Nhà của Lý Mục Trạch nằm trong khu đắt đỏ nhất thành phố.
Đêm đó, Thẩm Thính Miên cùng Lý Mục Trạch sánh bước bên nhau đi trong ánh sao lấp ló đang mờ dần dưới ánh sáng của thành phố, hai người bước bên nhau nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Lý Mục Trạch cứng ngắc như người máy, còn Thẩm Thính Miên thì mơ mơ hồ hồ.
Bọn họ chen nhau đi trong vỉa hè chật hẹp.
Sự hồi hộp có thể khiến người khác mất đi năng lực phán đoán mọi thứ.
Vì vậy, Lý Mục Trạch không hề phát hiện mà mùi khói trên người cậu cùng với bóng đêm mờ mịt trong ánh mắt cậu.
Hắn chỉ có thể cứng ngắc quay mặt qua một hướng nào đó, rồi cảm nhận nhịp tim đang đập một cách điên cuồng của chính mình.
“Tớ… tớ muốn hỏi cậu một chút.” Lý Mục Trạch ho khan, thấp thỏm hỏi, “Sao cậu lại nhanh chóng tiếp nhận tớ như vậy?”
Hắn sợ cậu hiểu lầm, liền nói thêm: “Ý tớ là sao cậu không hỏi tớ sao tớ lại thích nam sinh?”
“Không cần.”
“Có rất nhiều loại đau đớn không có lý do của nó, cứ cố tìm cho ra tại sao cũng chẳng có tác dụng gì.”
Lý Mục Trạch vẫn như cũ, không hiểu ý Thẩm Thính Miên là gì.
Chỉ là ngữ khí ôn hòa của cậu kéo Lý Mục Trạch vào chốn mơ hồ của tuổi trẻ.
Đây là trêu chọc hắn hay là đang tán tỉnh hắn đây?
“Bảo sao điểm ngữ văn của cậu cao thế.” Hắn ngượng ngùng cười, vẫn không từ bỏ ý định muốn hiểu nhiều hơn về thế giới tinh thần của cậu, “Sao cậu có thể nói ra những lời cao siêu đó hay vậy?”
Đây không phải là lời khen, nhưng đích thực là không có ý xấu.
Cho dù đây là điều hắn cứ thắc mắc mãi, hắn cũng thật cẩn thận lựa lời để biểu đạt nó ra.
Thẩm Thính Miên chưa từng được ai đối đãi như vậy, nên cậu có chút không thích ứng được.
Con chó mực trong thân thể cậu đang phát triển quá tốt, ít lâu nữa thôi nó sẽ phá tan cơ thể này ra.
Toàn bộ tinh lực của cậu đều dùng để chống lại nó nên đã không còn dư ra bao nhiêu sức lực để đi bận tâm đến người khác.
Lý Mục Trạch không hiểu vì sao cậu trầm mặc không nói, sau bao suy nghĩ miên man, cuối cùng đành lẽo đẽo theo cậu về nhà hắn.
Được một lát, hắn không nhịn được mà nói ra nghi vấn của chính mình: “Vậy… vậy hôm nay rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?”
“Cậu nhất định phải biết sao?”
Thẩm Thính Miên không quá thân thiện hỏi lại, Lý Mục Trạch chưa bao giờ thấy cậu vừa lạnh lùng lại ẩn chứa sự tức giận như vậy.
“Tớ không hỏi cậu vì sao lại đi theo tớ thì thôi, vì cái gì lại muốn biết tớ làm gì?”
Lý Mục Trạch nhíu mày, bắt đầu nâng giọng: “Vì tớ muốn hiểu cậu hơn thôi!”
“Rồi sao nữa? Hiểu tớ hơn rồi sau đó thế nào nữa?”
Lý Mục Trạch nghẹn lời, hạ giọng: “Thì sau đó càng thích cậu hơn chứ sao.”
Thẩm Thính Miên không trả lời, cậu đã nói quá nhiều rồi.
Đáng lẽ cậu nên đối xử với hắn như mọi người khác, không thể chỉ vì chút ảo mộng Lý Mục Trạch mang tới mà lột bỏ lớp vỏ bảo vệ của mình ra.
“Cậu có thể đừng nói nửa chừng rồi thôi hay không?” Lý Mục Trạch có chút bốc hỏa, nhìn Thẩm Thính Miên đang bước nhanh về phía trước, nhịn không được kéo tay cậu lại, “A, sao cậu biết nhà tớ hướng kia?”
Thẩm Thính Miên vừa quăng tay hắn ra một chút nhưng không thoát ra được vừa dồn dập nói: “Đương nhiên là biết!”
Lý Mục Trạch sửng sốt, buông lỏng tay ra.
Hắn đuổi theo Thẩm Thính Miên, không buông tha: “Sao cậu lại biết, cậu đã từng đi qua rồi sao?”
Thẩm Thính Miên chẳng thèm để ý tới hắn, nhưng Lý Mục Trạch đã cười cười, chọc eo cậu: “Nói đi chứ, sao cậu lại biết? Nói đi mà!”
Thẩm Thính Miên trốn rồi lại trốn nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Lý Mục Trạch, vì thế cậu bèn kêu lên: “Cút”
Lý Mục Trạch vẫn đang cực kì vui vẻ, cười hì hì: “Học sinh ngoan mắng người cũng đáng yêu đến vậy luôn.”
“…Không được nói tớ đáng yêu, tớ đang rất nghiêm túc đó.”
Có Thẩm Thính Miên đi bên cạnh làm Lý Mục Trạch cảm thấy đường về nhà đêm nay mới đẹp làm sao.
Lý Mục Trạch nghĩ như vậy, liền không kiềm lòng được mà chốc chốc liếc trộm ngắm Thẩm Thính Miên.
Cái người thiếu niên này như đang ở trong hội chứng tuổi dậy thì, lời nói thâm sâu, cảm giác thần thần bí bí nhưng thật ra vẫn có thể thấy được sự ngây ngô trong con người này.
Cuối tuần này, mẹ Lý Mục Trạch muốn dẫn hắn đi chùa dâng hương.
Cầu xin cái gì thì hắn đã nghĩ kĩ rồi.
Hắn muốn Bồ Tát phù hộ cho Thẩm Thính Miên cả đời đều sẽ gặp được người tốt, những người mà có thể bảo vệ thật tốt sự ngây ngô này của cậu.
Nghĩ như vậy, nội tâm hắn liền trở nên mềm mại: “Tối nay cậu đừng về nhà, ở nhà tớ ngủ luôn nha.”
Thẩm Thính Miên kỳ quái mà liếc hắn một cái.
Lý Mục Trạch vội vàng giải thích: “Không phải, tớ với Lưu lão cẩu còn thường xuyên ngủ chung mà, cậu đừng suy nghĩ bậy bạ đó.”
Lý Mục Trạch muốn giải thích nhưng không hiểu sao lời đến miệng cứ như nghẹn lại, lắp bắp một hồi giải thích không xong, Thẩm Thính Miên đứng im nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng: “Được”
“Lát nữa để tớ gọi điện về nói với mẹ một tiếng là được.”
“Ồ…” Lý Mục Trạch ngơ ngác nói, chính mình cũng không ngờ tới kết quả này, bất giác cười rộ lên.
Không may bị Thẩm Thính Miên bắt gặp, liền xoa xoa gáy cười cười chữa ngượng.
…
Thẩm Thính Miên cùng hắn đi qua một cây câu, Lý Mục Trạch mới chỉ tay và nói: “Chỗ này là nhà tớ.”
Đứng trên cầu, Thẩm Thính Miên ngẩng đầu, nhìn về phía những ánh đèn mờ ảo từ những ngôi nhà gần đó.
Dưới cầu, mặt nước gợn sóng, Thẩm Thính Miên hỏi Lý Mục Trạch: “Từ nhà cậu có thể nhìn ra cây cầu này không?”
“Có thể.” Lý Mục Trạch quẹt mũi, “Nhưng nước ở đây hơi thối.”
Thẩm Thính Miên nhìn xuống mặt nước, “Chỗ này cách mặt nước khá xa.”
“Đúng vậy,” Lý Mục Trạch không khỏi có chút kỳ quái mà nói, “Trọng tâm của cậu thật là…”
Trước đây, Thẩm Thính Miên đã sớm biết nhà Lý Mục Trạch là nhà rất giàu có.
Hai người bọn họ phải quẹt thẻ mới vào được khu cao cấp này, muốn vào thang máy cũng phải quẹt thẻ, chỉ có hai người sử dụng một tầng, nhà của Lý Mục Trạch vẫn là nhà hai tầng, chỉ cần mở cửa ra thôi, Thẩm Thính Miên liền biết cuộc sống của Lý Mục Trạch khác nhau cuộc sống của mình như thế nào.
Mẹ Lý mặc áo ngủ lụa vàng, trên mặt vẫn còn trang điểm, đang ngồi trên sô pha xem ti vi, trong tay cầm điện thoại di động, thấy bọn họ đi vào, kinh ngạc nói: “A, con về rồi à.”
“Mẹ,” Lý Mục Trạch đang chìm trong cảm giác như dắt con dâu về nhà, sợ người lớn trong nhà không hài lòng, liền ra vẻ tiêu sái: “Đây là bạn học của con, Thẩm Thính Miên.”
Hắn giả vờ cúi xuống cởi giày, còn mang một đôi dép trong nhà ra cho Thẩm Thính Miên, vụng trộm dựng lỗ tai lên nghe lén mẹ mình nói chuyện: “Thính Miên, Thính Miên lại đây con.”
Thẩm Thính Miên nắm quai đeo cặp sách, tự hỏi không biết mẹ Lý là đang khách sáo hay là thực sự có quen biết mình nữa: “Con chào cô ạ.”
Câu chưa kịp nói gì thêm đã thấy Lý Mục Trạch đang bắt lấy mắt cá chân câu, cởi giày giúp cậu, cậu vội vàng giật ra: “Để tớ tự làm.”
Lý Mục Trạch ngồi xổm một chỗ, cười ngây ngô, lấy tay che mặt lại, nhìn rất giống một con khỉ lớn.
Mẹ Lý đứng lên, khẽ cười đi tới: “Ai nha, vóc dáng của tiểu Miên cũng rất cao đó.”
Thẩm Thính Miên cùng cô hàn huyên vài câu, Lý Mục Trạch có chút không kiên nhẫn, kéo cậu đi về phòng mình: “Tụi con đi làm bài tập đây.”
Lúc Lý Mục Trạch đóng cửa phòng lại, Thẩm Thính Miên đang nhìn xung quanh phòng hắn.
Có điều cái nơi rộng rãi mà đẹp đẽ này lại không hề làm cậu có cảm giác xa lạ, chắc nơi này có hơi thở của Lý Mục Trạch.
Cậu còn cảm thấy tại đây mình có thể tùy ý tức giận, tùy ý lạnh nhạt.
Cậu dần dần tìm được về cảm giác an toàn như thể đang ở trong phòng mình.
Lý Mục Trạch khẩn trương không thôi, tay chân muốn đưa ra rồi lại rụt lại: “Chúng ta làm bài tập trước đi, đợi chút nữa làm cơm xong mẹ sẽ kêu ra.”
Thẩm Thính Miên không muốn ăn cơm nên chỉ hờ hững đáp lại: “Được”
Cậu bước đến bên cạnh tủ sách, thuần thục mở đèn bàn lên như thể đây không phải là lần đầu tiên cậu tới đây vậy.
“Tắt đèn phòng đi.” Thẩm Thính Miên nói với Lý Mục Trạch, “Chỉ mở cái đèn này thôi là được rồi.”
Lý Mục Trạch rất nghe lời mà làm theo.
Cái đèn bàn giờ như vầng trăng ấm áp mà Lý Mục Trạch và Thẩm Thính lại như hai ngôi sao nhỏ bé mà cô độc đang dần dần tiến đến bên nhau.
Lý Mục Trạch kéo ghế ra chỗ khác, cái ghế kia không tương xứng với cái tủ sách lắm.
Thẩm Thính Miên nhìn nó chằm chằm nó.
Lý Mục Trạch hiểu sai ý liền nói: “Cậu muốn ngồi cái kia sao?”
Hắn đối với cậu rất cẩn thận, chu đáo.
Thẩm Thính Miên không phải không cảm nhận được nên đành nói: “Cái nào cũng được cả.”
Thẩm Thính Miên gọi điện về cho mẹ mình, Lý Mục Trạch ở bên cạnh cậu đã khẩn trương lắm rồi: “Có khi nào cô ấy không đồng ý cho cậu ở lại đây không?”
“Không đâu” Thẩm Thính Miên bình thản mà nói, “Mẹ tớ thích cậu mà.”
“Sao lại thích?”
“Cậu học giỏi, cái gì cũng tốt cả.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Thanh âm rất nhỏ cất lên
“Cái gì?”
“Không có gì,” Lý Mục Trạch mặt đỏ bừng, “Không có gì, cậu gọi đi, cậu gọi đi.”
Thẩm Thính Miên kỳ thật đã nghe thấy hết, chỉ là cậu vẫn luôn giả vờ không nghe thấy mà thôi.
Cậu biết bản thân mình sẽ không thể hứng thú với bất kì ai hay bất kì thứ gì.
Nhưng cậu cũng không phải là không có sợ hãi, cậu vẫn luôn sợ cảm giác bị mất đi.
Người mình thích ở ngay bên cạnh, thật là không có cách nào tập trung làm bài tập được cả.
Lý Mục Trạch hồi hộp đến thở cũng loạn cả lên, cái bàn lớn như vậy nhưng hắn vẫn cố tình đẩy tay mình sát vào tay Thẩm Thính Miên.
Thẩm Thính Miên đang làm toán, trên bản nháp viết vài công thức toán.
Dừng lại một chút, cậu bắt đầu vẽ những vòng tròn, hết cái này đến cái khác, nét vẽ càng ngày càng mạnh.
Cậu liếc thấy một cục tẩy mới tinh được Lý Mục Trạch đẩy sang, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Lý Mục Trạch cảm thấy Thẩm Thính Miên cũng học không vào mà có vẻ còn loạn hơn cả mình.
“Cậu không biết làm câu nào à.” Lý Mục Trạch nghiêng đầu qua, hơi thở của Thẩm Thính Miên lướt qua tóc hắn, “Câu nào vậy?”
Thẩm Thính Miên ngả người ra sau, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Tớ không làm nữa.”
Mất đi cơ hội để thể hiện, Lý Mục Trạch cũng tiếc mấy, hắn nỗ lực bình tĩnh rồi lại nuốt nước miếng một cái: “Vậy giờ cậu định làm gì?”
Thẩm Thính Miên đứng dậy tới bên kệ sách, rút ra một quyển sách có tiêu đề: “Circling The Sun”.
Lý Mục Trạch ghé đầu gần sát vào Thẩm Thính Miên xem thử, nói: “Mẹ tớ thích đọc lắm, để lại cho tớ đọc nhưng mà tớ đọc không vô.”
Thẩm Thính Miên lật lật vài trang.
Rồi cậu dừng lại tại một trang, đọc lên một câu trong đó.
Cậu gần như không để ý đến việc Lý Mục Trạch đã dán sát rạt vào cậu từ bao giờ.
Thẩm Thính Miên nói: “Trong quyển sách này tớ nhớ nhất là câu này.”
Lý Mục Trạch nhìn vào bên góc mặt cậu, gần đến mức như thể có thể nhìn thấy được lỗ chân lông trên mặt cậu: “Ừ”
Thẩm Thính Miên còn muốn nói gì đó nữa, xoay đầu qua thì chóp mũi cậu vô tình chạm vào Lý Mục Trạch.
Hắn chớp chớp mắt rồi nhanh chóng hôn lên mặt Thẩm Thính Miên một cái.
Một ngày nào đó ở tương lai, Lý Mục Trạch tự nhốt mình trong phòng rất lâu.
Lúc ấy, hắn đã dành thời gian đọc hết cuốn “Circling The Sun”, để rồi tìm lại được câu nói lúc này Thẩm Thính Miên có nhắc tới:
“Nếu người mà bạn nhớ mong ở cách bạn đủ xa, xa đến tận cùng trời đất thì ngược lại họ lại đang gần bạn hơn bao giờ hết, gần đến mức không cách nào quên được.”*
(Câu này mình tạm dịch dựa trên bản tiếng Trung vì mình cũng chưa từng đọc cuốn sách này nên không rõ bản tiếng Anh của nó ra sao.
Từ tiếng Anh qua tiếng Trung rồi mới qua tiếng Việt thì chắc là sẽ mất nghĩa đi kha khá nên là bạn nào đã từng đọc qua có bản tiếng Anh hay có cách nào dịch hay hơn thì comt giúp mình với nha.
Yêu yêu nhiều)
***Lời tác giả:
Câu cuối được trích từ cuốn tiểu thuyết “Circling The Sun” của Paula McLean..