Editor: Những dòng in đậm phía cuối chương là những dòng status trên Weibo của Thẩm Thính Miên.
________________________________________________
Khi một người qua đời cũng sẽ giống như một tảng đá ném xuống mặt biển tĩnh lặng, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ tạo nên những đợt sóng lớn, điên cuồng và dữ dội nhưng sau một lúc sẽ lại quay về trạng thái bình thường.
Phàm là thứ bạn không thể có được lúc còn sống thì đến lúc chết cũng sẽ không thể nắm được.
Thẩm Thính Miên không hề muốn dùng cái chết để trường phạt ai, hoặc làm ai phải hối hận, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nỗi đau này.
Những người thật sự hiểu cậu sẽ cảm thấy vui thay cho cậu, vì thế cậu tin Lý Mục Trạch về sau sẽ hiểu được điều này.
Bức di thư viết rồi lại xóa vô số lần, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Cái chết này của tôi không liên quan đến bất kì ai cả, trước khi chết bỗng nhiên lại muốn đi chơi một phen nên mới cùng Lý Mục Trạch đi công viên trò chơi, chuyện này không liền quan gì đến cậu ấy cả, không được trách cậu ấy.”
Cậu đặt bức di thư cùng bệnh án trầm cảm bên cửa sổ rồi cứ thế mà nhảy xuống.
Cứ như thế, cậu đã có thể thật sự được nghỉ ngơi rồi.
Cậu nhắm mặt lại, mơ hồ thấy mẹ mình đang quỳ trên mặt đất mà khóc, bà ấy chật vật, lung lay như sắp sụp đổ ngay trên đường, gặp ai cũng hỏi: “Các người có nhìn thấy con tôi không? Nó còn sống hay không?”
Bà ấy thế mà một đêm đã như bạc đầu, cửa hàng cũng đóng cửa im lìm, ôm đầu gối khóc cả đêm trên giường, liên tục tự trách: “Có phải con rất hận mẹ nên ngay cả báo mộng cũng không báo cho mẹ đúng không?”
Một màn này Thẩm Thính Miên đã tự ảo tưởng qua vô số lần nhưng lần này khi nó đã thật sự xảy ra, cậu lại không cảm thấy hả giận, chỉ còn lại lo sợ cũng những cái đau nhói khó hiểu.
Chỉ là phần bi thương này cũng dần biến mất, cậu đã nhìn thấy thiên đường mà mình hằng mong đợi trong gang tấc.
Những tinh linh đang xướng lên những bài ca tráng lệ, hào quang rực rỡ soi chiếu lên người cậu.
Cậu sắp được chạm tay vào ánh dương rồi.
Chợt một cảm giác lúc nóng lúc lạnh ào đến, cậu mông lung mở mắt ra.
Trước mắt là những mảng đỏ trắng xen lẫn nhau, bóng dáng mẹ cậu, ánh đèn pin chói lòa, những bóng người đi đi lại lại, còn còn những âm thanh kêu to tên cậu muốn cậu phải giữ tỉnh táo.
Kỳ lạ, cậu theo bản năng muốn cử động nhưng thân thể giống như đã tan thành từng mảnh, dính chặt trên mặt đất, mùi máu tươi bốc lên.
Cậu hé miệng, lập tức một dòng máu gấp gáp trào ra.
Sợ hãi lại bao trùm cả thân thể cậu, cậu sợ phần đau đớn không đủ sức giết chết cậu.
Đau quá, bụng, eo, đau đến không chịu nổi nữa rồi.
Trên người cậu hình như không có quần áo gì, tư thế quỷ dị, vặn vẹo, khắp nơi đều là đau đớn không kể siết.
Cậu nghe thấy tiếng ai đó nôn mửa, sao thế giới ngoài kia lại ồn áo như vậy.
Rồi cậu lại mơ hồ nghe thấy âm thanh mời gọi của các thiên sứ.
Bọn họ sẽ mang mình đi.
Đau như vậy, khó chịu như vậy, lần này cuối cùng cũng có thể chết rồi.
Cậu mơ màng nhận ra ý thức của bản thân đang dần bị mài mòn.
Cậu được đưa tới một không gian kỳ lạ, nơi đây chỉ toàn một màu trắng xóa, nó khiến cậu hốt hoảng, thốt lên: “Tôi đã chết rồi sao?”
Không còn tiếng hồi đáp, cậu vẫn chênh vênh trong không gian này: “Tôi… tôi đã chết rồi có đúng không?”
Có âm thanh trả lời: “Cậu…”
Lại có một âm thanh khác xen vào: “Đúng vậy, cậu đã chết rồi, vất vả rồi, hiện tại cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt đi nào.”
Đây là…
Thế giới mà cậu căm ghét đã biến mất, lần này cậu không cần ở lại nữa, không cần quan tâm mình là con ai, thích ai, ghét ai, không cần suy nghĩ cách để cư xử với từng thiện chí hay ác ý của người khác nữa.
Mặt trời mọc rồi lặn, toàn bộ nhân gian sẽ không còn gì liên quan đến cậu nữa.
Về sau, cậu sẽ sống ở một thế giới khác, cho dù ở thế giới kia mọi người có trách cậu tự cho mình là thông mình vì đã che giấu kế hoạch tự sát của mình quá hoàn mỹ.
Y tá nhìn Thẩm Thính Miên ngất đi, sợ tới tái xanh cả mặt, bác sĩ bên cạnh nói: “Không có gì, tim vẫn đập bình thường.”
Y tá lúc này mới yên tâm nói: “Sao lại gạt cậu ấy?”
“Không gạt cậu ấy mới có chuyện đấy.” Bác sĩ kia lắc đầu, “Cảnh sát nói người này có thể là người mắc bệnh trầm cảm.”
Trịnh Văn Anh bị người khác kéo đến, hai bên bà là hai người phụ nữ khỏe mạnh đang ôm chặt lấy tay bà.
Dù nhìn qua bà có vẻ tương đối bình thường, trừ sắc mặt có chút tái nhợt và đầu tóc hỗn độn, thế nhưng khuôn mặt dường như đã lộ ra sự già nua, đôi mắt sưng lên.
Mọi người trên lối đi có người dùng ánh mắt cảm thông, lại có người dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn bà chăm chú, đang cố đoán câu chuyện của bà.
Bác sĩ lấy giấy thông báo bệnh ra yêu cầu Trịnh Văn Anh ký tên vào, giải thích cặn kẽ mọi thứ.
Hai người phụ nữ đi theo bà cố gắng nói lại cho bà hiểu, Trịnh Văn Anh miễn cưỡng cầm cây bút, đôi tay run rẩy viết tên mình một cách loạn xạ.
Đôi mắt bà không có tiêu điểm, từng con chữ trên tờ giấy đang nhảy múa trước mặt bà, rồi bà gục xuống.
Trên hành lang náo loạn, vài y tá chạy tới chạy lui, bác sĩ ở đó nhanh chóng nói to vài tên thuốc gì đó cho y tá, hai người phụ nữ đi cùng Trịnh Văn Anh đỡ bà dậy.
Bà giờ đây mặc kệ mọi người ngoài kia đang làm gì, sức lực bà như đã bị rút cạn.
Chủ nhiệm lớp của Thẩm Thính Miên ngồi bên cạnh ra sức khuyên nhủ nhưng bà chỉ nghe được vài chữ còn lại đều trôi tuột mất.
Trịnh Văn Anh ngồi thất thần, nhớ về buổi sáng nay, lúc Thẩm Thính Miên bước ra khỏi nhà, bà còn đưa cho nó một bịch sữa, Thẩm Thính Miên cầm lấy rồi nhìn bà, bà cũng chỉ biết nhắc nhở chút ít: “Nhớ uống đó.”
Thẩm Thính Miên “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Mẹ, con đi đây.”
…
Mẹ Lý và bố Lý vội vàng chạy đến, lúc này cảnh sát đang hỏi chuyện Lý Mục Trạch.
Trạng thái của hắn đang rất tệ, cả người mềm oặt dựa vào ghế.
Mới đầu, cảnh sát có hỏi gì Lý Mục Trạch cũng chỉ biết hỏi lại: “Cậu ấy đã chết rồi sao? Đã chết rồi sao?”
Mấy chữ này liên tục được phát ra với âm điệu bi thương, càng về cuối câu thì chỉ còn lại một chút khí âm.
Hắn giống như một chiếc khinh khí cầu xẹp, gục đầu xuống bàn.
Cảnh sát chỉ có thể liên tục trấn an hắn: “Bên bệnh viện còn chưa có tin tức gì cả.”
Bọn họ phát hiện ra di thư của Thẩm Thính Miên bên cửa sổ tầng 6, được học sinh học tầng đó giao lại.
Lúc lên, Thẩm Thính Miên vẫn còn trông rất bình thường, giây tiếp theo Thẩm Thính Miên đã không chút do dự mà nhảy xuống.
Lý Mục Trạch cùng cảnh sát trao đổi, hắn nói năng lấp bấp, khó khăn kể lại: “Không phải là cậu ấy, cháu cảm thấy không phải là cậu ấy, rõ ràng chúng cháu đã rất vui vẻ cơ mà.”
Hắn còn nhấn mạnh: “Hôm nay, chúng cháu đặc biệt đã rất vui, cậu ấy cũng vậy, thật đó.”
Cảnh sát hỏi: “Hai đứa đã đi đâu?”
“Công viên trò chơi.” Lý Mục Trạch trả lời, tư thế ngồi cũng bắt đầu nghiêm chỉnh hơn, “Cậu ấy rất vui vẻ, vẫn luôn cười, cậu ấy thật sự vui mà.”
Thật sự là không có cách nào lấy lời khai từ Lý Mục Trạch nữa.
Toàn bộ quá trình Lý Mục Trạch đều chỉ nhấn mạnh mỗi “Đây là thật” và “Cậu ấy thật sự rất vui vẻ.”
Mẹ Lý thấy bộ dạng của Lý Mục Trạch thì nôn nóng không thôi, đứng ngồi không yên, hận không thể vọt vào luôn, bố Lý bên cạnh tuy cũng rất nôn nóng nhưng đã ngăn mẹ Lý lại.
Bên trong cảnh sát còn đang cố lấy thêm thông tin từ Lý Mục Trạch, nhưng Lý Mục Trạch lại bỗng nhiên không nói gì nữa, đầu hắn ngửa về phía sau, không chút cảm xúc hay động tác gì.
Cũng may Tôn Tinh Bằng vẫn còn bình tĩnh.
Sắc mặt Tôn Tinh Bằng có chút tái nhợt nhưng nói chuyện vẫn rất rành mạch, hắn đang giải thích một số chuyện trước đây khi ngồi cùng bàn với Thẩm Thính Miên: “Cháu không nhìn ra là cậu ấy muốn tự sát, ngày thường lúc học, quả thật cậu ấy rất bình thường.”
Cảnh sát hỏi: “Cậu ta ở trường học có bị bắt nạt không?”
Tôn Tinh Bằng nhạy bén nắm bắt: “Ý chú là giáo viên hay là bạn học ạ?”
Cảnh sát nói: “Cháu biết gì thì đều có thể nói.”
Tôn Tinh Bằng lắc đầu: “Trường học chúng cháu là trường có tiếng, học tập đương nhiên sẽ có áp lực, ai cũng không tránh khỏi cả.
Nhưng cậu ấy ở trường không bị bắt nạt gì đâu ạ, cháu ngồi chung bàn với cậu ấy đã lâu, cậu ấy đều không chịu chuyển chỗ khác.
Còn giáo viên thì họ đối với chúng cháu ra sao thì đối với cậu ấy như vậy, không có chuyện gì đâu ạ.”
Cảnh sát hỏi: “Cháu có hay tâm sự với cậu ta không?”
Tôn Tinh Bằng ngập ngừng nói: “Cậu ấy… thường xuyên bật khóc, trong thời gian ngồi cùng bàn với cậu ấy, cháu phát hiện cậu ấy rất hay khóc, hơn nữa còn khóc rất lâu, không thể dừng lại.
Cháu có biết gia đình cậu ấy là gia đình đơn thân nên cháu vẫn cho đây là nguyên nhân.
Nhưng trước kia… cháu cảm thấy cậu ấy hoàn toàn không giống như vậy.”
Cảnh sát hỏi: “Cậu ta như thế nào?”
Tôn Tinh Bằng: “Cậu ấy hoạt bát hơn bây giờ.
Nói thật thì cậu ấy hơi kỳ quái, mỗi lần cười đều rất thái quá, cậu ấy còn rất thích trêu chọc người khác nhưng khi ở trước mặt giáo viên thì như một con chuột nhỏ.
Cháu có thể cảm nhận được cậu ấy rất để ý ánh mắt của người khác, đặc biệt là của giáo viên.
Hồi ở cao nhất*, có một lần cậu ấy bị giáo viên mắng, cả ngày đó cậu ấy không nói gì cả.
Vì cháu ngồi bàn sau cậu ấy nên mới để ý thấy điều đó.”
(*Cao nhất: tương đương với lớp 10 bên mình)
Tôn Tinh Bằng nói một cách không chắc chắn: “Cậu ấy giống như có một nhân cách khác mà nhân cách đó thích lấy lòng người khác.”
Cảnh sát lại hỏi: “Cháu không biết trên người cậu ấy có thương tích sao?”
Tôn Tinh Bằng hỏi lại: “Vết thương gì ạ? Cháu không biết chuyện này ạ.”
Cảnh sát nói: “Cổ tay của cậu ấy gần như đã chằng chịt vết thương rồi.”
Tôn Tinh Bằng trầm mặc một lát, nói: “Cháu không chú ý tới điều này.”
Hắn châm chước, thong thả nói: “Huống chi ngày thường cậu ấy đều nói cười, nhìn qua sẽ không phát hiện gì bất thường hết ạ.” Tôn Tinh Bằng thở dài: “Cháu không phải không nghi ngờ nhưng không nghĩ tới cậu ấy mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng như vậy.
Nhìn hành động của cậu ấy hai ngày nay cháu thật sự không thể nhìn ra cậu ấy lại quyết định nhảy lầu.
Có thể ý nghĩ tự tử của người mắc bệnh trầm cảm đều xuất phát trong một giây một khắc thôi.”
Sau khi hắn nói xong lại thở dài mạnh một cái.
Mẹ Lý mụ mụ ở bên ngoài đang nói chuyện với một nữ cảnh sát: “Nếu đã phát hiện ra di thư của đứa nhỏ kia, lại có bệnh án bệnh trầm cảm bên cạnh thì sao mấy người lại gây khó dễ với mấy đứa nhỏ khác làm gì? Chúng nó nhìn thấy bạn mình như vậy đã đủ kinh hãi lắm rồi.”
Lúc này bố của Tôn Tinh Bằng cũng đã tới.
Ông ấy cầm một cái cặp da, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn toát ra, ông đi tới nói thẳng thừng: “Thả người đi.”
Bố của Tôn Tinh Bằng rất có thế lực, nghe nói ông ấy là tổng giám đốc.
Sau khi ông tới ít lâu thì cả hai đều được thả ra.
Lý Mục Trạch lảo đảo bước ra, cả bố mẹ hắn đều chạy tới đỡ hắn.
Mẹ Lý lòng đau như cắt, vuốt mặt con trai mình.
Lý Mục Trạch vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt trống rỗng chậm rãi nhìn về hướng bố mẹ hắn.
Hắn nắm chặt tay mẹ mình, dùng âm thanh đầy ắp sự sợ hãi cùng thương tâm liên tục hỏi bà: “Cậu ấy đã chết rồi sao? Vẫn chưa sao? Cậu ấy đã chết rồi sao? Cậu ấy không sao, đúng không mẹ?”
Mẹ Lý bật khóc, nắm lấy đôi tay đang run rẩy của con trai mình: “Con đừng như vậy mà.”
Sau khi về đến nhà, Lý Mục Trạch tự nhốt mình trong phòng.
“Con nó còn chưa ra sao?”
Mẹ Lý cầm điện thoại, đến hỏi bố Lý.
Ông lắc đầu:” Anh thấy nó sẽ không chịu ra trừ khi được đến bệnh viện.”
“Không thể đi.” Mẹ Lý thở dài nói, “Nghe nói mẹ của Thẩm Thính Miên đã ngất xỉu mấy lần, chúng ta lại không thân quen với bọn họ.
Con người ta cùng Trạch Trạch trốn ra ngoài đi chơi, lúc về thì nhảy lầu, anh nói xem về lý thì con mình không làm gì sai nhưng có phụ huynh nào mà lúc này còn đủ lý trí mà nghe giải thích không, hay họ sẽ giận chó đánh mèo, đổ hết tội lỗi lên đầu con chúng ta? Nên là không đi thì vẫn hơn.”
“May là người đã được cứu rồi.
Anh cũng đã nói với Trạch Trạch rồi.”
“Anh chắc chắn sao?” Mẹ Lý ngạc nhiên hỏi, “Vậy đứa nhỏ đó có bị liệt không?”
Bố Lý có người bạn đang làm ở bệnh viên, lúc nãy ông có gọi điện qua hỏi thăm tình hình, bây giờ kể lại cho mẹ Lý: “Có hai thứ rất quan trọng.
Một là trong lúc rơi xuống, không biết là nó bị điều hòa ở tầng mấy móc vào áo cho nên cũng đã giảm bớt lực rơi, cũng như là đã giảm đi độ va đập với nền sân, chắc là máy điều hòa ở tầng thấp.
Bác sĩ có nói một người nhảy lầu có thể sống sót đa phần đều có vật cản hoặc vật làm phần đệm phía dưới.
Ví dụ như bị một cành cây móc lại, hoặc nhảy trúng trên nóc xe, nền đất mềm.
Thẩm Thính Miên nó rất may mắn, nó sẽ không chết đâu…”
Ông tiếp tục: “…Hai là cho dù đang là mùa hè thì Thẩm Thính Miên nó vẫn mặc áo khoác đồng phục.
Áo khoác đồng phục của trường Bạch Câu năm ngoái bị tố là bớt xén nguyên liệu nên năm nay làm rất kĩ lưỡng, áo khoác này cũng một phần giúp cản lại lực rơi của nó.”
Mẹ Lý trầm mặc một lát, hỏi ông: “Anh cảm thấy đây là chuyện tốt à?”
Bố Lý nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Rất nhiều sẽ thấy đây là chuyện tốt.”
Mẹ Lý cũng không đáp lại mà hỏi vấn đề khác: “Nó sẽ nằm viện bao lâu?”
“Ít nhất là ba tháng.” Bố Lý tính tính, “Nhưng bệnh trầm cảm của nó rất nghiêm trọng, bác sĩ đã kiến nghị cho nó tạm nghỉ học.”
“Ba tháng.” Mẹ Lý nhìn lịch trong điện thoại, “Để em tính thử…”
“Muốn đưa con đi thăm nó sao?”
“Đi thì chắc chắn sẽ đi, nếu không Trạch Trạch sẽ phát điên mất.
Nhưng bây giờ thì không được, con nó còn nhỏ hành xử theo cảm tình còn chúng ta lớn rồi thì không thể như vậy được.”
“Em vừa gọi điện cho ai vậy?”
“Cho hiệu trưởng.” Mẹ Lý thở dài, yếu ớt nói, “Em xin phép nghỉ mấy ngày.”
“Ông ấy sẽ hiểu thôi.”
“Em biết.” Mẹ Lý lắc đầu, “Em không thể trách gì được.”
Bố Lý ngừng lại một lát rồi nói: “Cũng không thể trách Thẩm Thính Miên được.”
“So với bất kì ai thì em là người rõ nhất chúng ta không thể trách đứa nhỏ đó được.
Anh không thể yêu cầu quá hà khắc với một người đang có quyết tâm muốn chết như vậy rằng muốn nó phải vì suy nghĩ vì người khác, nó làm vậy cũng có cái lý của nó.
Em cũng từng là người trải qua căn bệnh này, em hiểu vì sao nó phải làm như vậy.” Mẹ Lý vừa nói nước mắt vừa rơi, “Nhưng em cũng là một người mẹ, em không thể không chút nào trách Miên Miên được.
Anh nhìn dáng vẻ của Trạch Trạch bây giờ đi, rõ ràng là được đi chơi với người mình thích vô cùng vui vẻ, chẳng có gì khác thường, khi về lại thấy người ta nhảy lầu.
Nó sẽ bị người ta đàm tiếu xì xào, cũng sẽ không thể vượt qua nổi.
Rồi ai sẽ cảm thông cho con mình đây.”
Mẹ Lý xoa xoa đôi mắt, chua chát nói: “Chuyện này con mình cũng là người bị hại, là một người mẹ, em thật sự không thể tránh được chuyện giận chó đánh mèo đứa nhỏ khác được.”
Lý Mục Trạch nhốt mình trong phòng tối đang suy nghĩ chuyện khác.
Hắn cứ khăng khăng rằng bố mình vừa rồi đã lừa hắn.
Thẩm Thính Miên chắc là đã chết rồi.
Hắn cứ thả trôi suy nghĩ của mình trong dòng chảy kí ức về những thứ không liên quan đến cái chết kia.
Nhớ về bài hát hắn nghe cùng Thẩm Thính Miên, lúc nghe bài kia là lúc cả hai vừa làm lành lại với nhau.
Nhớ về cái cây trước trường, Thẩm Thính Miên từng nói cái cây có chút già cỗi.
Nhớ về mùi phấn bảng mà cả hai đều ngửi thấy mỗi ngày… Sau này, hắn chắn chắn sẽ còn nghe được bài hát kia, sẽ còn đi ngang cái cây kia, sẽ còn tiếp tục ngửi mùi phấn bảng ấy.
Chỉ là Thẩm Thính Miên không còn ở cùng hắn nữa mà thôi.
Không sao cả, dù thời gian có dài lâu đến đâu thì chớp mắt sẽ nhanh qua thôi.
Vài năm, vài chục năm hay là cả đời, chỉ là không có Thẩm Thính Miên bên cạnh thôi.
Thời gian luôn là liều thuốc chữa lành mọi thứ không phải sao?
Hắn lướt Weibo cả đêm, một lúc lâu sau cũng tìm được Weibo của Thẩm Thính Miên.
Tên Weibo của Thẩm Thính Miên là “Nohara Misae”*
(*Vì mình không xem Shin-chan nên không chắc đây có chính xác hay không, tác giả dùng phiên âm bằng tiếng Trung – 野原眠之助, mình tìm kiếm thì thấy tên nhân vật này là gần nhất nên dùng thôi)
Trực giác của Lý Mục Trạch cho biết nhất định là cậu ấy rồi.
Hơn nữa avatar của tài khoản Weibo này rất mờ ảo.
Nhưng hắn nhận ra đây là mình, lúc đó hắn đang mặc đồng phục, đạp xe lướt qua.
Bức ảnh mà được Thẩm Thính Miên chụp vào khoảng tháng 3.
Thông qua Weibo này, hắn mới phát hiện ra một thứ.
Hóa ra… hóa ra Miên Miên của hắn chưa từng nhận được sự yêu thương từ mọi người.
Hóa ra không phải cậu ấy quá phức tạp, không thể thấu hiểu được mà là do chưa có ai chịu nhìn về cậu ấy.
Lý Mục Trạch nhìn một bức hình tự hại trên Weibo của cậu ấy, nhìn những ý niệm tiêu cực hằng ngày của cậu ấy, nhìn một người qua đường ngẫu nhiên nào đó mỉa mai chế nhạo, nhìn những dòng trạng thái chứa đầy khao khát muốn chết của cậu ấy.
Cậu ấy cứ tốt lên rồi lại sụp đổ, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Thời điểm đọc được những comment như “Làm màu” hay “Thật giả tạo” lẫn trong ấy, Lý Mục Trạch cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.
Ngực Lý Mục Trạch như bị đè nặng, hắn ho khan kịch liệt, thậm chí còn cúi xuống mép giường nôn khan.
Hắn cầm chặt điện thoại như thể đang báu víu lấy một thân cây giữa những cơn sóng dữ dội của biển cả.
Hắn không còn chút nước mắt nào, đoán chừng về sau hắn cũng sẽ không khóc nữa.
“Hôm nay ánh trăng thật tròn, trăng tròn nhất đều ở trên đường từ trường về nhà cậu nên tớ chỉ đến ngắm trăng thôi, không phải tớ nhìn trộm cậu đâu.”
“Trên thế giới này sẽ có ai đó không thích cậu sao?”
“Trao cho cậu, tất cả đều trao cho cậu hết, ôm tớ một cái đi.”
“Có thể nói cho tôi biết tôi còn phải sống bao lâu nữa không?”
“Muốn chết quá.
Lúc đầu tôi muốn bọn họ phải hối hận, phải sợ hãi rằng tôi sẽ biến thành ma quỷ về tìm lại bọn họ, muốn họ phải áy náy tột cùng, nghĩ đến thôi trong lòng lại khó chịu.
Hiện tại chán rồi, ai muốn nghĩ sao nghĩ, đ** quan tâm.”
“Nếu những kì thi kiểm tra về thông tin của cậu thì tớ đã không sợ những kì thi như vậy.”
“Hôm nay có xem được bộ phim Hiệu ứng cánh bướm*, tôi cũng muốn xuyên về quá khứ dùng cuống rốn thắt chết bản thân cho rồi.”
(*Phim Hiệu ứng cánh bướm – The butterfly effect là một bộ phim kinh dị khoa học viễn tưởng của Mỹ phát hành năm 2004)
“Mơ thấy cậu cùng tớ ngồi trên xe buýt, trong mơ cậu còn luyến tiếc không muốn cho tớ về, ngày mai lại muốn cùng tớ về nhà.”
“Đời trước chắc có lẽ mình đã gây ra đại nghiệp gì đó nên đời này ông trời đã trả lại cho mình rồi.”
“Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi rất nhiều.”
“Tạm biệt, tớ đi trước đây.”
“Vì sao tôi phải chịu đựng căn bệnh này?”
“Tớ rất yêu cậu, cả trong mơ đều là hình bóng cậu.”
“Xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều.”
“Tớ thích nốt ruồi nhỏ trên mặt cậu, thích cách cậu cười rộ lên, thích bộ dạng không sợ trời không sợ đất của cậu.
Ngày đó khi cậu từ phía xa chạy về phía tớ, giống như mặt trời chiếu sáng trước mặt mình.
Phải có bao nhiêu may mắn mới có thể được cậu thích như vậy, nhưng có lẽ về sau không thể nữa rồi.”
“Có phải là phải sống thì mới có thể hôn cậu?”
“Cậu rất tốt, tớ rất thích cậu.
Tớ luôn muốn có thể được vĩnh viễn ở bên cậu.
Cậu có biết không, mấy ngày nay trăng rất tròn nhưng chỉ có ánh trăng ngày đó, ngày chúng ta cùng nhau về nhà là đẹp nhất.”
“I put it all on you.” (Tạm dịch: Tớ nguyện trao cả linh hồn của mình cho cậu.)
“Tớ không cần vui vẻ, không cần được chữa khỏi.
Tớ không uống thuốc, cũng không vọng tưởng có thể xé rách màn đêm, không phát ngốc rồi khóc… cũng không có ngày mai nữa.”
“Vĩnh viễn yêu bác sĩ Lý.”
“Vĩnh viễn yêu bác sĩ Lý.”
“Vĩnh viễn yêu …”
“Bác sĩ Lý…”
“Phải làm sao để cậu không phải buồn nữa?”
“Cậu cũng là bảo bối trong lòng tớ.”
“Xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm.”
“Là người tôi yêu nhất trong những giấc mơ dịu dàng.”
“Chẳng có chúa cứu thế nào cả.”
“Chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết.”
“Không.”
“.”
“Tôi thật sự sẽ không thể có chuyển biến tốt được.”
Bài đăng Weibo cuối cùng trước khi Thẩm Thính Miên nhảy lầu là: “
“Không cần chờ tớ, hãy yêu một người khác đi.”.