Thẩm Thính Miên đã có một giấc mộng rất hỗn loạn.
Với một tầm nhìn thấp lại loạng choạng, cậu cảm nhận được mùi canh sườn bay khắp cả phòng, mẹ cậu vỗ vỗ lưng cậu rồi chỉ về phía cửa.
Nơi đó có 3 đứa trẻ, trong đó có một người là bạn tốt của cậu, Khải Tử.
Khải Tử vẫy vẫy tay với cậu: “Thẩm Thính Miên, lại đây cùng chơi đi.”
Cậu và tụi bạn chơi đùa trong sân.
Nhưng vì mùi canh sườn vẫn cứ mãi quanh quẩn trong mũi cậu, làm cậu chợt thấy đói bụng vô cùng.
Cậu bèn quay lại tạm biệt mọi người: “Ngày mai tớ lại cùng chơi với các cậu nha, giờ tớ phải về nhà.”
Khải Tử vẫy tay tạm biệt cậu: “Ngày mai nhớ phải đến chơi đấy.”
Cậu gật gật đầu rồi chạy về nhà.
Chỉ là mùi canh sườn ấy càng ngày càng xa dần, cậu cứ chạy mãi chạy mãi nhưng vẫn không thể cảm nhận được nó ở đâu.
Xung quanh phòng trở nên xa lạ, từ từ hóa thành một màn đen vô tận.
Cậu khóc thật to, kêu gào mẹ mình chẳng ai đáp lại cậu cả.
Cậu cố sức rẽ sang một con đường khác.
Trong chớp mắt, mọi thứ bỗng dưng như bị phóng to ra rồi tan biến mất.
Đắng sau cậu dường như có một bàn tay đen kéo cậu lại, bắt cậu phải chứng kiến toàn bộ bữa tiệc đầy đau đớn này.
Ngay từ đầu, chẳng ai biết bạn rốt cuộc là bị làm sao, mà ngày cả chính bạn cũng chẳng thể lí giải nổi.
Linh hồn bạn không hề trung thành với thân thể này, nó phản bội bạn.
Bạn dần dần cảm thấy bản thân dần trở nên thật xa lạ.
Những việc mà bạn trước đây rất xuất sắc bỗng nhiên trở nên rối tung lên, thành tích mà bạn rất tự hào bỗng nhiên trượt dài, trí nhớ càng ngày càng kém, mất ngủ, nôn nóng, khóc không tự chủ, thường xuyên thất thần.
Bạn không cách nào tìm được cảm giác an toàn ở bất kì thứ gì.
Bạn như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, hoàn toàn bất lực, một tiếng kêu cứu cũng không thể cất lên.
Bạn biết mình sẽ chết nhưng kỳ hạn để bước đến đó giống như vô hạn.
Bạn tuyệt vọng, bạn chỉ có thể lặp đi lặp bữa tiệc đau đớn đã phá hủy bản thân mình trước khi bước đến cái chết.
Thẩm Thính Miên ban đầu cho rằng mình chỉ khó có thể vui vẻ hơn người thường một chút thôi, cậu cho rằng đây chỉ là do những việc con cỏn xảy ra gần đây thôi, ví dụ khi thành tích kì thi không được tốt, bị giáo viên phê bình thậm chí là khi bị mất cây bút mình yêu thích.
Mãi cho đến khi lý do đằng sau những cảm xúc hỗn độn ấy ngày càng trở nên quá vớ vẩn, cậu bắt đầu trở nên khóc gió than mưa.
Cậu không có cách nào nói với người khác rằng vì hôm nay mặt trời không đủ rực rỡ nên khiến cậu muốn khóc.
Người khác có thể vui vẻ, cậu không làm được.
Họ cười nghiêng ngả, cậu chỉ cảm thấy vô vị.
Rồi dần dần, cậu càng ngày càng xa cách với mọi người, những hứng thú trước kia giờ dần dần không còn khiến cho cậu vui vẻ trở lại nữa.
Chứng mất ngủ kéo đến, cậu mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng.
Mỗi khi nằm trên giường, tim cậu đập nhanh hơn, tức ngực rồi khó thở.
Khoảng thời gian đó, cậu có hay hỏi Triệu Sâm những vấn đề kỳ quái: “Thường thường cậu đi ngủ như thế nào?”
“Hả? Thì nằm xuống là ngủ được thôi, tớ chỉ cần chạm giường là ngủ được ngay.”
“Vậy…vậy cậu có khi nào mất ngủ hay không?”
“Không, sao vậy, cậu mất ngủ à, tớ nghe nói trước khi ngủ mà chơi game điện thoại là dễ làm mình hưng phấn rồi mất ngủ đó.”
“Không có chơi, tớ chỉ là không ngủ được thôi.”
“Ôi tưởng gì.
Tớ hay suy nghĩ vẩn vơ một lúc là buồn ngủ thôi.
Còn nếu vẫn chưa ngủ được thì là do cậu chưa buồn ngủ thôi.”
“Vậy có khi nào mà cậu buồn ngủ nhưng không thể ngủ được không?”
“Không có, đó không phải là buồn ngủ.”
Thẩm Thính Miên bắt đầu quan sát sinh hoạt của mọi người xung quanh, cậu cảm thấy ai cũng thật bình thường và thoải mái.
Cái này là cho cậu cảm thấy may mắn, đồng thời còn có chút tự trách.
Ồ hóa ra không khó nhưng cậu tưởng, chắc do cậu nghĩ nhiều rồi.
Rồi cậu bắt đầu phát hiện mình và Triệu Sâm hoàn toàn khác nhau, cậu đã chệch ra khỏi đường ray cùng những người bình thường ngoài kia.
Cậu rất muốn nói rằng chính mình đã vào đường cùng rồi, mấy ngày không ngủ được làm thân thể cậu mệt mỏi cực điểm, bước chân dần dần như đang bay trên mây, loạng chà loạng choạng.
Cậu bắt đầu sợ hãi việc ngủ, mỗi ngày cứ đến lúc ngủ, cậu sẽ cảm thấy tuyệt vọng đến khó thở.
Đây là một vòng luẩn quẩn không có lối ra.
Càng sợ hãi, cậu lại càng không thể ngủ được, cảm giác muốn chết cứ đột ngột lao ra.
Mỗi ngày cứ đến ban đêm, mỗi một âm thanh dù là nhỏ nhất khi vào tai cậu cũng đều bị phóng đại đến vô số lần, giống như trong đầu cậu có một sợi dây mỏng manh, đột nhiên căng ra không báo trước làm cậu giật mình.
Những cũng không phải không có lúc tốt.
Đôi khi cậu cũng ngẫu nhiên có thể ngủ ngon.
Điều này làm cậu cho rằng mình rất ổn, giống như những vấn đề khác như đau đầu, choáng váng, tức ngực khó thở, ù tai rồi cũng sẽ bỗng nhiên biến mất mà thôi.
Một hai ngày nào đó cậu tìm về được cảm giác bình thường.
Khi ấy, trên sân tập thể dục hay trong phòng học, cậu ngẫu nhiên có thể cảm giác được cảm giác của một người bình thường.
Nhưng sau đó, sự mất mát lại tràn đến.
Cậu rất bận, không có thời gian cho học tập, không có thời gian cho việc giải trí, càng không có thời gian cho việc hoạch định tương lai.
Toàn bộ thời gian của cậu đều dùng cho hai việc: khóc và ngẩn người một cách ngốc nghếch.
Trừ cái này ra, cậu bắt đầu càng ngày càng lười nhác, cậu không có cách nào để tập trung chú ý vào một việc nào cả.
Thành tích học tập cũng bắt đầu trượt dài, điều này làm cậu cảm thấy bất lực.
Có rất nhiều khi cậu cố gắng nói với đại não của mình rằng mình đã quá mệt mỏi rồi, đừng suy nghĩ nữa! Nhưng chẳng có tác dụng gì, cậu không thể khống chế nó cứ suy nghĩ rồi suy nghĩ về những thứ tiêu cực, về việc mỗi ngày nên làm gì để có thể chết, hoặc về việc hôm qua cậu đã sống thất bại như thế nào.
Ngày qua ngày, cậu đều phải tự đấu tranh với bản thân, đấu tranh với cảm xúc tiêu cực cứ lặp đi lặp lại không dứt, thẳng đến khi sức tàn lực kiệt mới có thể chợp mắt một chút trên giường.
Giấc ngủ ấy quá nông làm cậu đôi khi không biết mình có thật sự đang ngủ hay không nữa.
Cảm xúc thất thường như vậy khiến cậu bắt đầu hoài nghi liệu rằng mình có đang mắc bệnh gì đó kì quái hay không, liệu có phải đây là biểu hiện của một căn bệnh vô phương cứu chữa nào không.
Vì vậy, cậu thường xuyên lui tới bệnh viện.
Mỗi khi thân thể có những phản ứng khác thưởng cậu mừng rỡ như bắt được vàng mà chạy đến bệnh viện, muốn bác sĩ có thể tìm ra được nguyên nhân chính xác.
Mặt khác, cậu kỳ thật rất sợ đi bệnh viện.
Mỗi lần nhắc đến việc đi bệnh viện với Trịnh Văn Anh, cậu đều e dè cẩn thận từng chút một.
Bởi vì số lần xin đi bệnh viện quá nhiều thì ai cũng sẽ hoài nghi rằng không biết người này có phải là có ý định nào khác hay không, ví dụ như trốn học chẳng hạn.
Trịnh Văn Anh thường thường trách mắng cậu, gần nhất tâm trí cứ để đi đâu, thành tích đã tụt thê thảm không nói, lại còn cố tình giả bệnh rồi năn nỉ bằng mọi cách để được đi đến bệnh viện.
Tới đó rồi, tâm trạng sợ hãi vẫn bao trùm cả người cậu.
Không khí lạnh lẽo ở bệnh viện làm cậu quá áp lực.
Cậu xếp hàng cùng mẹ cậu để đóng viện phí.
Mẹ cậu vẫn lạnh nhạt đứng đó không nói gì, giống như là sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Cậu biết cậu đã làm phiền bà đến thế nào.
Nhưng cậu không còn cách nào tốt hơn.
Cậu mong chờ bác sĩ sẽ nói cậu mắc một căn bệnh vô phương cứu chữa nào đó, có như vậy cậu mới có chút yên tâm.
Nhưng lần nào cũng như lần nào, họ chẳng phát hiện ra gì cả.
Mỗi lần đi đều rất tốn kém.
Nhưng cậu học cách kiềm chế lại, khi không thể chịu được nữa, cậu lén lấy tiền tiết kiệm của mình đến bệnh viện kiểm tra với hi vọng họ có thể cho mình một câu trả lời thích hợp với những thứ bất thường trong người cậu, cậu thật sự muốn biết chính mình đang phát sinh cái gì.
Nhưng mỗi lần đều nhận về chỉ toàn là sự thất vọng.
Do xin nghỉ quá nhiều lần, mọi người trong lớp bắt đầu nhìn cậu với ánh mắt khác, trong đó vừa có sự khó hiểu cùng sự khinh thường.
Chủ nhiệm lớp vừa nhìn thấy cậu liền nhíu mày.
Tất cả những hành động đó khi vào trong thế giới của cậu đều bị phóng đại lên gấp nhiều lần, chạm đến từng ngóc ngách của thế giới cậu.
Thẩm Thính Miên chưa bao giờ dám tin rằng nếu có một ngày nào đó cậu rời đi sẽ có ai đó giữ cậu lại.
Khi mọi người nhận định bạn là kẻ lập dị, yếu ớt, phiền phức thì người duy nhất bạn có trách là chính mình mà thôi.
Bởi vì mọi người không ai còn yêu thích bạn nữa, bạn sẽ dần dần học được cách quen thuộc với nó, rồi điều này sẽ không còn làm bạn khó chịu nữa.
Có nhiều khi cậu đột nhiên sinh ra cảm giác kì lạ, tựa như bản thân mình đã trở lại bình thường, đại não dựa vào suy nghĩ của chủ nhân nó mà tự động đưa ra hướng đi hợp lý, tự động chữa khỏi tổn thương của chủ nhân nó.
Sau này cậu mới nhận ra, cái cảm giác kia không phải là khôi phục lại trạng thái bình thường mà là do cậu đã quen với nó rồi.
Có một đoạn thời gian kia, cậu thường xuyên đăng trạng thái của bản thân lên mạng, có người nhắn tin lại cho cậu nói cậu có thể là đã mắc bệnh trầm cảm, khuyên cậu nên đến bệnh viện để kiểm tra cụ thể.
Lần đầu tiên cậu tin vào khái niệm này.
Bệnh trầm cảm, cũng có thể là một loại bệnh mà.
Thế là cậu lại đến bệnh viên lần nữa, gặp bác sĩ họ Tiết, ông là một bác sĩ có tuổi rồi, tóc hoa râm, nụ cười ấm áp.
Thẩm Thính Miên lần đầu tiên thấy ông ấy ngồi đó, mỉm cười hỏi cậu “Cháu có vấn đề gì sao.” liền muốn khóc.
Đúng vậy, cậu không phải vì chuyện này mà khóc nhưng lần đầu tiên cậu thấy bác sĩ Tiết đã muốn khóc.
Cậu miêu tả đơn giản tình trạng bệnh của mình với một tâm trạng bất ổn.
Bác sĩ Tiết gật gật đầu, nhìn xuống báo cáo, rồi lại nhìn cậu, mỉm cười nói: “Được rồi, bác biết bệnh tình của cháu rồi, là bệnh trầm cảm.”
Câu nói cứ chầm chậm lướt qua đầu cậu.
Cậu chớp chớp mắt, không thể tin nổi, chỉ vào chính mình: “Cháu có bệnh sao ạ?”
Trước mặt bác sĩ Tiết, cậu vốn không nên khóc nhưng cậu không thể kiềm chế được mà òa khóc nức nở: “Cháu thật sự rất khổ sở, cháu không thể ngủ được, đi học cũng không vào, mỗi ngày mỗi ngày đều là cảm giác bất lực và tuyệt vọng đè lên người cháu.”
Bác sĩ Tiết bèn nói: “Vậy cháu tới đây nằm xuống một chút.”
Bác sĩ Tiết cẩn thận nghe nhịp tim của cậu, gật gật đầu: “Không sao cả, tim đập bình thường, chính bởi căn bệnh kia mà cháu mới cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.”
Thẩm Thính Miên lần nữa ngồi đối diện ông, cậu nỗ lực hô hấp bình thường trở lại nhưng nói vài chữ là nấc lên, cậu nói rất nhiều, khóc cũng rất nhiều.
Trong suốt quá trình ấy không ít người muốn mở cửa vào, bác sĩ Tiết đều nghiêm túc nói: “Mọi người làm ơn chờ ở ngoài một chút, bệnh nhân cần có không gian riêng tư.”
Sau đó ông nhìn về phía Thẩm Thính Miên, ôn nhu mà cười nói: “Sau đó thì sao nữa?”
Thẩm Thính Miên không ngừng nói: “Cháu cho rằng chỉ là do tâm tình mình không tốt, cháu cũng thử đến bệnh viện rất nhiều lần để kiểm tra nhưng đều không có kết quả.”
Bác sĩ Tiết kiên nhẫn nghe cậu nói xong, nắm tay cậu, viết vài chữ vào lòng bàn tay cậu: “Nào, để bác nói cho cháu biết, đây là bệnh trầm cảm, BỆNH – TRẦM – CẢM.”
Bác sĩ Tiết mỉm cười, “Nghe lời bác nhớ uống thuốc đầy đủ, cháu sẽ cảm thấy tốt hơn thôi.”
Có thật như vậy không?
Thẩm Thính Miên không thể tin được, toàn bộ thống khổ của cậu chỉ cần một câu là có thể giải thích được lại còn có thể cứu rỗi cậu.
Cậu cầm một đống đơn thuốc và hai túi thuốc bước ra khỏi bệnh viện.
Cậu mở miệng như thể rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói với ai.
Tôi…
Tôi có bệnh.
Nhìn xem đi.
Tôi thật sự có bệnh mà.
Mau đến nhìn mà xem đi ——
Các người mau đến mà xem đi..