đến báo, cậu hai bỏ nhà đi rồi, không biết đã đi đâu, tìm khắp nơi đều không có tin tức..."
Uông Bạch đưa ánh mắt nhìn lên, nhưng có vẻ không ngạc nhiên cho lắm.
Chỉ nói một câu.
"Nó như thế ngày một ngày hai hay sao, Hừ, đáng lẽ ra ban đầu nên mang cả nó đi, để lại cho vợ chồng đó nuôi dưỡng, chỉ càng thêm hủy hoại nó."
"Vậy chúng ta có cần cho người đi tìm hay không?"
"Vài ngày nữa nó sẽ tự động mà về, không cần bận tâm."
"Vâng, lão gia."
Uông Bạch đối với ai cũng như vậy, lãnh đạm vô tình.
Ngay cả đứa cháu ruột của mình, cũng chưa từng quan tâm lấy, nếu nói là hủy hoại, chi bằng xem lại ai mới là người dồn ép ai vào bước đường đó.
________________________
Trời đã khuya, trong một quán bar nọ, có một đám người ngồi tụ tập, nhìn có thể đóa đều là đám cậu ấm cô chiêu, trên bàn là đủ loại rượu sang, tiếng cười nói vui vẻ ồn ào.
Duy chỉ có một người trong góc là cứ uống rượu, hết ly này đến ly khác, ly không đủ, lại cầm lấy chai rượu mà thẳng cổ uống lấy uống để.
Niêm Lăng nhìn Uông Hựu Dương như có chuyện gì đó không đúng lắm, liền bỏ ly rượu trên tay mình xuống, tay kia cũng buông cô gái xinh đẹp ra.
"Em ra chỗ khác chơi một chút đi."
Cô gái kia có vẻ nũng nịu không cam lòng, nhưng vẫn hôn một cái lên má hắn rồi đi ra.
"Bảo bối, nghe lời anh..."
Niêm Lăng đi tới giật lấy chai rượu trong tay Uông Hựu Dương.
"Hựu Dương, mày bị điên sao, uống nhiều rượu như vậy, ở nhà ông bà già cấm mày uống à?"
Uông Hựu Dương vẫn im lặng, không thèm để ý đến cậu ta mà tiếp tục lấy chai rượu khác trên bàn lên nốc cạn.
"Mày...mày bị sao vậy, có biết là uống rượu mạnh như vậy sẽ đột tử không hả!!!"
Niêm Lăng trợn mắt kinh hãi mà cướp lấy luôn chai rượu đó.
Uông Hựu Dương quay mặt sang.
"Ai cần mày quan tâm?"
"Có chuyện gì đúng không? Ông bà già lại bắt mày đi xem mắt? Hay là cắt đứt chi tiêu của mày? Mà có chuyện gì không giải quyết được hả.
Trước đây mày nói dù cho anh trai mày có tóm được mày, mày cũng có cách trị được anh ta cơ mà? Hay đứa em gái của mày lại chọc tức mày?"
"Mày im mồm đi!" Uông Hựu Dương ánh mắt đột ngột hung dữ.
Niêm Lăng á khẩu, tên này thật ngứa đòn.
Nhưng mà lúc này hắn không thể chấp nhắt loại người này được, chỉ đành nuốt lấy cục tức mà đứng dậy.
"Nếu như không phải mày đang say, tao chắc chắn sẽ đấm vào mồm mày đấy, đồ điên."
Sau đó Niêm Lăng kéo lấy Uông Hựu Dương đứng dậy.
"Đi về, nếu mà còn uống nữa, ngày mai không còn mạng đâu!!!"
Nhưng Uông Hựu Dương lại hất tay Niêm Lăng ra, bất cần nói.
"Mặc xác tao."
Niêm Lăng thật tức chết mà, chắc chắn tên này lại gặp phải chuyện gì rồi, lần trước cũng như vậy, nhưng vẫn không đến mức này.
Thảo nào cậu ta lại bỏ nhà ra đi.
"Này Hựu Dương, mày sao thế! Niêm Lăng, hai tên bọn mày định chuồn trước à!!"
Lúc này đám bạn bè của Uông Hựu Dương đã chú ý đến hai người, men rượu vào, cả đám liền hùa nhau.
"Anh em chơi thế là không đẹp đâu!!!"
"Uống thêm đi!! Hay là gọi thêm mấy em xinh đẹp vào hâm nóng bầu không khí!!"
"Đáng ghét, bọn em còn chưa khiến anh hài lòng sao, còn phải gọi thêm ai nữa??"
"Bảo bối, hài lòng...hài lòng...hahha"
"Bọn tao có chuyện đi trước, chúng mày cứ ở lại chơi đi!" Niêm Lăng nói.
"Không được, chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau đua cháy phố hay sao? Tao đã hẹn với bên anh Báo rồi." Khung Phong đi đến nói.
"...Lần này chơi lớn, cá cược trên năm trăm..."
"Không được, lần này ông bà già tao cấm rồi, xe cũng bị tịch thu rồi, không tham gia được."
Khung Phong cười khà khà, hất cầm về phía Uông Hựu Dương.
"Chẳng phải còn có cao thủ ở đây sao?"
"Càng không được, nó......"
Khung Phong khiêu khích.
"Sao nào, một tay đua như Uông Hựu Dương mà lại không dám cược lần này sao? ...Hazzz, chơi đi, đằng nào cũng đã hứa với người ta rồi, nếu không tham gia thì không được hay cho lắm."
"Tao đã bảo là...."
"Được!"
Uông Hựu Dương đột nhiên nói, làm cho Niêm Lăng hai mắt trợn tròn.
"Mày...."
"Đua thì đua."
Niêm Lăng chưa kịp ngăn cản, Khung Phong đã đi đến khoác lấy vai Uông Hựu Dương đi ra ngoài.
"Được, thế mới là Uông Hựu Dương chứ."
__________________________________
Đêm khuya thành phố đen không tắt, hoa lệ đến mỹ miều, khắp nơi đều là ánh sáng của đèn đường và các tòa nhà cao vút.
Đám người Khung Phong và Báo là nhóm ăn chơi có tiếng, riêng Báo là đại ca xã hội đen, từng đi tù, còn làm ăn phi pháp, gây ra không ít chuyện trái lương tâm.
Khung Phong là tên thích mạo hiểm bất cần đời, giao du với Báo cũng là điều cậu ta cảm thấy hãnh diện, rốt cuộc cũng chỉ vì một cái gọi là hư danh.
Một đám người rất đông tập trung lại trên đoạn đường vắng.
Nơi này là đường mới thi công xong, hoàn toàn có thể cho bọn chúng tha hồ tung hoành.
Tiếng ga xe nẹt bô rú lên inh ỏi, cùng với những tràng cười khoái chí, giống như xe nào tiếng rú càng to thì càng hay ho.
Một đám con trai, lớn có, choai choai cũng có, còn có mấy cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm đậm đứng đó hú hét cổ vũ.
Khung Phong đi tới chỗ Báo, Báo là một tên giang hồ xăm trổ đầy mình, da ngăm đen, đầu trọc, trên cánh tay có xăm một con báo, có lẽ vì thế biệt danh của hắn mới được gọi là Báo.
"Anh Báo, đây là người em nói với anh..."
Báo nhìn Uông Hựu Dương từ trên xuống dưới đánh giá.
Riêng Uông Hựu Dương thì bất cần, không thèm nhìn ai.
Khung Phong hẩy tay cậu ta một cái.
"Chào anh Báo đi!!!"
Nhưng đổi lại là im lặng.
Khung Phong bối rối.
"Anh Báo, anh đừng chắp nó, con người của thằng này nó là vậy, em với nó còn không nói với nhau được mấy câu."
Báo chỉ cười nhếch môi.
"Tao cũng không nhỏ nhen.
Lần này tao chơi lớn, có mồi ngon, xác định chơi không?"
"Chơi!! Đương nhiên là chơi."
"Được, chỉ cần hai vòng thắng thôi, nhưng lần này khá khó nhằn, bên kia..." hắn hất ánh mắt sang.
"Người của thằng Côn, nghe nói là cao thủ.
Nếu nhắm lại không được, nói với tao một tiếng.
Một khi đã đồng ý, vậy thì có bị gì tao cũng không chịu trách nhiệm ."
Niêm Lăng chạy đến.
"Người bên đó là Gavin, tên đó không ăn nổi đâu!!!"
Khung Phong kiêu ngạo.
"Mày sợ cái gì, Hựu Dương nó còn chưa lên tiếng cơ mà.
Gavin tên đó mặc dù có giỏi, nhưng Uông Hựu Dương cũng đâu có thua kém, hai năm ở nước ngoài đã không ít lần đánh bại những tay đua cao thủ.
Hơn nữa Gavin cũng là một trong số đó..."
Niêm Lăng nghe thế càng bất an ơn.
"Như vậy không thể loại trừ khả năng tên đó đến để trả thù nó."
Khung Phong quay sang.
"Được rồi, Hựu Dương, mày có đồng ý đua không!!"
Uông Hựu Dương không nói lời nào.
Cầm mũ bảo hiểm đi về phía đường đua.
Niêm Lăng không thể ngăn cản được cậu ta, tức đến nỗi muốn đấm người.
Còn Khung Phong thì dương ánh mắt như kẻ chiến thắng về phía Niêm Lăng.
Sau một lúc chuẩn bị, tất cả đều ở vạch xuất phát.
Gavin ánh mắt trong kính bảo hiểm đầy thâm sâu, hắn nhất định phải đánh bại được Uông Hựu Dương bằng bất cứ giá nào.
Năm đó ở nước ngoài, hắn mặc dù là tay đua chuyên nghiệp nhiều kinh nghiệm, nhưng lại bại dưới tay một tên nhãi con như Uông Hựu Dương.
Kể từ đó trở đi, đó đã trở thành nỗi nhục nhã mà cả đời này chẳng thể quên đi.
Thế nên hắn có mặt ở đây lúc này, chính là để thắng.
Không được phép thua.
Dù cho có phải liều cả mạng sống.
Khi hiệu lệnh bắt đầu, tất cả đều như những tia chớp mà phóng đi, ban đầu, tốc độ của những chiếc xe bằng nhau, được tầm ba mươi giây, bắt đầu xuất hiện khoảng cách.
Năm người, ba người, và sau cùng còn đúng hai chiếc xe moto của Uông Hựu Dương và Gavin.
Đằng sau là đám người cổ vũ, cũng lái xe đuổi theo mà hò hét.
Báo ngồi trên chiếc xe mui trần của mình, ngạo nghễ nhìn sang Côn.
"Anh Côn, khá đấy!!!"
Côn chỉ nhếch mép cười khẩy.
"Mày muốn đấu với anh thật à?"