Thư Vỹ lần nữa nhìn lại Nam Trân Tâm, thấy Nam Trân Tâm vẫn còn ngủ thì mới yên tâm đi xuống bếp.
Thím Trần đã chuẩn bị điểm tâm, cô chỉ cần mang đi thôi.
Cô biết phòng của Nam Trấn Ảnh ở đâu, lần trước, Nam Trân Tâm đã chỉ cho cô căn phòng chính.
Nhưng vừa đi đến cửa, thì cô gặp phải Nam Trấn Ảnh.
Thư Vỹ không hiểu vì sao Nam Trấn Ảnh lại đối tốt với cô, cô cũng không tìm được lý do để cho rằng hắn có âm mưu gì khác.
Hôm nay Nam Trấn Ảnh mặc quân phục, áo khoác đã bỏ ra, trên người là sơ mi trắng, chân vẫn đi bốt đen.
Ống tay áo đang sắn lên, chắc là vừa về đến.
Hắn nhìn Thư Vỹ, ánh mắt lại dời về khay điểm tâm.
"Điểm tâm sao..."
"Phải, tôi thay thím Trần mang lên cho cô ấy."
Nam Trấn Ảnh nhìn dĩa thức ăn, đưa tay đón lấy.
Nói với Uông Thư Vỹ.
"Để tôi...."
Vậy được.
Uông Thư Vỹ đặt lên tay Nam Trấn Ảnh.
Sau đó liền rời đi.
Nam Trấn Ảnh nhìn bóng lưng cô, mấy ngày này hắn biết vì chuyện của mình và Nhạc Ca, mọi người đều lo lắng, chuyện của Nam Trân Tâm hắn cũng đã biết, chỉ là không có thời gian, cũng không biết phải xử lý thế nào.
May mà có Thư Vỹ ở đây.
Hắn cũng thấy được khuôn mặt hốc hác của cô, trong lòng không khỏi xót xa.
"Khoan đã..." Bỗng Nam Trấn Ảnh lên tiếng.
"Dạ vâng..."
Uông Thư Vỹ quay lại.
"Cô...." ánh mắt Nam Trấn Ảnh chợt trùng xuống.
"Những việc như thế này, cô không cần phải làm..."
Uông Thư Vỹ đáp.
"Không sao, chỉ là tôi muốn giúp đỡ một chút gì đó thôi.
Dù sao anh cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
"Thật ra cô không cần như vậy...."
"Không sao đâu mà." Thư Vỹ khách sáo, rời đi.
"Vậy được, cảm ơn cô." Nam Trấn Ảnh đứng đó nhìn cô bước đi, ánh mắt trùng xuống, thở dài mệt mỏi.
Khi hắn đi vào căn phòng, cánh cửa mở ra.
Nhạc Ca ngồi bên cửa sổ, lúc ngoảnh đầu lại, chỉ thấy được dáng lưng của Uông Thư Vỹ.
Đột nhiên cô cảm thấy bóng lưng này như vô cùng quen thuộc, hình như, cô đã từng gặp cô ấy, chỉ là cố nhớ thì cả đầu lại đau.
Sau cùng vẫn chẳng thể nhớ ra.
Khi cánh cửa đóng, Thư Vỹ theo bản năng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy được mái tóc đã che đi gương mặt kia của cô gái đó, cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi khỏi.
---------------------------------------
Buổi tối, Thư Vỹ sắp xếp một chút hành lý, đi đến Nam Vân chỉ có một ngày, nên hành lý cũng chỉ là hai bộ quần áo cùng vài đồ dùng cá nhân mà thôi.
Bé con có thể nhờ thím Trần chăm sóc, ít ra cô đi đến ngày kia là về rồi.
Còn Trân Tâm, chỉ sợ là tâm lý vẫn chưa ổn định, cô dặn dò thím Trần một chút, sau đó tranh thủ lên mạng tìm hiểu thông tin về Nam Vân, Vu Ba chân cũng đã khỏi, có thể lái xe đến Nam Vân.
Còn việc liên hệ khách sạn vẫn là do cô chịu trách nhiệm.
Sáng hôm sau, Thư Vỹ đến phòng tranh sớm, sắp xếp xong, Vu Ba cũng đã đến, sau đó liền khởi hành đến Nam Vân.
Đường khá xa, Thư Vỹ cũng chuẩn bị rất tốt, cà phê nóng được chuẩn bị trong bình.
Đồ ăn nhẹ cô cũng đã mua.
Nam Vân không phải quá xa, nhưng là tuyến đường mới xây dựng, sợ đi đường không tìm được chỗ nghỉ ngơi, cũng đã mua sẵn nước.
Vu Ba thấy cô khệ nệ xách túi này túi nọ, vẻ mặt hơi nhăn nhó kì kèo.
Nhưng cuối cùng vẫn giúp cô xách để lên xe.
Cô định mở tạp hóa hay sao, mang đống đồ này đến Nam Vân, đúng là thiển cận.
Không sao, nhất định sẽ dùng đến mà.Thư Vỹ tươi cười.
Vu Ba nhăn mày, miệng lại lẩm bẩm gì đó.
Cuối cùng đi nửa ngày cũng đến Nam vân, giữa đường đi, có rất ít cửa hàng, cũng may là Thư Vỹ có đem theo nước cùng đồ ăn nhẹ.
Nhưng Vu Ba cũng chỉ uống nước, sĩ diện không thèm đụng đến đống đồ ăn vặt mà cô mua.
------------------------------
Đến nơi đã là gần nửa ngày, sau khi nhận phòng.
Vu Ba nói cô cứ nghỉ ngơi, chiều nay triển lãm mới bắt đầu.
Thư Vỹ hơi mệt, cô tranh thủ chợp mắt một lúc, đến chiều, nếu như không phải có báo thức thì cô đã ngủ quên mất rồi.
Tỉnh dậy khắp mặt đều là mồ hôi, sờ trán thấy hơi nóng, Thư Vỹ cũng chỉ kịp uống một viên thuốc hạ sốt mà mình mang theo, sau đó vội vàng thay quần áo rồi đi đến phòng gọi Vu Ba.
Nơi diễn ra triển lãm là tầng 17 của tòa nhà được cho là đẹp nhất Nam Vân - Phoenix Flower.
Tòa nhà được cây dựng theo kiến trúc hiện đại, phần ánh sáng của tòa nhà được thể hiện rất xuất sắc, kể cả màu đỏ của những tấm kính ốp lấy toàn bộ tòa nhà đều được lấy cảm hứng từ hoa phượng vỹ đỏ.
Thư Vỹ đã nghe đến tòa nhà này, cô cũng đã thấy nó xuất hiện trên báo, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ tới đây một lần.
Đến nơi, cả hai đều choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Rất nhiều người đến triển lãm, nơi cổng vào đã kín người.
Vu Ba có vẻ vô cùng hào hứng.
Nhưng còn Thư Vỹ, cô vẫn còn bình thường, cho đến khi nhìn thấy tấm poster được trưng bày ở kia, khuôn mặt của cô bỗng dưng cứng đờ.
Đó....đó không phải là tranh của cô đã vẽ hay sao?
Còn không nhanh lên, định đứng ngoài này luôn à.
Vu Ba hối thúc cô.
Thư Vỹ lúc này hoàn toàn sợ hãi, cô dạ một tiếng, nhưng khuôn mặt không dám ngẩng lên.
Cùng anh ta đi vào bên trong, cô triệt để kinh hoàng.
Cô không nhìn nhầm, nơi này, trưng bày toàn bộ đều là tranh cô vẽ.
Bước chân như chôn vùi dưới đất, Thư Vỹ lặng người nhìn đến bức tranh mà cô đã vẽ kia.
Trước hồ nước, bầu trời chuồn chuồn đỏ, người đàn ông ngồi trên xe lăn mang ánh mắt buồn thảm.
Cánh đồng hoa phấn điệp, bầu trời hoang hôn đẫm máu,....
Trong đầu Thư Vỹ như vang lên âm thanh của quá khứ, giống như giai điệu của violon, da diết rồi bỗng tĩnh lặng.
Dữ dội rồi lại im ắng đến khiếp đảm.
Nhìn từng bức tranh, những quá khứ mà cô muốn vùi lấp bỗng như nước lũ tràn về, không cách nào ngăn cản được.
Phùng biệt, mãi mãi biệt.
Là ai đã làm điều này.
Thư Vỹ sợ hãi bụp lấy miệng, người có thể làm những điều này, nhất định không ai khác chính là người đó, Uông Chính Thành.
Mọi thứ chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?
Lúc này, bất chợt bên tai Thư Vỹ như nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô đứng hình, bàn chân muốn chốn chạy, nhưng lại không tài nào có thể nhấc được chân mình lên.
Chú ý an ninh một chút, đừng để xảy ra chuyện gì...
Vâng, cậu chủ.
Uông Chính Thành bước đi, ánh mắt lướt qua Thư Vỹ, ban đầu có một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại vô cảm.
Thư Vỹ như vừa trải qua một phát đạn, vội vàng bấm móng tay vào da thịt thật đau, sau đó mới tỉnh lại mà chạy đi.
Uông Chính Thành đi đến ngồi xuống sofa, phục vụ đưa đến cho hắn một ly rượu vang trắng.
Uông Chính Thành uống một ngụm.
Ánh mắt nhìn Ưng Liêm.
Không phải đã dặn trước, không được để người phụ nữ đó đến đây sao?
Ưng Liêm dường như không hiểu lời mà Uông Chính Thành nói.
Cậu ra suy nghĩ một lát mới hiểu ra cô ta mà Uông Chính Thành nói đến ở đây là người nào.
Nhưng chưa kịp giải thích, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Uông Chính Thành nhìn dãy số lạ lẫm đó, biết là ai, hắn không thèm nghe, liền ngay lập tức cúp máy.
Sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Nhưng không phải của hắn, là Ưng Liêm.
Ưng Liêm nhìn mặt Uông Chính Thành, thấy không có vấn đề gì mới vội vàng bấm máy nghe.
Xin chào, tôi là Ưng Liêm.
Bên kia nói một hồi, Ưng Liêm vâng một tiếng, sau đó nói với Uông Chính Thành.
Cậu chủ, lão gia gọi cậu về dùng cơm, cô Vân Vỹ đã tự tay nấu ăn.
Bọn họ đang đợi cậu ở nhà chính.
Uông Chính Thành vẻ mặt vẫn tĩnh tờ như nước, nhưng phút sau, ánh mắt đột nhiên biến đổi.
Cậu nói gì?
Ưng Liêm hơi lắp bắp.
Lão gia muốn cậu về ăn cơm.
Uông Chính Thành mất bình tĩnh.
Không, câu sau!
Cô Vân Vỹ đã tự tay nấu ăn...bọn..bọn họ đang đợi cậu...
Vân Vỹ tự tay nấu ăn, cô ta đang ở nhà chính, sẽ không thể nào xuất hiện ở đây được.
Vậy người khi nãy mà hắn nhìn thấy....
Choang một tiếng, ly rượu trên tay Uông Chính Thành bị rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ngay sau đó, mặc cho Ưng Liêm há hốc miệng, hắn đã vùng chạy ra ngoài.
--------------------------------------------------
Thư Vỹ ngồi trên xe taxi vẫn chưa hết sợ hãi, cô ngoái đầu lại nhìn tòa nhà kia, chỉ sợ rằng Uông Chính Thành đuổi theo, cô đi về khách sạn, giống như có cướp đến nhà mà vội vàng thu dọn hành lý, sau đó ra sân bay, bay về thành phố S.
Khi đã ngồi trên máy bay rồi, Thư Vỹ mới dám mở điện thoại ra gọi cho Vu Ba.
Nói rằng mình có việc nhà đột xuất nên đã tự ý trở về, thành thật xin lỗi anh ta.
Vu Ba đang mải mê thưởng thức tranh, thế nên cũng không dây dưa mà ngay lập tức đáp ứng.
Thư Vỹ đặt tay lên ngực, cả lồng ngực của cô giống như là muốn nổ tung, thân nhiệt cô càng lúc càng cao, hoa mắt chống mặt.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thư Vỹ vẫn còn ngủ mê.
Cho đến khi tiếp viên gọi thì cô mói thức dậy.
Thư Vỹ từng bước nặng nề, đầu giống như là muốn nổ tung.
Cô cầm điện thoại lên muốn gọi taxi, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, sau đó thì không còn biết được gì nữa.
-----------------------------------------------
Tháng thứ 7, bụng của Uông Tịnh Lam đã to, mấy tháng nữa là sinh rồi, Mạc Nghiên vẫn hàng ngày ở bên cạnh cô, không xa dù chỉ một bước.
Tịnh Lam vẻ mặt ghét bỏ hắn.
Anh không đi làm, đợi con ra đời, mẹ con em phải ăn cái gì đây?
Mạc Nghiên tay vẫn bóp chân cho vợ, mặt ngẩng lên cười toe toét.
Không lo, tài sản của anh đủ cho cháu chắt của em sống cả đời.
Cô bĩu môi.
Đồ lừa bịp.
Hắn cười.
Em nói đều đúng.
Uông Tịnh Lam cũng không biết phải nói hắn như thế nào nữa.
Nói đến cô lại bực mình, rõ ràng là đã nói đám cưới xong thì mới tính đến chuyện sinh con, ai biết được vừa đăng ký kết hôn xong, hắn lại nói lời không giữ lấy lời.
Thế nên bụng tịnh Lam mới to như thế này rồi.
Tịnh Lam có thai, thường xuyên buồn ngủ, nếu ngủ, chân lại bị chuột rút.
Mạc Nghiên xót vợ, hễ rảnh là hắn lại chạy tới bóp chân cho cô.
Người ta nói phụ nữ có thai tâm tình sẽ thất thường.
Tịnh Lam cũng cảm thấy như vậy.
Gần đây cô thường xuyên nằm mơ.
Mơ thấy Thư Vỹ.
Nhìn ra bên ngoài trời, Uông Tịnh Lam lại thở dài.
Hôm nay là ngày giỗ đầu của Thư Vỹ, tên Uông Chính Thành kia không biết đang làm cái gì nữa.
Mạc Nghiên nói.
Không sao, chiều nay anh sẽ đến mộ thắp hương cho cô ấy.
Tịnh Lam đang định mở miệng.
Mạc Nghiên đã chặn lời cô.
Bụng em đã lớn, đi xa không tốt, mình anh đi được rồi.
Tịnh Lam cũng muốn đi, chỉ là thể trạng cô bây giờ, đi lại đúng là có chút khó khăn.
Uông Chính Thành không chấp nhận cái chết của Uông Thư Vỹ, không lập mộ phần cho cô.
Nhưng nhà họ Uông đã lập cho cô một mộ phần, cũng đề tên là Uông Thư Vỹ.
Tịnh Lam nhìn hắn, nói thôi, sau đó tay chống hông đứng dậy.
Vậy em đi chuẩn bị một chút, Thư Vỹ thích hoa hồng, em đã nhờ Y Y mua một bó, trông rất đẹp.
Mạc Nghiên đỡ cô.
Được.
----------------------------------------
Lúc Nam Trân Tâm tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, thím Trần như lời dặn của Thư Vỹ, cho Nam Trân Tâm ăn chút cháo.
Nam Trân Tâm so với hôm qua dúng là có tinh thần hơn một chút.
Cô đặt ly nước lên bàn, tay tựa vào bàn mà đứng dậy.
Nhìn ra bên ngoài, nhíu mày hỏi bà.
Tại sao bên ngoài lại có nhiều người vậy?
Thím Trần hơi khó xử, bà ngập ngừng không biết mở lời ra sao.
Nam Trân Tâm ngờ vực, cô liền đi ra ngoài.
Căn phòng của anh hai có mấy người đứng canh trước cửa, cô đi đến, mấy người đó ngay lập tức chặn trước.
Bên trong đó là ai? Anh hai tôi đâu.
Tiểu thư, chuyện này...
Nam Trân Tâm cảm thấy không ổn, định tiến vào.
Tên vệ sĩ ngay lập tức đã ngăn cô lại.
Tiểu thư, ngài ấy đã nói không cho bất cứ ai vào gặp cô ấy.
Cô ấy? Nam Trân Tâm suy nghĩ.
Đây là phòng của Nam Trấn Ảnh, người phụ nữ duy nhất có thể vào được đây chỉ có một người là Nhạc Ca, thật không ngờ, anh hai lại cho một người phụ nữ khác vào.
Trân Tâm hoảng hồn, phút chốc như nhớ ra chuyện gì.
Sẽ không phải là ả Dương Yến đó chứ.
Cô tức giận đẩy tên vệ sĩ đó ra, đẩy cửa xông vào trong.
Tránh ra, tôi phải xem, rốt cuộc người đó là ai.
Tên vệ sĩ không dám cho cô vào, nhưng cũng không dám đụng tay đụng chân với cô, liền bất cẩn để Trân Tâm đẩy cửa vào.