Nam Trân Tâm cũng cảm thấy ngồi dậy không có sức, chỉ đành nằm xuống lại.
Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn Thư Vỹ.
Thư Vỹ đắp chăn lên cho cô, ánh mắt có lướt qua những vết bầm tím trên người Nam Trân Tâm, chút chua xót dâng lên, xong cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Thím Trần đã nấu một chút cháo, lát nữa là có thể ăn, cô còn phải uống thuốc...."
"Anh hai tôi không biết chứ???" Nam Trân Tâm nghe đến thím Trần, lại sợ Nam Trấn Ảnh biết được bộ dạng của mình lúc này.
"Nam Trấn Ảnh chưa về..."
Nam Trân Tâm lúc này mới thở phào một hơi.
Với tính cách của Nam Trấn Ảnh, nhất định sẽ tra hỏi cặn kẽ, đến lúc đó, sợ là sự việc cũng sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
"Đừng cho anh ấy biết tôi đã về...." Cô giống như trẻ con làm sai, chỉ sợ người lớn phát hiện.
Thư Vỹ cười.
"Nam Trân Tâm, cô là đang sợ sệt sao?"
Nam Trân Tâm xấu hổ.
"Không có, tôi không có."
Thư Vỹ cũng chỉ ồ một tiếng.
Nam Trân Tâm nghĩ mãi cũng không ra, ngước mắt hỏi.
"Lần trước gặp ở Veashar, tôi không ngờ chúng ta gặp lại lại là ở đây..."
Thư Vỹ chỉ cười mỉm, có một số chuyện xảy ra, âu cũng là số trời.
"Phải....cũng đã lâu rồi, khi mới thấy cô, tôi cũng đã rất bất ngờ..." Thư Vỹ ngồi xuống bên cạnh.
Nam Trân Tâm nhìn gương mặt có chút gầy cùng thương tâm của Thư Vỹ, đoán rằng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô cũng không dám hỏi.
Thư Vỹ nói.
"Cô không tò mò tại sao tôi lại ở nhà của cô sao?"
Nam Trân Tâm bị ngất, Uông Thư Vỹ không có cách nào ngoài đưa cô vào biệt thự.
Thím Trần ra mở cổng, thấy Nam Trân Tâm cũng hoảng hốt thay.
Sau đó Thư Vỹ mới biết cô gái này lại là em gái của Nam Trấn Ảnh.
Mọi chuyện cũng thật trùng hợp.
Duyên phận trên đời cũng quá là kỳ diệu.
Nam Trân Tâm chột dạ.
Có chứ, cô rất tò mò.
"Tôi nghe nói Veashar xảy ra động đất...."
"Đúng vậy...."
"Nhưng may là cô không sao, tôi đã rất lo lắng, dù sao khi gửi thư, cũng không có hồi âm..."
Thư Vỹ hơi xấu hổ.
"Tôi chỉ là không biết phải hồi âm như thế nào..."
"Không sao, gặp được cô ở đây đã là rất tốt rồi."
"Phải...chỉ là lần đó, mất mát cũng quá nhiều..."
Nhìn khuôn mặt phảng phất tâm sự của cô, Nam Trân Tâm hơi do dự một chút.
"Thuần Bình thì sao, cô ấy thế nào rồi??"
Thư Vỹ hơi ngưng lại, chốc lát, nói với Nam Trân Tâm.
"Thuần Bình không qua khỏi, hai vợ chồng bọn họ đều đã mất rồi...."
Tin tức như sét đánh ngang tai.
Nam Trân Tâm dường như không ngờ tới mọi chuyện lại có khả năng tệ như vậy.
"Thật xin lỗi..." Cô nói, giọng như khàn nhẹ.
Nhưng Thư Vỹ chỉ cười dịu dàng.
"Chuyện cũng đã qua rồi, nói không buồn đau cũng không đúng, chỉ là phần đau đớn ấy, cũng không còn dày vò nhiều như trước kia nữa."
Trân Tâm thở dài, trên đời này có vô số chuyện, số mệnh, hai từ này cũng thật là nặng nề, đến chính cô cũng đã dần tin vào nó rồi.
"Nhưng sao cô lại ở đây, đã có chuyện gì xảy ra sao? " Lẽ nào cô vì chuyện Mạc Khởi đã mất, quá đau lòng nên rời khỏi nơi đó, tìm đến một nơi lạ lẫm khác.
"Thật ra thì cũng không có gì, tôi gặp phải một số rắc rối, là anh trai cô đã giúp tôi, cho tôi ở lại đây một thời gian."
Nam Trân Tâm chớp mắt.
Một số rắc rối mà Thư Vỹ nói, quả thực nhẹ nhàng, chỉ là cô biết nào có đơn giản như thế.
Ánh mắt của Thư Vỹ, giống như là đã từ quỷ môn quan trở về.
Nhưng cô cũng không tiện hỏi thêm, chỉ gật đầu thương xót người con gái trước mặt.
Qua vài ngày nữa, Nam Trân Tâm cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Thím Trần rất lo lắng, một hai muốn nói với Nam Trấn Ảnh, thế nhưng vẫn bị Nam Trân Tâm dùng nước mắt ngăn lại.
Thư Vỹ đỡ lấy Nam Trân Tâm ra ngoài vườn hoa hóng gió.
"Cô không biết đâu, anh trai tôi vô cùng cố chấp, nếu đã muốn làm chuyện gì nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn.
Tôi sợ nhất chính là bộ dạng nghiêm túc của anh ấy, sợ chết đi được."
Thư Vỹ bật cười.
"Có em gái nào lại đi nói anh trai như thế chứ, anh trai cô nghe được, đảm bảo rất tức giận."
"Anh ấy hiếm khi tức giận lắm, chỉ là đoạn thời gian trước kia, ngày nào cũng sinh khí, giống như hòn than vậy."
Nói đến đây, ánh mắt cô có chút trầm đi.
"Nhưng nếu có thể trở lại những ngày tháng ấy, cũng là tốt hơn bây giờ, ít ra anh ấy cũng không cô đơn như thế này...."
Thư Vỹ nhìn xa xăm.
Chuyện của Nam Trấn Ảnh, cô cũng biết được phần nào.
"Gần đây Nam Trấn Ảnh vẫn rất bận rộn, hình như đã một tháng rồi vẫn không trở về...."
"Tôi biết, Anh vẫn luôn tìm chị ấy...."
"Nam Trấn Ảnh quả là một người si tình...."
"Những người như vậy sẽ rất khổ..."
Nam Trấn Ảnh yêu vợ mình như trời yêu đất, vĩnh viễn không thay đổi, cô chỉ là một người ngoài, cũng cảm nhận được điều đó.
___________
Bình bình trải qua thêm một tháng, Nam Trân Tâm biết Uông Thư Vỹ muốn ở lại thành phố S thì vô cùng vui mừng.
Cô tính tình hào sảng, biết Thư Vỹ ở đây không có người thân, không ngại ngần giúp đỡ, Thư Vỹ trước kia học hội hoạ.
Cô liền giới thiệu cho công việc ở một bảo tàng mỹ thuật.
Tình cờ hơn nữa chính là giám đốc bảo tàng chính là người đàn ông hôm nọ, tên là Chung Gia, vợ cùng con gái của anh ta được Thư Vỹ ra tay cứu giúp.
Tuy vậy, Thư Vỹ thấy rằng như vậy là quá ưu ái cho cô.
Cô không muốn chịu ơn người khác liền từ chối công việc tốt đẹp đó.
Họ cũng không miễn cưỡng cô, sau đó, liền có một công việc tìm đến.
Bạn tốt của Chung Gia là một hoạ sĩ, nghệ danh Vu Ba, có mở một phòng tranh, làm ăn cũng ổn.
Chỉ là gần đây anh ta bị thương.
Cần người giúp đỡ công việc, bọn họ liền nghĩ ngay đến cô.
Lần này, Thư Vỹ cũng không từ chối, công việc tìm đã khó, may là cô còn có người giúp đỡ.
Nhưng giấy tờ tùy thân của cô đều đã bị Uông Chính Thành giữ, cô không thể gặp lại hắn, bắt đầu một khởi đầu mới, cũng cần làm lại toàn bộ giấy tờ.
Không thể dùng cái họ Uông kia nữa.
Trước ngày đi làm, Nam Trân Tâm giúp cô đổi họ, lấy chữ Đằng làm họ, Đàm Vỹ là tên.
Giấy tờ làm xong, công việc ổn định, Thư Vỹ quyết định dọn ra ngoài.
Nam Trân Tâm khuyên cô mãi, cô vẫn muốn chuyển đi.
"Tôi muốn sống lâu dài ở thành phố S, không thể cứ ở đây mãi được..."
Nam Trân Tâm không bằng lòng, nhưng cô tôn trọng ý kiến của Thư Vỹ.
"Nhưng còn Chi Quang, cô làm sao vừa cõng theo một đứa bé vừa làm việc?"
Kỳ thực điều này Thư Vỹ cũng đã nghĩ tới, nhưng vẫn không biết phải làm sao mới được.
Thím Trần nhìn đứa bé, không muốn rời xa một chút nào, dù sao cũng đã sống cùng một thời gian.
Làm sao không có tình cảm cho được.
Nam Trân Tâm cứ nhìn đứa bé, một hai câu là lại nói nhìn đứa bé thật giống Nam Trấn Ảnh, ngày trước, trong phòng cha lúc nào cũng có một tấm ảnh thuở nhỏ của hai anh em, cô thấy đôi mắt này của bé con so với anh ấy thực giống.
Nhưng chỉ là lời nói bông đùa, cũng không thực sự nghĩ gì nhiều.
Thư Vỹ một mình đem theo một đứa bé, không phải là con ruột mà có thể hết lòng như thế.
Nam Trân Tâm cảm thấy người như Thư Vỹ thật là khó tìm.
Về sau, thím Trần chủ động muốn chăm sóc đứa bé thay Thư Vỹ, nói rằng khi nào có đủ điều kiện, vậy thì đón đứa bé về ở cùng cũng được.
Thư Vỹ suy đi nghĩ lại, cũng tin tưởng bà, ban ngày đi làm thì gửi Chi Quang ở chỗ bà, đến tối thì sẽ đón về nhà trọ.
Đợi đến khi nào cô có điều kiện hơn, sẽ đến Hà Môn, thay Nhạc Ca tìm cha của đứa bé.
Về phần Nam Trân Tâm, chuyện đêm hôm đó ngất xỉu trước cổng, nguyên do vẫn không chịu nói cho ai biết.
Thư Vỹ không dám hỏi cô, Thím Trần cũng bị cô dỗ, Nam Trấn Ảnh thì không biết bận việc gì, vẫn luôn không trở về nhà, đợi đến khi vết thương của cô lành hẳn.
Cũng có thể che giấu một phen.
Chỉ là bỗng có một hôm, Nam Trấn Ảnh đột nhiên trở về.
Cô vừa bước xuống cầu thang, nhìn Nam Trấn Ảnh mặt mày có chút nghiêm trọng khi nói chuyện cùng với thím Trần thì liền sợ hãi.
Lẽ nào anh hai đã biết chuyện giữa cô và Nhạc Hiểu???
Nam Trấn Ảnh thấy cô đi xuống, ngưng nói chuyện với thím Trần, bước tới.
Lúc này, Nam Trân Tâm hơi nín thở.
"Em cũng biết đường về?"
Cô cười lấy lòng.
"Anh hai, em về anh không vui sao?"
Nam Trấn Ảnh hừ một tiếng, muốn nói với cô điều gì, xong cuối cùng lại nói sang chuyện khác.
"Có thời gian thì về thăm cha, khuyên ông ấy một chút.
Công việc có thể để qua một bên, dù sao sức khoẻ vẫn là quan trọng."
Nam Trân Tâm dạ một tiếng.
Nam Trấn Ảnh cũng không tra hỏi cô.
Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn Nam Trân Tâm một cách phức tạp xen lẫn sự đau lòng và xót xa.
Hắn nuốt lấy sự nghẹn đắng trong cổ họng, bước chân có chút vô lực đi lên lầu, được vài bước, bỗng quay đầu lại.
"Em quen Uông Thư Vỹ sao??"
Thực ra Nam Trấn Ảnh trở về là vì nghe thím Trần nói Uông Thư Vỹ đã dọn ra ngoài cùng với đứa bé.
Hắn có mối nghi ngờ trong lòng.
Cũng là hoài nghi thân phân thật sự của cô.
Nam Trân Tâm tưởng Nam Trấn Ảnh quay lại để la mắng mình, nghe thấy không phải thì liền thở phào.
"À...lần đó...cái lần dự tiệc ở nhà bác Mạc, em quen cô ấy, cô ấy là hôn thê của Mạc Khởi.
Em đã kể với anh một lần rồi."
Nam Trấn Ảnh kinh ngạc, ánh mắt hơi sững sờ.
Hắn không phải đã quên đi chuyện mà Nam Trân Tâm đã từng kể cho hắn.
Chỉ là...
Chỉ là trong câu chuyện đó, khi đó...Uông Thư Vỹ mới chỉ là một cô bé non nớt, cô còn quá trẻ.
Hắn vẫn còn nhớ lời mà Nam Trân Tâm bức xúc kể.
"Con nhỏ Mạc Bích đó hống hách đáng ghét, nếu như không phải nể mặt bác Mạc, em liền cho cô ta mấy cái tát."