Cặp sách mà Thẩm Thính Miên để lại trong lớp chưa từng đóng bụi dù cậu đã lâu rồi chưa tới lớp.
Lý Mục Trạch mỗi ngày cần mẫn lấy sách của cậu ra ghi chép và sửa sang chỗ ngồi của cậu.
Người không biết sẽ nghĩ chỗ đó vẫn có người ngồi chứ sẽ không ngờ rằng chủ nhân của nó đã lâu rồi chưa ngồi vào đó.
Chớp mắt một cái đã tới tháng 10.
Lưu Siêu từ từ thích ứng được với một Lý Mục Trạch trầm mặc ít nói hơn, Lý Mục Trạch không còn ham chơi như trước nữa, đến cả giờ giải lao hắn cũng ngồi yên tại chỗ học bài, lâu lâu mới rời khỏi chỗ đi uống nước mà thôi.
Bọn họ giờ đã cao tam cả rồi, mỗi người ít nhiều cũng đều thay đổi.
Chỉ là bộ dạng của Lý Mục Trạch bây giờ mang đến một cảm giác giống Thẩm Thính Miên.
Bất luận có đổi bàn thế nào, hắn cũng chỉ chăm chăm ngồi nguyên chỗ cũ, mà cũng chẳng có ai muốn giành chỗ đó cả, tự trong suy nghĩ của cả lớp đều cho là chỗ đó không được may mắn gì cả.
Có điều Lý Mục Trạch giờ đây có khi còn trầm mặc hơn cả Thẩm Thính Miên.
Hắn không còn hay cười nữa, luôn mê man nhìn vào một nơi nào đó, không chỉ vậy, hắn còn thích kéo áo khoác đồng phục lên hết cỡ, không quan tâm thế sự, trên mặt viết rõ 5 chữ “người sống chớ tới gần”.
Sự việc của Thẩm Thính Miên cũng không mang lại quá nhiều sự thay đổi trong lớp.
Ai cũng ngậm miệng không nhắc gì tới chuyện đó nữa, có người coi đó là một sự cấm kỵ, có người chỉ cần nghĩ tới thôi liền sợ hãi nên tự động bỏ qua nó.
Tuy vậy, có những bạn cùng lớp hay tiếp xúc với Thẩm Thính Miên, có hảo cảm với cậu sẽ rất áy náy.
Bọn họ dồn tất cả sự áy náy này chuyển qua bù đắp cho An Huyên, đối tốt với cô ấy hơn, thậm chí là cực kì nuông chiều cô ấy.
Chỉ có An Huyên biết mình không kịp thích ứng với chuyện này, cô càng sợ hãi hơn, làm gì cũng đều nơm nớp lo sợ.
Ngày Thẩm Thính Miên nhảy lầu, cô đang ngủ gục bên cửa sổ, nghe tiếng động liền tỉnh lại hỏi bạn cùng bàn của mình xem có chuyện gì xảy ra vậy.
Mặt mày người bạn cùng bàn kia tái nhợt trả lời: “Có người nhảy lầu.”
An Huyên đến giờ vẫn nhớ rõ gương mặt ấy.
Trước kia, cô chỉ thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của người kia với mình, cô biết người đó chẳng thích gì mình nhưng thời khắc đó, trong mắt bạn cùng bàn của cô tràn ngập sự sợ hãi, không phải là vì người nhảy lầu kia mà là vì cô, giống như người nhảy lầu kia là cô vậy.
Hôm sau, An Huyên không tới lớp.
Bốn ngày sau, cô trở lại.
Tất cả mọi người trong lớp nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự tò mò nhưng không ai dám biểu hiện rõ ràng ra trước mặt cô.
Người bạn cùng bàn luôn ghét bỏ cô ấy thậm chí cũng chẳng dám hỏi cô câu gì, nhưng chỉ cần cô biểu hiện ra mình muốn nhờ ai đó làm giúp mình gì đó, mọi người chung quanh sẽ tranh nhau làm giúp cô.
Người có lương tâm sẽ không dễ dàng mặc kệ bản thân như vậy, bọn họ tìm kiếm sự cứu rỗi tâm hồn trên người An Huyên.
An Huyên chưa từng kể với ai về đoạn đối thoại của cô và Thẩm Thính Miên trong quá khứ.
Lúc đó, cô nhờ Thẩm Thính Miên trực nhật giúp mình, cô cũng chỉ theo thói quen như bao ngày là nhờ người khác làm giúp mình.
Cho tới nay, cô vẫn thề với lòng mình là khi đó cô thật sự không biết Thẩm Thính Miên mắc bệnh trầm cảm.
Cho nên lúc ấy, cô mới có thể tùy tiện nói với Thẩm Thính Miên rằng: “Tớ mặc bệnh trầm cảm.”
Thẩm Thính Miên ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Thính Miên nhìn thì không có gì khác thường nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
An Huyên chẳng biết phải làm gì nữa, theo bản năng khẳng định lại: “Thật đấy, cậu không tin à.”
“Cậu có biết vì sao người khác không tin cậu hay không?”
“Cái gì?”
“Bởi vì cậu có rất nhiều điểm khả nghi nhưng lại chỉ có một điểm đáng tin thôi.”
An Huyên không hiểu lời này là ý gì, tự dưng cô cảm thấy hổ thẹn, mặt đỏ bừng lên, cô kéo cổ tay áo của mình lên cho Thẩm Thính Miên xem, trên đó có vài vết sẹo nhàn nhạt: “Tớ không có lừa cậu mà.”
Thẩm Thính Miên lẳng lặng nhìn một lát, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên: “Tớ không trách cậu, tớ thật sự tin cậu có thể đang mắc bệnh trầm cảm.” Thẩm Thính Miên tiếp tục hỏi, “Cậu đã đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa, tớ… tớ sợ.”
“Cậu không phải sợ người ta sẽ chẩn đoán chính xác bệnh trầm cảm của cậu, mà cậu đang sợ người ta chẩn đoán mình không có bệnh.
Cậu cảm thấy xấu hổ vì đã dùng lớp áo là căn bệnh này để kéo lấy sự quan tâm từ người khác, không có nó thì cậu không thể tự nhiên nhờ vả người khác nữa, cậu cảm thấy sợ hãi khi phải đối diện với chính mình trong những hoàn cảnh bất định.”
“Mỗi người đều có một cách biểu đạt khác nhau.” Thẩm Thính Miên thong thả nói từng chữ, “Cảm xúc buồn tuy không cùng cấp độ với bệnh trầm cảm nhưng cũng đáng để được quan tâm.”
Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng nói như đang dỗ con nít: “Bệnh trầm cảm thật ra không hay ho hay lãng mạn đầy chất thơ gì cả, ngược lại nó lại là một màn đen tăm tối không một ánh sáng nào có thể chiếu vào.
Cho dù tất cả mọi người tin cậu có bệnh trầm cảm thật thì nó cũng không thể trở thành kim bài miễn tội được.”
Sau đó, Thẩm Thính Miên nhìn An Huyên, cười một chút: “Cho nên vẫn là không cần dùng đến lí do bệnh trầm cảm.”
An Huyên nhìn cậu đứng lên, đi lấy cái chổi, bắt đầu quét tước.
Lúc ấy, An Huyên đã bật khóc.
Cô rất muốn nói rằng cô còn không thể thích nổi chính bản thân nữa nhưng cô thật sự khao khát được quan tâm, được yêu mến.
“Tớ không có ác ý gì cả.”
Sau cái ngày Thẩm Thính Miên nhảy lầu, cô đã tự nói câu đó vô số lần, cũng như là muốn nói với người đó, “Là tớ quá thiếu thốn tình cảm, hay là cậu tới mắng chửi tớ cũng được.”
Không có bệnh trầm cảm là lớp bảo hộ, cô không biết còn có ai có thể thông cảm có sự mềm yếu của cô.
Cô cảm thấy xấu hổ khi nhờ người khác giúp đỡ khi không có lý do chính đáng, cô sợ mình sẽ bị chán ghét.
Ngày nay bị ghét bỏ thật sự là một điều chẳng dễ dàng gì với tất cả mọi người, nhưng cô muốn được an ủi, muốn được quan tâm cũng khó đến vậy sao? Chẳng lẽ cô không xứng đáng để được trân trọng sao? Thế nhưng một khi có chiếc ô mang tên bệnh trầm cảm che lên, cô sẽ cảm thấy vơi bớt sự sợ hãi trong người mình.
Không phải do cô, là do người khác không hiểu về bệnh này thôi.
Mãi đến sau này, khi An Huyên đã trưởng thành rồi, cô mới phát hiện ra vòng tuần hoàn độc ác này.
Bởi vì có quá nhiều người lấy căn bệnh này ra làm ô dù bảo vệ nên mọi người mới không có hảo cảm với những người bệnh trầm cảm.
Khi đó là cô còn quá nhỏ, cảm giác áy náy hổ thẹn cứ thế dâng trào trong lòng cô, cô muốn trốn đi thật xa khỏi nơi này.
Các bạn học chỉ biết An Huyên không còn như trước nữa, QQ cũng bị khóa, chẳng hề biểu lộ gì, ngày càng ít nói hơn.
Khai giảng không tới, nghe nói là đã chuyển đi nơi khác rồi.
Chẳng ai biết An Huyên rốt cuộc có mắc bệnh trầm cảm hay không, có lẽ chính An Huyên cũng không có đủ dũng khí để biết.
Thẩm Thính Miên có lẽ cũng sẽ không tới lễ khai giảng.
Mẹ Lý Mục Trạch nói với hắn: “Mẹ đoán là Miên Miên sẽ phải làm MECT, có lẽ cũng vì thế mà sẽ quên đi rất nhiều thứ.”
Lý Mục Trạch hỏi bà: “MECT là gì vậy mẹ?”
“Phương pháp trị liệu sốc điện không co giật”
Lý Mục Trạch nghe xong thì cúi đầu xuống, môi mím lại, cố gắng nén nước mắt vào trong.
MECT với hắn chỉ là một khái niệm mơ hồ nhưng nghĩ tới thứ mơ hồ này, lòng cậu lại đau như cắt, hắn không biết Miên Miên của hắn còn phải chịu bao nhiêu đau đớn nữa, hắn hoàn toàn bất lực, cũng vì thế mà hắn mới hiểu ra rằng tình yêu không thể giúp thay hắn vươn tay giúp đỡ người hắn yêu được.
Lý Mục Trạch hồi tưởng lại những kí ức mà hắn có với Thẩm Thính Miên, càng nghĩ lại càng phát hiện ra những thứ mà hắn cho là vui sướng, hạnh phúc đều là những mặt nạ hoàn hảo che đi thống khổ nơi người ấy.
Hắn nhớ lại một câu mà Thẩm Thính Miên từng nói: “Cậu không cần làm gì cả, cũng không cần nói gì cả, ở bên tớ là được rồi.”
Hắn không biết khi hắn có nhiều sự hiểu biết hơn về căn bệnh này thì Thẩm Thính Miên có dễ chịu hơn chút nào không nhưng nếu có thể, hắn nguyện làm mọi thứ để mang những nỗi thống khổ trong người cậu đi xa.
Sau thời gian học của Lý Mục Trạch, hắn dành toàn bộ thời gian còn lại để nghiên cứu thêm về tâm lý học, đọc thêm sách, tự học về tâm lý học và triết học.
Cậu học những cách trị liệu cảm xúc trong “Đừng để trầm cảm tấn công bạn*” của Burns, tham gia những khóa học trực tuyến về tâm lý học tích cực** của đại học Harvard và xem các video dạy thiền động***.
(* Sách có tiêu đề tiếng Anh là Feeling good: the new mood theraphy của nhà tâm thần học David.D.Burns, được dịch sang tiếng Việt bởi dịch giả Uông Xuân Vy và Du Yên, tựa đề sách tiếng Việt được 2 dịch giả dịch chứ không phải mình dịch)
(**Tâm lý học tích cực – positive psychology, là một phần mới được khởi xướng sau này trong tâm lý học, nó tập trung nghiên cứu những trải nghiệm tích cực, tính cách cá nhân tích cực để hướng đến một cuộc sống khỏe mạnh trong một trạng thái hạnh phúc.)
(***Thiền động – dynamic meditation: khác với thiền truyền thống đòi hỏi sự yên tĩnh, thiền động tập trung vào sự vận động nhằm giải phóng cơ thể.)
Bố Lý lén đi xem con mình, rồi ôm lấy vai hắn: “Trạch Trạch, bố ủng hộ con.”
“Con biết không? Người bệnh luôn bảo con phải rời xa họ đi vì họ cảm thấy mình không còn là con nít nữa, cho dù có bị bệnh thì cũng phải hiểu chuyện.” Ông nói cho Lý Mục Trạch nghe bí mật này, “Tuy vậy, cái bọn họ cần nhất luôn là sự yêu thương, sự quan tâm đúng đắn từ người khác.
Cuộc sống này luôn có chỗ cho truyện cổ tích tồn tại, tuy chúng ta không thể đảm bảo chắc chắn rằng kết cục sẽ là Happy Ending nhưng chúng ta vẫn nên thử một lần mới biết.”
“Thái độ của mẹ con với Miên Miên rất giống thái độ bà ấy đối với chính mình lúc trước.
Có lẽ là bà ấy thấy được bóng dáng của bố lúc trước trên người con nên bà ấy không muốn con phải vất vả như vậy.”
“Nhưng con còn trẻ, Miên Miên cũng thế, người trẻ các con không sợ vấp ngã.
Chỉ cần có một chút xác suất thành công thôi thì cũng phải thử mới biết.”
Lý Mục Trạch dần dần không còn đến quấy rầy Thẩm Thính Miên nữa, cũng không hề nhắn tin quầy rầy cậu, hắn biết việc mình đến đó cũng chẳng giúp ích được gì.
Nhưng thỉnh thoảng, hắn vẫn không nhịn được mà nhắn một tin nhắn cho người kia, hắn sợ hắn quên mất mình đã từng quan tâm người kia nhiều như thế nào:
Miên Miên, hôm nay trời mưa to lắm.
Mưa văng lên bàn của cậu luôn, tớ đã đem sách vở cất cẩn thận xuống hộc bàn rồi, không có ướt đâu.
Hôm nay tiết tiếng Anh, có học thêm từ “more than”, giáo viên đưa ra một ví dụ siêu lãng mạn, tớ nhớ kỹ rồi dùng bút chì viết lên mặt bàn cậu một lần.
Nếu cậu không thích, sau này trở về có thể chùi đi cũng được.
I love you more than I can say.
(Tạm dịch: Tớ yêu cậu nhiều hơn những gì tớ có thể nói)
Mẹ Lý khá là bất mãn chuyện bố Lý lén đi tìm con trai để nói chuyện kia: “Anh không cần tìm nó nói mấy thứ đó.” Bà không vui nói, “Em đã nói với anh là chuyện của con rất phức tạp, anh không cảm nhận được là tính cách Trạch Trạch dạo này thay đổi rất nhiều sao.”
“Nó trưởng thành hơn lúc trước.”
“Vấn đề không phải là trưởng thành hơn hay không mà vấn đề là hiện giờ con nó ít nói hơn, sống hướng nội hơn.”
“Đây là những gì con nó nên trải qua, em cũng không cần phải ép con nó quá mức.
Nếu nó đã muốn làm mà chúng ta cứ đi ngược lại với ý muốn của nó thì sự tình có khi sẽ còn tệ hơn thôi.”
Mẹ Lý không trả lời, xoa xoa huyệt thái dương một chút.
“Em để lại số điện thoại cho Miên Miên, nó có tìm em không?”
“Không có, thật giống những gì em nghĩ.”
“Ừ, nó cũng không muốn làm phiền người khác.”
“Cái này không thể vơ đũa cả nắm được.” Mẹ Lý trầm ngâm nói
“Nói đến chuyện của Trạch Trạch mới nhớ, năm đó, lúc anh cứ nhất quyết đến cùng, mẹ anh không cũng hết mức khuyên can anh không được tiếp tục cùng em sao, còn đến mức phải dùng cái chết để ép anh nữa.
Hiện tại, em cũng hiểu được tâm tình của bà ấy rồi.”
“Ừ” Bố Lý nắm tay bà, “Hiện tại mọi chuyện cũng đã ổn.”
“Chỉ có thể nói rằng mỗi người mỗi khác nhau, nếu đổi sang người khác thì sẽ không còn đúng nữa.
Có những bệnh nhân thật sự muốn ở một mình, điều này quả thật không tốt chút nào.” Mẹ Lý thở dài, “Em rất lo, thật sự em muốn Trạch Trạch nên buông tay thì hơn.”
Nghĩ như vậy nên đêm đó mẹ Lý liền đi tìm Lý Mục Trạch.
Lúc đó hắn đang học bài, thấy mẹ mình đến thì ngẩng đầu lên nhìn.
“Mẹ.”
“Ừ, con đang học bài sao?”
“Vâng ạ”
“Đang suy tư gì đó?”
Lý Mục Trạch nhìn mẹ mình một lúc lâu, thở dài: “Con nghĩ tới việc trước kia mình vô tâm không chú ý đến việc mẹ mắc bệnh.”
“Mẹ đã khỏi bệnh rồi.” Bà vô tư trả lời, “Mẹ không sợ tái phát nữa, con không cần phải áy náy gì cả.”
“Vâng…” Lý Mục Trạch cúi đầu xuống như đang trầm tư gì đó.
Mẹ Lý kéo tay hắn, định nói gì đó nhưng lại quay sang hỏi hắn: “Đang suy nghĩ việc của Miên Miên sao?”
“Vâng ạ” Lý Mục Trạch nhìn bà trả lời, “Không ngày nào là không nghĩ tới cả.”
Tình yêu của tuổi trẻ đâu cầu chi lợi ích và tính toán.
Mẹ Lý buông tay hắn ra, suy nghĩ cẩn thận nói: “Nếu con thật sự muốn giúp Miên, con phải giúp nó học cách tự đứng trên đôi chân của mình chứ không phải làm nó ỷ lại vào người khác.”
Lý Mục Trạch sửng sốt, nghiêm túc hỏi: “Vậy phải làm sao ạ?”
“Quan tâm và hỏi thăm không hề sai nhưng phải có mức độ.
Con phải giúp Miên Miên học cách trưởng thành hơn.
Giống như việc nuôi một đứa trẻ vậy, con có thể cưng chiều nhưng không thể dạy hư, phải cho đứa trẻ đó tự bước đi, con có thể làm người dẫn đường nhưng không thể can thiệp quá nhiều vào con đường mà nó đi.
Mẹ nói như vậy là muốn con có thể suy xét rõ ràng.
Có thể khi Miên Miên bình phục lại rồi nhưng sẽ không chọn ở bên con nữa, những gì con trả giá có thể thành vô nghĩa, con có chấp nhận được không.”
Đêm đó, mẹ hắn nói với hắn rất nhiều thứ.
Cuối cùng, bà kết thúc: “Mẹ đồng ý với những chuyện mà con làm, nhưng mẹ cũng hy vọng Miên Miên có thể là chính mình, tình huống xấu nhất có thể là chúng ta sẽ đều thất bại.
Mẹ muốn con ở tình huống đó có thể kịp thời rời đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai đứa.”
…
Bên ngoài cửa sổ, trời trong xanh, những cơn gió man mát đang thì thầm với những vì sao vô hình rằng tôi yêu bạn.
Lý Mục Trạch ngồi trong phòng học, chống cằm suy tư.
Những lời mẹ hắn nói làm hắn cảm thấy chấn động, có quá nhiều thứ hắn thật sự chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng thời gian không chịu đứng lại chờ hắn.
Đúng lúc này, một học sinh chạy vào lớp nói với người khác: “Thẩm Thính Miên tới, giờ cậu ấy và mẹ cậu ấy đang ở văn phòng trường ấy!”.