Thẩm Thính Miên đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ nằm mơ nữa.
Một người mà mỗi ngày nhiều nhất chỉ ngủ được hai tiếng thì có thể mơ mộng được gì.
Nhưng từ khi cậu cùng Lý Mục Trạch hòa hảo trở lại, gần đây cậu luôn nằm mơ, trong mỗi giấc mơ đều có Lý Mục Trạch.
Trong mộng, bọn họ không nói gì quá nhiều nhưng mỗi động tác của Lý Mục Trạch đều để bộc lộ hắn yêu cậu.
Bất kể là có đi đâu chăng nữa, hắn luôn đi sát bên cậu, ôm cậu, hôn cậu.
Cơ thể hắn nóng bừng, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi chảy ướt cả mặt như muốn thấm hết những nỗi đau của cậu.
Cậu không còn mơ thấy ác mộng nữa, Lý Mục Trạch ở bên sẽ ngẫu nhiên thì thào vài lời yêu thương vào tai cậu.
…
Cậu mơ thấy cả hai đang chơi trốn tìm, ở trong hẻm nhỏ sẽ có ma tới bắt người.
Lý Mục Trạch giấu cậu trong một góc rồi thấp giọng nói với cậu: “Miên Miên, đừng sợ.”
Thẩm Thính Miên gật đầu, Lý Mục Trạch tiếp tục nói: “Trời tối tớ sẽ đến tìm cậu ngay thôi.”
Thẩm Thính Miên giống như chú vẹt nhỏ mới học nói, ngoan ngoan lặp lại: “Tớ biết trời tối cậu sẽ tới tìm tớ, tớ không sợ.”
Cậu ở trong mộng cảnh hoang vu kia điên cuồng đốt cháy linh hồn mong tìm chút hơi ấm.
Cậu muốn nói với Lý Mục Trạch rằng cậu đã mệt rồi, cậu không thể chờ hắn quay lại được nữa, nhưng không sao cả…
“Tớ sẽ biến thành ngôi sao trên kia, về sau cậu có thể đến khoảng không này tìm tớ.”
…
Rồi một đêm khác, cậu mơ thấy mình đang cầu xin.
Cậu cùng Lý Mục Trạch đang đùa giỡn, cù lét nhau, hai mắt Thẩm Thính Miên đều ướt đẫm, cậu dừng lại chỉ vào mắt mình: “Cậu nhìn xem, tớ cũng không hiểu vì sao nước mắt lại rơi nữa.”
Lý Mục Trạch không có phản ứng, lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm.
Sau đó, cậu lau lau nước mắt rồi nhanh chóng suy sụp.
Cậu năn nỉ Lý Mục Trạch: “Mục Trạch, cậu cùng tớ đi bệnh viện đi, cùng tớ đi gặp bác sĩ được không, một mình tớ không dám đi.”
Lý Mục Trạch trong mộng cứng ngắc hỏi lại cậu: “Cậu làm sao vậy?”
Cậu sờ tay Lý Mục Trạch, ngập ngừng nói: “Tớ có bệnh trầm cảm.” Cậu bắt đầu hoảng loạn giải thích: “Cậu có thể hiểu sơ sơ là bệnh khó chữa hơn cảm lạnh chút xíu, đây là bệnh bình thường, rất nhiều người mắc.”
Lý Mục Trạch nhìn cậu, từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra bộ dáng sợ hãi của Thẩm Thính Miên, “Là bệnh tâm lý sao?”
Thẩm Thính Miên hé miệng nhưng không bật ra được âm thanh nào.
“Mang bệnh tâm lý rồi thì muốn tớ làm sao đây? Muốn tớ đối tốt với cậu? Hay là vẫn muốn tớ an ủi cậu?”
“Không có.” Thẩm Thính Miên lắc đầu, cầu xin hắn, “Không phải, tớ thật sự không ép cậu phải làm gì cả, cậu không cần an ủi tớ, cậu đã tốt với tớ lắm rồi.
Tớ chỉ là muốn cậu cùng tớ đi khám bệnh thôi.”
“Cậu thật sự bị bệnh sao?”
Lý Mục Trạch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu, ngữ khí cực kì bình tĩnh hỏi cậu.
Thẩm Thính Miên đờ đẫn nhìn hắn, gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Cậu như sụp đổ, rơi nước mắt cầu xin hắn: “Tớ xin lỗi, coi như tớ chưa nói gì hết, tớ nói dối thôi, cậu quên lời nói đó đi.”
Cậu muốn ôm Lý Mục Trạch, cũng muốn hắn ôm lại cậu nhưng hắn cự tuyệt, kiềm chế cánh tay đang run rẩy, nhẹ nhàng giáo huấn cậu: “Cậu lúc nào cũng cười, gần đây còn mập lên nữa phải không? Những điều này chứng minh cậu rất khỏe mạnh, cậu chỉ muốn tớ yêu cậu hơn thôi đúng không.”
Thẩm Thính Miên ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt tràn ra, cậu khóc không thành tiếng, chớp chớp lông mi muốn mở mắt to để nhìn rõ hình dáng Lý Mục Trạch.
“Cậu luôn suy nghĩ vớ vẩn như vậy, vừa vô dụng vừa làm màu nữa.”
Thẩm Thính Miên vẫn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cậu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Mục Trạch rồi kể hết những thứ đang tàn phá người cậu.
Cho dù trong mơ, Lý Mục Trạch cũng không thể nghi ngờ cậu.
Ai cũng có thể nghĩ như vậy nhưng chỉ có hắn là không được.
Cậu phải hiểu tớ.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi, cầu xin cậu, đừng đi.
Đừng rời xa tớ, ôm tớ đi, tớ sẽ trao tất cả những gì tớ có mà.
Hắn giãy dụa trong mảng đen và trắng trong tâm hồn.
Có những lúc cậu rất thấu hiểu sự khó xử của mọi người, cậu biết không thể trông cậy người khác cũng có thể cảm nhận được nỗi đau như mình, không thể trông cậy ai đó sẽ hiểu bệnh trầm cảm là gì nên đôi lúc cậu nghĩ như vậy cũng tốt.
Quên tất cả đi.
Ôm tớ một cái rồi hãy quay đầu chạy thật nhanh và đừng quay đầu lại, kể cả trong mơ cũng đừng ghé vào nữa.
Chỉ có dằn xé và thống khổ nơi này thôi.
Cậu đã ảo tưởng rằng khi cậu nói: “Tớ thật sự đang mắc bệnh trầm cảm nhưng tớ không cần cậu vì tớ mà làm gì cả, tớ nói cho cậu biết vì hy vọng cậu có thể nắm lấy tay tớ, cũng tớ bước ra khỏi vũng lầy này.” Lý Mục Trạch sẽ dùng hôn môi cắt ngang lời cậu, ôn như nói: “Tớ biết, tớ yêu cậu.”, “Tớ sẽ bên cậu.” Lý Mục Trạch lặp đi lặp lại, không ngừng vuốt ve khuôn mắt cậu, “Lúc nào cũng bên cậu, Miên Miên, lúc nào cũng được.
Chỉ cần cậu muốn, tớ đều sẽ ở bên cậu.”
Cậu không hề ôm ảo tưởng với bất kì ai.
Chỉ có với Lý Mục Trạch là vẫn còn ôm trong lòng một tia hy vọng, hy vọng về sự cứu rỗi từ đối phương.
Người sẽ không biết được vì người tôi đã dũng cảm kiên cường biết bao lần.
Cậu nhớ lại thời gian mình đơn phương thích Lý Mụ Trạch.
Lúc đó, thành tích của cậu bắt đầu trượt dài thê thảm, nhưng thành tích của Lý Mục Trạch lại rất tốt.
Mỗi lần đi xem xếp hạng trên phiếu điểm đều thấy tên Lý Mục Trạch.
Rồi cậu bắt đầu để ý nam sinh này, phát hiện ra hắn thật thông minh, tính cách tốt, thích giúp đỡ mọi người, chỉ cần chú ý chút thôi là đã thấy bao nhiêu ưu điểm trên người hắn rồi.
Càng chú ý, cậu vô tình thích hắn từ lúc nào không hay.
Nhưng cậu chưa từng mong đoạn tình cảm này sẽ được đáp trả.
Thẩm Thính Miên cảm thấy tình yêu của mình xấu xí, hèn mọn lại tràn đầy dục vọng.
Mỗi lần thấy đồ vật gì có liên quan đến Lý Mục Trạch, hay thậm chí là chỉ cần nhìn vở bài tập của cậu và hắn kê sát nhau là tim cậu đã đập liên hồi rồi.
Một lần ngẫu nhiên cậu phát hiện Lý Mục Trạch thường quyên góp đồ dùng học tập ở thùng quyên góp sau lớp.
Sau giờ tan học, cậu đều lặng lẽ cầm đi hết.
Cậu xấu hổ với bệnh trạng của mình nên cậu chỉ dám nhìn hắn từ xa, lặng lẽ thích hắn mà thôi.
Vạn lần cậu không nghĩ tới thượng đế lại ưu ái cậu như vậy.
Ngay tại thời điểm chới với nhất của cậu lại để cho Lý Mục Trạch để ý đến cậu, thích cậu.
Đây thật sự là chuyện lưỡng tình tương duyệt chua xót nhất thế giới này.
…
Sau đó, Lý Mục Trạch lại đổi vị trí với Tôn Tinh Bằng, cậu và hắn lại ngồi cùng bàn với nhau, ở trong một góc an toàn, mỗi ngày sẽ âm thầm hạnh phúc với nhau.
Hôm nọ, giáo viên nói hôm nay sẽ có sao băng, vì vậy trời vừa chuyển tối, cả lớp đều rất hưng phấn.
“Ở nhà thì mưa to gió lớn kiểu gì cũng lười xem, đến lớp một cái thì mưa nhỏ thôi cũng ầm ĩ hết cả lên.” Lý Mục Trạch gác chân, tay cho vào túi quần, hừ hừ khinh thường.
Tiết tự học buổi tối, bỗng có người kêu lên: “Sao băng kìa!”
Thẩm Thính Miên quay đầu lại, đúng lúc đấy chạm phải ánh mắt Lý Mục Trạch.
Lý Mục Trạch mở to mắt nhìn cậu rồi quay ra nhìn cửa sổ rồi lại quay sang nhìn cậu.
Thân thể hắn hơi nghiêng sang bên này một chút.
Thẩm Thính Miên không nói gì, thất thần một lúc lâu, gần đây suy nghĩ và hành động của cậu càng lúc càng chậm chạp.
Lý Mục Trạch cười một cái, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Sau lưng Thẩm Thính Miên là cửa sổ.
Cậu bỗng cảm thấy thật an toàn trong khoảng không gian nhỏ nhỏ mà Lý Mục Trạch bao bọc tạo nên.
Đột nhiên mọi người kêu lên, Lý Mục Trạch đặt tay lên vai cậu, hưng phấn nói: Nhìn kìa, nhìn kìa!”
Thẩm Thính Miên xoay đầu lại thấy sao băng xẹt qua.
“Mau ước đi.” Lý Mục Trạch từ sau nhích đến, “Mau ước đi.”
Thẩm Thính Miên nói nhỏ: ‘Tớ không có nguyện vọng gì cả.”
Lý Mục Trạch thúc giục cậu, âm thanh có pha lẫn tiếng cười: “Vậy mau ước cho bản thân cậu sống lâu thật là lâu.
Nhắm mắt lại, ước đi nào!”
Thẩm Thính Miên nhìn qua cửa sổ, bạn học ngoài kia đang vui sướng hò reo, bóng dáng họ tràn đầy nhựa sống của tuổi niên thiếu.
Cậu có lẽ là người bình tĩnh nhất, nhưng cậu thấy rõ bên trong mình là linh hồn bị nhuộm đen, du đãng vô định.
Sao băng xuất hiện giây lát rồi biến mất.
Cậu chậm rãi xoay người lại, sờ soạng tìm cây bút của mình trong tiếng ồn ào, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó quay sang nhìn Lý Mục Trạch, Lý Mục Trạch cũng đang nhìn cậu.
Lý Mục Trạch vuốt cằm, cười nhẹ: “Bạn cùng bàn, đã ước chưa?”
“Ừ” Thẩm Thính Miên cũng cười với hắn, “Ước sống lâu trăm tuổi.”
“Làm tốt lắm.” Lý Mục Trạch bật ngón cái, rồi xoa mũi nói, “Đừng lo, khẳng định là linh nghiệm.
Tớ cũng ước cho cậu mà.”
“Cậu ước cái gì?”
“Ước cho cậu phúc lớn mệnh lớn.” Lý Mục Trạch cắn bút, “Cả hai cùng ước thế nó dám không linh sao?”
“Sao không ước cho bản thân cậu?”
“Ngốc.”
Thẩm Thính Miên thích nhìn má lúm đồng tiền của Lý Mục Trạch lúc hắn cười lên, ở đó cậu nhìn thấy sao trời đang quyến luyến bên nhau.
Mỉm cười đau lòng, cậu như thật như đùa hỏi lại Lý Mục Trạch: “Nếu tớ có vấn đề, cần cậu đến nhưng nếu nó rất phiền phức, cậu có giúp tớ không?”
Lý Mục Trạch đang nói nói chuyện với Tôn Tinh Bằng, lúc này mới ngoảnh lại hỏi: “Hả? Cậu nói gì, nói lại đi.”
“Ừ” Thẩm Thính Miên nói, “Tớ thích cậu.”
Lý Mục Trạch sửng sốt, vui vẻ cười rộ lên, trên mặt đỏ bừng: “Đừng có chọc tớ ở đây, tớ hôn cậu bây giờ đó nha.”
Thẩm Thính Miên khẽ cười: “Lúc nào cậu hôn tớ, tớ đều rất vui.”
Cậu không hề khẩn trương.
Tình yêu không phải giải dược nhưng lại có thể nuôi sống linh hồn của cậu.
Cậu hiểu chính bản thân mình không hy vọng bị nhìn thấu như mình tưởng tượng, dù người đó có là Lý Mục Trạch đi chăng nữa.
…
Như vô số lần trong quá khứ, cậu ngồi sau xe của hắn, ôm eo hắn, ngước mắt nhìn ánh trăng phủ đầy con đường về nha, gió nhẹ lay động cây cối ven đường.
Cậu đưa tay như muốn chạm lấy ánh trăng, trăng dù khuyết dù tròn cũng vĩnh viễn có người ngưỡng mộ nó.
Lý Mục Trạch đang nói về đồ ăn vặt ngày mai, oán giận nói: “Cậu lại bỏ ăn nữa à, không ngoan gì hết.”
Thẩm Thính Miên lắng nghe tiếng kẽo kẹt từ xe đạp phát ra, thả lỏng nói: “Về sau cái gì tớ cũng nghe lời cậu hết.”
“Về sau cái gì tớ cũng nghe lời cậu hết.” Lời nói cậu dần yếu dần, cậu dựa lên lưng Lý Mục Trạch, “Ngày mai tớ muốn uống Coca, nhưng uống hết thì uống không nổi.”
“Ừ, còn lại để tớ uống cho.” Lý Mục Trạch cười cười, gió tạt vào mặt hắn, “Cơm cậu ăn không hết, tớ cũng có thể ăn giúp cho.”
Thẩm Thính Miên bỗng có ý nghĩ Lý Mục Trạch như một tấm thảm ấm áp lại có những chiếc gai dịu dàng ẩn hiện trong những nếp gấp.
Cậu hiện tại muốn dùng nó để sưởi ấm nên cậu cho phép mình bị những chiếc gai đó làm bị thương, bị thương nhưng ấm áp.
Vào đêm đó, cậu nghe người mình thương kể về cuộc sống hằng ngày của hắn, Lý Mục Trạch hình như rất hâm mộ người kia: “Bạn tớ đã đi chơi công viên rồi, Nhị Hắc ấy cậu nhớ không, tớ từng kể với cậu rồi ấy.
Nó về khoe khoang với tớ, nói trong đó màu mè hoa lá hẹ các kiểu, siêu đẹp luôn.”
Thẩm Thính Miên kéo áo hắn một chút, Lý Mục Trạch hỏi lại: “Sao thế?”
“Tớ đang mắc bệnh trầm cảm.”
“Cái gì?”
Trời đang se lạnh nhưng cả người Thẩm Thính Miên nóng như thiêu đốt: “Tớ đang mắc bệnh trầm cảm.”
“Ơ…” Lý Mục Trạch kéo dài ngữ điệu, bỗng nhiên kích động quay đầu lại nói với cậu, “Trước kia tớ từng nghi ngờ có phải cậu đang mắc bệnh này hay không, vì vậy mà cậu luôn không được vui vẻ sao?”
“Cái này…” Hắn mang theo sự ngây thơ tàn nhẫn, ngập ngừng thăm dò, “Cái này… có phải là chỉ cần tiếp xúc với nhiều người hơn, tâm tình tốt lên thì không có việc gì nữa đúng không? Ai, về sau cậu nếu có gì không vui thì có thể tâm sự với tớ, nhất định sẽ vui lên thôi, được không nào?”
Vũ trụ trong lòng cậu cùng với âm thanh của Lý Mục Trạch rơi xuống, vụn vỡ, cắm sâu vào linh hồn cậu, khiến cậu đang dũng cảm dang cánh bay lại rơi xuống đau đớn.
Cậu không biểu lộ nhiều cảm xúc về việc này, cứ nghĩ rồi cậu sẽ khóc một trận thật to nhưng đến lúc này lại không khóc được.
Lý Mục Trạch vẫn làn vị vua trong thế giới của cậu.
Đúng rồi, là do cậu ôm ảo mộng không thực, không phải do hắn.
Dẫu đứng giữa hai ngã đường, cậu chắc chắn sẽ luôn chọn hướng đi đến vòng tay Lý Mục Trạch.
Qua một lúc lâu sau, Thẩm Thính Miên khẽ trả lời, “Ừ”.
Cậu nhìn bóng hai người dưới ánh trăng đang hòa lại với nhau, rồi gục đầu lên lưng hắn nhắm chặt mắt lại, nói với Lý Mục Trạch: “Mục Trạch, chúng ta về nhà thôi.”.