Lần đầu Hắc Yến Anh gặp Tư Hạ là trong lớp học mẫu giáo.
Hắc Yến Anh khi đó không phải là đứa trẻ được yêu thương.
Năm đó, Hắc Vũ Đình- cậu cả nhà họ Hắc bất chấp sự phản đối của gia chủ, yêu Hiểu Khê- một người phụ nữ có gia thế bình thường.
Hắc Vũ Đình anh tuấn chững chạc, Hiểu Khê động lòng, hai người nhanh chóng kết hôn.
Cuộc sống hai năm của bọn họ giống như câu chuyện cổ tích "hoàng tử và lọ lem".
Điều đó vẫn tiếp tục tiếp diễn, Hắc Yến Anh vẫn có thể sống trong một gia đình ba người hạnh phúc nếu như Hắc Vũ Đình không bộc lộ bản chất là một tên bệnh hoạn chiếm hữu.
Hắc Yến Anh khi đó không biết rằng mẹ hắn đã trầm cảm đến mức tự tử mới có thể khiến ba hắn buông tha bà.
Từ một câu chuyện cổ tình kể về mối tình đẹp nay đã biến thành bộ phim cẩu huyết ai cũng ngán ngẩm.
Hắc Vũ Đình hoàn toàn suy sụp, ông bị ba ép cưới một người phụ nữ khác có gia thế.
Hắc Yến Anh đã sống trong sự cô độc và ghẻ lạnh từ ngày hắn có mẹ kế.
Hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể chạm đến hạnh phúc một lần nào nữa.
Hơi ấm từ người mẹ hắn đã từng yêu, đã biến mất hoàn toàn.
Hắn không thể nhớ được khuôn mặt của mẹ mình, hắn không có tấm ảnh nào của bà, bởi ba hắn đã độc chiếm nó một mình.
Năm hắn năm tuổi, một bé trai mũm mỉm đáng yêu, mái tóc vàng của hắn phấp phới ở giữa sân trường, như hấp thu ánh nắng mặt trời, nó càng thêm rực rỡ.
Ngày đầu tiên đến trường, hắn bị phạt đứng dưới cái nắng chói chang, bởi vì đánh bạn học đến mức người ta phải nhập viện.
Bởi vì sự việc ấy, cô giáo đã ngay lập tức mời phụ huynh của Hắc Yến Anh và nó.
Mẹ nó ở trường học ầm ĩ một hồi, bà ta cao lớn, nhưng so với Hắc Vũ Đình thì còn kém xa.
Khuôn mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc của ông khiến không khí trong phòng giảm xuống âm độ, ông xin lỗi bà và đứa nhóc, chấp nhận hình phạt của cô giáo.
Hắn nhớ lúc bản thân bị phạt, ba hắn đã nói:
"Nếu không chịu trách nhiệm được cho hành động của mình.
Đừng về nhà."
Thời tiết rất nóng, Hắc Yến Anh đứng phơi nắng đến mặt mũi đỏ bừng.
Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, nhưng hắn không dám nhúc nhích.
Bởi vì có một cậu nhóc xinh đẹp không ngừng ngắm nhìn hắn.
Hắn chưa gặp ai xinh đẹp như Tư Hạ.
Trong lúc hắn mơ màng dưới cái nắng hạ, hắn thầm nghĩ, Tư Hạ có phải là bé thiên thần nhỏ được phái tới làm bạn với hắn...
Bị phạt, cũng không quá tệ.
Vì hắn đã được gặp người hắn tình nguyện hiến dâng cả đời.
Hắc Yến Anh từ nhỏ đã u ám và quái gở nên nhóm trẻ con ở trường luôn ghét hắn, tẩy chay hắn, may mà hắn không thèm để ý, làm gì chơi gì cũng thui thủi một mình, càng ngày càng trầm lặng.
Nhưng cuộc sống của hắn như bước sang trang mới khi gặp gỡ Tư Hạ.
Một mình hắn nằm ở giường tại phòng y tế, khát nước mới tỉnh dậy, nhưng cơ thể không nghe lời hắn, hắn không cử động được.
Tư Hạ mở cửa rầm một cái, vẻ mặt cậu tức giận, hừng hực khí thế bước đến bên hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ việc uống nước lại có thể khiến đôi mắt hắn đỏ hoe, sống mũi cay cay.
Cả buổi chiều hôm đó, rất lâu rồi hắn mới có cảm giác yên tâm khi có người ở bên cạnh túc trực.
Tư Hạ giống như sợ hắn uống thuốc sẽ thấy đắng, cậu ở bên cạnh hắn móc trong túi ra một viên kẹo.
"Cho cậu, rất ngọt, ăn...!sẽ không đắng nữa."
Đó chính là Quý Bạch mới chuyển đến ở lớp bên cạnh.
Một đứa trẻ xa lạ lại lo lắng cho hắn hơn cả người mang danh "gia đình" của hắn.
Chưa có ai dỗ dành hắn như Tư Hạ.
Cậu dường như rất sợ hắn phải chịu đau, chịu khổ.
Linh hồn hắn như đang run rẩy.
Sau hôm đó, cả ngày cậu đều dán lấy Hắc Yến Anh, tất cả trẻ em trong trường đều sợ hắn, chỉ có mình Tư Hạ không sợ.
Mà cậu không chỉ không sợ hắn, còn quấy lấy kéo tay hắn, gọi hắn là "yến nhỏ", nở nụ cười không hề có chút phòng bị nào với hắn.
Mặc dù khi đó Hắc Yến Anh không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng hắn có một suy nghĩ chạy thoáng qua, nếu như có Tư Hạ ở bên cạnh, thì cho dù hắn có bị bố mẹ vứt bỏ cũng không sao hết.
Chỉ có duy nhất một lần, ở trong trường mẫu giáo, ban đêm yên tĩnh đến mức không có một tiếng động, ngoài hiên là ánh đèn điện, Hắc Yến Anh lần đầu không kiềm chế được bản thân mình bật khóc.
Hắn rúc vào người Tư Hạ, khóc hết mọi tủi thân cùng uất ức mấy năm chịu đựng.
Hai người ngồi ở ban công, ôm siết lấy nhau, hệt như từ khi sinh ra đã không thể tách rời.
Nhưng thời gian trôi rất nhanh, Hắc Yến Anh trải qua quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời hắn với Tư Hạ.
Năm bọn họ lên bảy, gia đình Tư Hạ phải chuyển đến nơi khác.
Trước khi đi, Tư Hạ ngồi ở trong xe, ra sức vẫy tay với hắn:
"Yến nhỏ, tớ đi đây, sau này nhất định tớ sẽ tới tìm cậu đấy!".
Hôm đó, Hắc Yến Anh đuổi theo chiếc xe đó rất lâu, xe đã đi xa nhưng hắn vẫn không dừng lại, lúc kiệt sức vấp ngã hắn đau lòng nghĩ, hắn không đợi được, hắn phải làm sao đây...
Hắc Yến Anh đã dành cả ngày trong phòng nức nở không ngừng.
Đây mới là khởi đầu cho căn bệnh tâm lí đã ăn sâu vào máu của hắn.
Ba của hắn một năm sau mới phát hiện, ông tỏ vẻ không mấy ngạc nhiên.
Chẳng biết có phải trò đùa của tạo hóa hay không? Mới làm cho hai cha con ông đều đau khổ vì tình.
Não bộ của hắn giống như phản bội chủ nhân của nó, hình ảnh người bạn nhỏ ngày càng trờ nên mờ ảo, đến tên của cậu, hắn cũng không còn nhớ.
Hắn sợ, rất sợ hãi, một ngày nào đó, hắn không đợi được tiểu yêu tử nữa, hắn sẽ phát điên thế nào?
Căn bệnh, kí ức, nỗi nhớ, sự khao khát đã dày vò hắn thật lâu...
Hắc Yến Anh đã sống với nó đến năm hắn mười bảy.
Thật may mắn, hắn đã tìm thấy thuốc giải của mình.
Liều thuốc hắn muốn bất chấp mọi thứ cũng phải giành được.
Mấy tháng trời được ở chung với Tư Hạ lại khiến bệnh của hắn ngày càng tiến triển tốt.
Hắn không còn có những suy nghĩ tiêu cực ảnh hưởng đến mạng sống, mà giờ đây, hắn khao khát được sống hơn bao giờ hết.
Cho dù Tư Hạ không đồng ý, cho dù phải ép buộc cậu, hắn cũng sẽ đánh dấu vĩnh viễn Omega này.
Mười mấy năm xa cách Tư Hạ, hắn đã vô số lần nhớ lại, hối hận cũng không kịp.
Liệu tiểu yêu tử còn nhớ hắn hay không?
Trong bóng tối.
Ánh mắt Hắc Yến Anh nặng nề rơi xuống Tư Hạ cách hắn hai mươi cen-ti-mét.
Cậu đang rất chăm chỉ học bài, dáng vẻ nghiêm túc cũng rất xinh đẹp.
Tư Hạ bị hắn nhìn đến căng thẳng, cậu tuy rằng đã thích hắn đến phát cuồng, nhưng cũng không nhịn được mà đứng dậy lấy nước uống.
Đảm bảo sức khỏe thì mới có thể tiếp tục theo đuổi người mình thích!
Đến khi cậu đi vệ sinh trở về phòng học, xung quanh bàn học đã bị bao vây.
Đàn chị Lưu Tây được người người khen ngợi đang đứng chính giữa một đám người.
Cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy liền màu đen rất đẹp mắt, lộ ra đôi chân trắng nõn, mái tóc uốn lọn, trang điểm nhẹ nhàng, đứng bên cạnh Hắc Yến Anh đang ngồi đọc sách.
"Lần trước chưa kịp nói mấy câu với cậu."
Lưu Tây mỉm cười với hắn, dường như có quen biết,
"Tôi tìm cậu lâu lắm rồi."
"Cậu là con trai của bác Vũ Đình phải không?"
Lưu Tây chớp chớp mắt.
"Tôi vô tình nghe bố nói mới biết, hóa ra ba cậu với ba tôi từng là bạn tốt."
Mấy câu này nói ra, một đám bạn học xung quanh đều kinh ngạc nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Lúc này, Hắc Yến Anh hơi ngẩng đầu, giống như là có linh cảm, ánh mắt hắn lướt qua, trông thấy Tư Hạ đang đứng bên cạnh cửa, không có ý định tiến lên.
Thấy vẻ mặt hắn có sự thay đổi, trong lòng cô vui mừng, nụ cười trên mặt cũng sáng thêm mấy phần, bước lên một bước, tiến lại gần hắn.
Cô nhìn thoáng qua các bạn học xung quanh, chớp chớp mắt, nũng nịu mở miệng:
"Vậy chúng ta cũng..."
"Ba cô là ai?"
Hắc Yến Anh ngước mắt nhìn Tư Hạ đứng cách đó không xa, thu tầm mắt lại, cuối cùng yên lặng nhìn Lưu Tây, ánh mắt không hề gợn sóng.
Lạnh lùng hệt như đang nhìn một đồ vật.
Cô nàng sững sờ, sau đó vẻ mặt cứng lại.
Cô không thể tin, gượng cười hỏi:
"Cậu nói gì cơ?"
Hắn nhăn mày, trong đôi đồng tử đen nhánh hiện lên sự không kiên nhẫn:
"Điếc?"
Cảm giác nhục nhã mãnh liệt lóe lên trong đầu, Lưu Tây không tự chủ được nắm chặt nắm tay, máu trên gương mặt gần như bị rút sạch, trắng bệch như một tờ giấy.
Cô đến đây đương nhiên không phải là không có mục đích.
Nếu như nói hôm qua gặp được Hắc Yến Anh, cô chủ động bắt chuyện với hắn vì tò mò và kinh ngạc trước tướng mạo của hắn, thì hôm nay cô chủ động tìm đến vì thân phận của Hắc Yến Anh.
Từ nhỏ, một người con gái Omega được sinh ra trong gia đình quyền quý như cô đã được dạy dỗ những quy tắc và bài học nhất định.
Ai cũng đều đối với cô cưng như trứng hứng như hoa.
Với sắc đẹp và tài năng của mình, cô chưa bao giờ mất đi sự tự tin.
Nhưng cô không thể ngờ được, Hắc Yến Anh vậy mà lại nhục nhã cô trước mặt biết bao người.
Hên là tiếng chuông bắt đầu tiết tự học buổi tối đã cứu cô một màn thua trông thấy.
Tư Hạ lặng lẽ quay về chỗ ngồi vừa được Hắc Yên Anh đặt tay lên, ý không muốn cho Lưu Tây ngồi xuống.
Không thể phủ nhận rằng trong tim Tư Hạ có chút vui vẻ cùng phấn khích.
Cậu thật muốn hét to "Tôi thích cậu!" với Hắc Yến Anh.
Để hắn có thể nghe thấy tiếng lòng thầm kín của cậu..