Hai người kia quả là chênh lệch nhau rất nhiều.
Trong giờ học, Lý Mục Trạch chỉ ngủ thôi cũng đủ lãnh khốc rồi, hắn không nằm dài trên bàn mà ôm ngực nhắm mắt, dựa vào ghế, đầu hơi cuối xuống.
Hắn sở hữu một làn da trắng, cho nên một ruồi nho nhỏ trên mũi hắn giống như chiếc thuyền nhỏ phiêu du giữa biển tuyết trắng xóa, phát ra một loại ôn nhu khó hiểu.
Có điều hắn không lại được xem là nam sinh có tính cách dịu dàng, mỗi biểu tình trên mặt đều làm người ta cảm nhận rõ ngạo khí ngút trời.
Trừ lần đó ra, hành động cử chỉ lúc nào cũng như nhau, lúc nào cũng mang một bộ dáng “thế sự trên đời ta chẳng quan tâm”, so với những thiếu niên cùng tuổi quả là một trời một vực.
Mà những thiếu niên cùng tuổi với hắn hơn phân nửa đều có tật xấu, cho nên nữ sinh trong trường đều yêu thích hắn.
Thẩm Thính Miên lại không giống như vậy, cậu không có tính cách đặc biệt hay ngoại hình ngời ngời giống như Lý Mục Trạch, cậu chỉ là một nam sinh bình thường, thành tích bình thường, trong lớp chẳng lưu lại một chút cảm giác tồn tại nào, phỏng chừng tốt.
Sở thích duy nhất là thích đọc sách, cậu quá mức an nhàn, so với chúng bạn, đây có lẽ là thời điểm bọn họ bùng nổ bản thân với khát khao để lại danh tiếng cho hậu thế, duy chỉ có cậu lại chọn làm người bình thường.
Những người bình thường như cậu, thiện lương chính là ưu điểm lớn nhất, nhưng nếu là ngươi đã từng có tiếp xúc với cậu sẽ phát hiện ra rằng cậu luôn giữ khoảng cách với người khác ở một mức khiến ai cùng ngứa ngáy trong lòng, đối với thành ý của người khác sẽ luôn lễ phép cự tuyệt, nói chuyện thì luôn khắc chế, thậm chí có thể nói là tích thủy bất lậu*.
Chỉ là cậu thật sự không cách nào giữ được lực chú ý trong một thời gian dài, cuộc đối thoại vượt quá vài phút thì người kia sẽ phát hiện ra ngay cậu không nghe vào cái gì nữa, tuy vẫn trả lời lại nhưng ánh mắt như đã rơi vào cõi thần tiên nào đó.
(*tích thủy bất lậu: ý chỉ những người cẩn thận đến không có một kẽ hở hay sơ sót gì)
Logic nói chuyện của cậu luôn có chút hỗn loạn, tốc độ nói thỉnh thoảng rất nhanh, thỉnh thoảng lại rất chậm, đầu lưỡi giống như đang run run, đại khái cậu cũng ý thức được điểm này, cho nên hiện tại lời nói càng ngày càng ít đi.
Lúc vừa bước lên cao trung, thành tích của cậu toàn đứng đầu, sau này không biết vì sao, thành tích lại tuột dốc không phanh.
Cậu vẫn đi học như cũ, vẫn nghiêm tục nghe giảng, vẫn nộp bài đúng hạn, nỗ lực học tập, lắng nghe lời các thầy cô dạy, nhìn thế nào cũng không có gì bất thường cả.
Nhưng thân thể cậu không tốt lắm, thường phải xin nghỉ mấy ngày, lại không nhìn ra có gì quá to tát nên bạn cùng lớp thường hay xì xào bàn tán cậu có chút làm ra vẻ.
Không nói tới chuyện thành tích, Thẩm Thính Miên đúng là một học sinh gương mẫu đúng nghĩa.
Lý Mục Trạch lại không giống như vậy, hắn thật sự ngang tàng tự do.
Tiểu tử này, mỗi ngày đều đi đánh bóng rổ, hoặc cùng Lưu lão cẩu tới tầng hầm quán bida ở hẽm nhỏ nghỉ trưa.
Không chỉ có như thế, trên lớp hắn còn cãi tay đôi với các giáo viên nên toàn bộ sự chú ý toàn dồn vào hắn, nói vậy cũng không công bằng, đã cao lại còn hơi gầy, đẹp trai miễn bàn, mắt sụp mí, khá là bướng bỉnh và mời gọi, cộng với việc hắn thân là ủy viên thể dục, thành tích thể dục thể thao vang danh cả trường nên đặc biệt là hình mẫu yêu thích của các nữ sinh,
Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, hắn luôn tự cho mình là siêu phàm.
Mà ở cái tuổi này nghĩ như vậy thì cũng không có gì đáng trách.
Có gia cảnh hậu đãi, một bước đi trên cơ bản đều thuận buồm xuôi gió, trừ bỏ việc thích nam sinh là làm Lý Mục Trạch có chút đả kích, lần đầu thổ lộ đã bị đối phương đạp cho mặt mũi sung vù.
Nay lại thích một người khác, hắn vốn dĩ định không nói, kết quả mấy ngày nay Lưu Siêu ở bên tai hắn, thổi đủ thứ bát quái về Thẩm Thính Miên, hắn liền loạn lên mà chạy đi thổ lộ.
Thích Thẩm Thính Miên làm rối loạn sinh hoạt của hắn, nhưng Lý Mục Trạch còn cảm thấy loạn cũng tốt, hắn đang lo thế giới này hoàn chỉnh như vậy lại mất cả vui.
Hắn cũng không hiểu được vì sao bản thân lại thích Thẩm Thính Miên, nghĩ lại một chút, có thể là trong một giờ học nào đó, Thẩm Thính Miên đã vô tình chạm vào tay hắn lúc hắn đi ngang qua.
Lý Mục Trạch quay lại, trong nháy mắt, ánh mắt của Thấm Thính Miên gợi lên sự xúc động lạ kì trong lòng hắn.
Trên người Thẩm Thính Miên có một loại năng lượng khó tả.
Nhìn qua người này có chút lạnh lùng và cũng không thể thấy được thứ người này đặc biệt thích thú là gì.
Nhưng tay người này thật mềm, Lý Mục Trạch cổ cổ quái quái mà suy nghĩ, điều này khơi dậy ý muốn bảo hộ trong người hắn với người này.
Thật sự quái lạ, ý tưởng này đúng là không có căn cứ gì cả.
Không xong rồi.
để bạn đối với một người trước giờ không có niệm gì, nay bỗng nhiên sinh ra cảm giác khó hiểu, làm bạn sinh ra tò mò với người kia, không ngừng khao khát nhìn ngắm người kia, vậy là bạn đã vô thức mà thích người kia rồi. Thần Cupid quả nhiên là một hài tử bắn tên ngẫu hứng.
Hắn vò đầu bứt tóc suy nghĩ, lại thấy cảm giác này thật ra cũng không tệ lắm.
Phương thức biểu đạt sự yêu thích của Lý Mục Trạch hầu như toàn là đơn phương, hắn không thể che dấu nổi sự khẩn trương của mình, điều này có lẽ sẽ làm cảm động các nữ sinh nhưng với một người bình thường giống như Thẩm Thính Miên thì lại gần như chẳng có tác dụng gì.
Là vậy đó, ban đêm Lý Mục Trạch ngồi trước cây đèn bàn học, chân bắt chéo, dẩu miệng, mặt nhìn chằm chằm cây bút trong tay.
Thẩm Thính Miên có thích nam sinh hay không?
Hắn nói không chán ghét, cái này mang hàm ý thật sâu xa.
Thẳng nam bị đồng tính thổ lộ sẽ rất tức giận, rất nhiều trong số đó sẽ đánh người, hiện tại, thời đại được khai sáng, nhưng trên các diễn đàn đồng tính rất nhiều huynh đệ cũng nói, sau khi thổ lộ, có thể thấy được sự chán ghét trong mắt đối phương, lúc trước hắn còn chả tin nhưng sau khi bị ăn đấm thì mới biết đây là sự thật.
Nhưng Thẩm Thính Miên đúng là không có chán ghét.
Bộ dạng lúc ấy của người này là gì nhỉ? Lý Mục Trạch mỗi ngày đều nhớ lại bộ dạng ấy vài lần, khi đó Thẩm Thính Miên sửng sốt hai giây, trong mắt như là có cái gì đang bị hòa tan.
Hòa tan, sau đó sụp đổ.
Đúng vậy, Lý Mục Trạch cảm thấy người này như sụp đổ, bỗng nhiên cả người đều suy sụp một chút, còn có toát ra chút sợ hãi.
Lý Mục Trạch khi đó không biết mình đã phải trải qua bao đau khổ của ái tình, phản ứng đầu tiên của một người sau khi được thổ lộ không phải là vui mừng, mà là sợ hãi.
Hắn chỉ biết những lời nói tiêu cực khó hiểu của Thẩm Thính Miên ở cái nơi cầu thang âm u kia là gì.
Lời nói của Thẩm Thính Miên giống như kịch bản trên phim điện ảnh, người kia đã nói: “Lý Mục Trạch, tớ chính là một cái hố sâu không đáy, cậu không thích tớ đâu.”
Có ý tứ gì vậy chứ?
Lý Mục Trạch thực sự buồn rầu, hắn nghĩ nát cả óc vẫn không hiểu ý tứ trong câu nói kia là gì.
Tuy rằng ở khoa văn, nhưng cảm tình của hắn vẫn đặt lên khoa học tự nhiên nhiều hơn một chút, hắn luôn cảm thấy một câu đều sẽ óc một đáp án cố định, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lưu lão cẩu rất lăng nhăng, trong trò tình ái tên này cao tay hơn hắn, Lý Mục Trạch quyết định đi hỏi tên tra nam này một chút.
Lưu lão cẩu nghe xong, liền chưởng hắn một cái: “Cô ta đang ám chỉ nhu cầu của cô ấy rất cao, mày không đủ khả năng để đáp ứng cô ấy.”
Lý Mục Trạch đáp Lưu lão cẩu một cái, hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó mày mới đói khát ấy.”
Lưu lão cẩu nói: “Đó chính là không thích mày đấy, Lý Mục Trạch đơn phương tương tư, tao nhìn mày đã lo sợ cô độc muốn chết rồi”
Cô độc sao? Đối loại người như hắn mà nói, chỉ cần đối phương không phản cảm, không bởi vậy mà tuyệt giao với hắn, kỳ thật chính là một loại thắng lợi rồi.
Lo sợ chỗ nào.
Đã thích, chỉ cần nhiệt tình sẽ không cô độc.
Lưu lão cẩu lặng yên nhìn Lý Mục Trạch, nhún vai một cái rồi lật sách ra.
Lưu lão cẩu cảm thấy Lý Mục Trạch đúng là không bình thường tí nào, liền búng tay một cái: “Rốt cuộc là mày thích ai trong lớp mình sao?”
“Hỏi gì hỏi lắm thế.” Lý Mục Trạch ngại cái tính chậm chạp lề rề của mình, “Ngu ngốc*”
(*Trong bản gốc sử dụng từ 傻逼, là một từ chửi bậy dùng trên mạng, nghĩa là vô cùng ngu dốt, nhưng vì mình không muốn từ chửi bậy quá nặng vào đây nên thôi mọi người thông cảm)
“Mày không nói thì thôi.” Lưu lão cẩu chán muốn chết, nằm sấp xuống bàn, “Sắp thi giữa kì rồi, tao phải chuyển chỗ thôi.
Chúng ta ngồi chung mỗi ngày đều nói chuyện ồn muốn chết, đổi phong thủy để học hành cho tốt.”
Lý Mục Trạch liếc hắn: “Mày ngu hết thuốc chữa rồi.”
Lưu lão cẩu vuốt đầu: “Có ngu cũng phải yêu cầu địa điểm học tập cho tốt.”
Lý Mục Trạch: “Mày muốn ngồi đâu?”
Lưu lão cẩu dựa vào ghế.
Bởi vì vị trí gần cửa, cặp sách treo phía sau lại chưa đóng khóa, miệng cặp mở toang.
Hắn đưa tay sờ soạng một hồi, sờ đến nhăn nheo mấy trang sách.
“Tao tính sẽ đi theo Trương Điềm, cô ấy sẽ chọn chỗ ngồi.” Lưu lão cẩu nói, không nghĩ tới Trương Điềm cũng đang cầm ly nước từ cửa sau bước tới, nên hắn sáng lạn cười cười: “Đúng không, lớp trưởng…”
“Cút!” Trương Điềm đỏ mặt, cười mắng.
Lý Mục Trạch như nảy ra ý gì đó rất cao hứng.
Đúng rồi.
Ngồi cùng bàn, ai cha, nếu là ngồi cùng bàn…
Hắn khom lưng nhìn phiếu điểm bên cạnh bảng đen tháng này, lớp bọn họ chọn lựa chỗ ngồi dựa theo thành tích học tập.
Trong lớp có 60 người, Thẩm Thính Miên mỗi lần đều đứng hạng 30, hắn nhớ rõ tháng trước cũng…
Ủa? Sao lại thấp hơn nữa vậy.
Thẩm Thính Miên dạo đây bị lùi hạng thật nghiêm trọng.
Lý Mục Trạch gần đây đều nằm trong top10 của lớp.
Hắn trở về chỗ ngồi cân nhắc một tí, hay là để thi sau vậy? Cố gắng làm bài sao cho ở gần thứ hạng với cậu ấy, vậy chẳng phải là sẽ có cơ hội ngồi cạnh nhau sao.
Lưu lão cẩu nhìn hắn nãy giờ, tán một cái: “Suy tư cái mẹ gì đó.”
“Đệch,” Lý Mục Trạch đá hắn, “Cút đi.”
Hắn lấy giấy nháp ra, chép lại thành tích của mình, rồi cần thận trừ điểm từng môn.
Lưu lão cẩu bên cạnh trừng mắt lớn, nhìn chằm chằm hắn như cẩu như một đống phân mới vậy.
Mạnh Viên Viên là ủy viên lao động, cô cầm sổ ghi chép tìm lại tổ trực nhật ngày hôm qua: “Điểm thành tích lại bị trừ, mấy cậu hôm qua có trực nhật không vậy?”
Tổ trưởng hỏi cô: “Trừ điểm ở đâu??”
“Ở lối đi nhỏ đó.”
Tổ trưởng lộ ra biểu tình chán ghét: “Đó là vị trí An Huyên phụ trách, cậu đi hỏi cô ấy đi.”
An Huyên là một nữ sinh có vóc dáng nhỏ nhắn, lưng hơi còng một chút, luôn vâng vâng dạ dạ, thanh âm khi nói chuyện rất nhỏ, có chút suy yếu.
Quan trọng nhất chính là cô gái này luôn muốn người khác nhường mình.
“A,” Mạnh Viên Viên gật đầu thấu hiểu, chỉ có thể nói, “Vậy cậu lại nói cho cô ấy đi.”
“Tớ đã nói rất nhiều lần! Tớ thật sự…” Tổ trưởng đạp xuống bàn một cái, bực bội không thôi, “Vài lần trước đều là tớ giúp cậu ta dọn dẹp, vậy mà giờ vẫn chứng nào tật nấy! Thật sự không thể chịu nổi nữa, cậu đi tìm giáo viên đi, nói giáo viên xuống nói cậu ta đi.”
“Tớ nói rồi,” Mạnh Viên Viên đau đầu mà nói, “Nhưng giáo viên nói cô ấy sinh bệnh, dù sao thì, ai da, thôi cứ coi như là cho cậu ta một đặc quyền đi, cũng công bằng mà.”
Thẩm Thính Miên trở về nhà sau tiết tự học buổi tối, trên tay cầm vài thứ đồ.
Vừa về đến trước cửa, Trịnh Văn Anh từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn đến thứ đồ trên tay cậu, liền lau tay vào quần, vội vàng nói: “Từ từ, thứ này cầm không dễ, để mẹ lấy cho con cái túi.”
Thẩm Thính Miên nhìn bà ấy, cậu không nói cho bà ấy biết cậu vẫn đang trách bà, oán bà, sau đó lại thường thường lơ đãng mà tha thứ cho bà.
Cái này quá trình lặp đi lặp lại, làm cậu hoảng hốt đến mê mang, cậu đối với bà là vừa thương vừa hận, điều này có lẽ sớm đã không phải là bí mật gì nữa.
Đợi cậu xuống mồ, nếu linh hồn thật sự có thể tồn tại với thế gian này, cậu sẽ vĩnh viễn che chở cho bà.
Ánh nắng chiều bao phủ thành thị, dịu dàng đến xao động.
Thẩm Thính Miên đang ở trên đường chính, tại ngã tư, khắp nơi đều là xe, cậu ngơ ngẫn giữa tầng tầng lớp lớp tiếng còi xe vang dội, mặc cho đám đông cứ thế lướt qua.
Cậu không hiểu mọi người vì cái gì mà khóc, vì cái gì mà cười.
Thẩm Thính Miên nghĩ, cậu là gì chứ? Cậu chẳng là gì cả.
Hoảng sợ cực độ, lo âu cùng bi thương cứ thế luân hồi trong sinh hoạt hằng ngày của cậu, thân thể cậu đã sớm bị cảm xúc quá khích đào rỗng, thế nên thời điểm tất cả ngừng lại, cậu cảm thấy kiệt sức.
Không có ai sinh ra đã vậy, cậu đương nhiên biết rõ bộ dạng người bình thường ra sao.
Hầu như tất cả mọi người đều chẳng cách nào tưởng tượng ra cậu bình thường sẽ cười ra sao, thật giống như hạnh phúc vui sướng đến mức chết điếng.
Mặt trời khuất sau núi, trả lại cho bầu trời một màu đen.
Thẩm Thính Miên cực kì sợ hãi đêm tối, giống như nước biển nhẹ nhàng mà tràn qua cơ thể sau đó chỉ cần nâng mực nước lên một chút liền dìm chết người, đây là nỗi sợ tận sâu trong tâm trí cậu, mỗi đêm, cậu đều có thể nghe thấy đủ loại âm thanh, tiếng tim đập kịch liệt như sắp phá tan lồng ngực chui ra, bất kể âm thanh gì dù rất nhỏ phát ra trong đêm tôi đều sẽ phóng đại gấp ngàn lần trong thế giới của cậu, làm thần kinh yếu ớt của cậu phải chịu muôn vàn kích động.
Cậu không thể nào kể ra hết.
Nhưng hiện tại, mặt trời lại xuống núi, trời lại dần chìm vào bóng đêm nữa rồi..