Ở đây, những người đang la hét với màn hình kia chắc đều có một công việc tốt đẹp, sẽ không giống kẻ thất nghiệp đen đủi là cô. Cô đã mệt mỏi lắm rồi khi phải đi tới đi lui giữa những nơi tuyển dụng, không chỉ không tìm thấy công việc mình yêu thích, mà ngay cả một công việc để có cơm ăn cô cũng không giữ nổi, giấc mơ tươi đẹp thời đi học đã bị hiện thực đả kích đến không ngờ.
Vén những sợi tóc xõa xuống trước trán, cô run run cầm ly Four Season, đưa lên môi, uống cạn…
“Khê Khê, Tống Tân Thần rất giỏi đấy nhé, đã thắng khách ở bàn số bảy rồi, tối nay chúng ta muốn ăn uống thế nào cũng được.” Lý Nghiên hứng chí lao về chỗ ngồi, nhưng lại thấy Giang Văn Khê cầm ly rượu ngồi đờ đẫn ở đó, mới chú ý trên bàn đều là mấy chiếc ly rỗng không, cô giật lấy ly rượu trong tay Văn Khê, “Trời ơi, cậu muốn chết hả, cậu có biết đã uống mấy ly Four Season rồi không?”.
Đau đầu quá, bên tai cứ văng vẳng tiếng gầm của sư tử Hà Đông Lý Nghiên, ồn ào thật, Giang Văn Khê lắc lắc đầu, ngước đôi mắt mơ màng vì say nhìn Lý Nghiên rồi cười ngờ nghệch: “Rượu ngon lắm, lấy giúp tớ một ly nữa đi”.
Lý Nghiên chống nạnh, trừng mắt nhìn cô: “Lấy cái đầu cậu”.
Cố Đình Hòa ho khẽ: “Lý Nghiên, cô Giang có lẽ uống say rồi, hay là đưa cô ấy về trước đi”.
Hùng Diệc Vĩ và Tống Tân Thần gật gù, quyết định để Hùng Diệc Vĩ lái xe đưa Giang Văn Khê về trước.
Trong đôi mắt mơ màng lấp lánh nụ cười của Giang Văn Khê, vẻ ảm đạm che giấu trong đó khiến Lý Nghiên bỗng thấy tim thắt lại, dường như chỉ một tích tắc nữa thôi, cô ấy có thể khóc bất cứ lúc nào. Cô nàng này hôm qua còn bình thường mà? Hôm nay sao thế này? Lý Nghiên cau mày, dịu giọng lại: “Haizzz, biết sớm thế đã không để cậu ở lại một mình, do tớ cả thôi. Đi, chúng ta về nhà”.
“Tớ không muốn về, tớ muốn uống nữa”, Giang Văn Khê chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với nhân viên phục vụ gần đó.
“Được được, tớ về nhà uống với cậu.” Lý Nghiên kịp thời đỡ lấy cơ thể muốn rũ xuống của Giang Văn Khê, dỗ dành cô, quay lại xin lỗi Cố Đình Hòa và Tống Tân Thần, “Xin lỗi, bình thường cô ấy không đụng đến giọt rượu nào mà hôm nay không biết sao lại uống nhiều thế này, có lẽ là do lúc nãy chúng ta đã bỏ rơi cô ấy”.
Bước chân Giang Văn Khê loạng choạng nhưng cô không chịu để Lý Nghiên dìu.
Hùng Diệc Vĩ gật đầu với hai người bạn thân rồi theo sau hai cô gái.
Âm nhạc trong quán do tiếng ồn ban nãy khi thi đấu đã chuyển sang những bài nhạc êm dịu, tiết tấu chậm rãi, tiếng đàn piano thánh thót xen lẫn tiếng réo rắt của đàn cello, cả quán bar chìm trong không khí mơ màng, lãng mạn.
Đứng khựng lại, Giang Văn Khê nhìn chằm chằm vào mấy cặp tình nhân đang khiêu vũ trong sàn nhảy.
Ánh đèn chiếu xuống mái tóc bạch kim, ánh sáng chói mắt trong tích tắc đâm thẳng vào đôi mắt Giang Văn Khê. Theo tiếng nhạc, chủ nhân mái tóc bạch kim ấy xoay người lại, Giang Văn Khê cuối cùng đã nhìn rõ gương mặt đó.
Hừ, ra là tên Quỷ Tóc Bạc đã hại cô thất nghiệp!
Chính anh ta, chính là anh ta, nếu không vì anh ta thì cô sẽ không thảm đến nỗi biến thành kẻ thất nghiệp. Cô phải đến đánh toác đầu cái tên chết tiệt kia, để hắn ta biết bọn tư bản ác độc phải chịu hình phạt của nhân dân trong xã hội hài hòa này.
Tiện tay nhấc một chai rượu trên bàn bên cạnh lên, Giang Văn Khê đập mạnh cho vỡ thành hai mảnh, “xoảng” một tiếng làm kinh động những người khách ở bàn đó.
Phớt lờ mấy người ấy, Giang Văn Khê lảo đảo tiến về phía sàn nhảy.
Lý Nghiên đang định đuổi theo thì bị khách ở bàn đó kéo lại đòi phạt rượu.
Nụ cười trên khóe môi trong thoáng chốc cứng đờ, Lạc Thiên buông bàn tay đang đỡ eo Tăng Tử Kiều, kéo cô ra sau lưng mình, liếc nhìn nửa chai rượu không thể nào làm bị thương ngay cả một sợi lông của anh đang dứ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái say khướt đang cầm chai rượu chĩa vào mình.
Khẽ khoát tay, anh ra hiệu cho thuộc hạ lui lại.
Tăng Tử Kiều mỉm cười đứng sau lưng anh, giọng nhẹ nhàng đùa cợt: “Ai đó lúc nãy mới thề thốt không có người phụ nữ nào cả, giờ chẳng phải là người ta tìm đến tận nơi rồi hay sao?”.
Một giọng nữ the thé vang lên phá vỡ tiếng nhạc êm ả trong quán bar: “Quỷ Tóc Bạc, trả công việc lại cho tôi!”.
Trong tích tắc, ánh mắt mọi người trong quán đều đổ dồn về phía sàn nhảy.
Vừa giải quyết xong chuyện chai rượu, Lý Nghiên đã nghe thấy tiếng hét của Giang Văn Khê, quay sang thì thấy cô nàng đang cầm chai rượu dứ thẳng vào mặt ông chủ của K.O.
Cô nàng mất mặt này lại thất nghiệp nữa rồi?! Chẳng trách bình thường gan bé hơn chuột mà tự dưng lại đi chọc giận ông chủ quán bar. Rõ ràng không biết uống rượu mà còn uống cocktail như thể là nước hoa quả, sớm biết như vậy thì sống chết gì cũng không gọi cô nàng đến đây rồi.
“Khê Khê…” Lý Nghiên hoảng hốt gọi to, kéo Hùng Diệc Vĩ chạy nhanh đến, mới được vài bước thì đã bị mấy vị bảo vệ quán bar mặc đồng phục màu đen chặn lại.
Bên này Cố Đình Hòa và Tống Tân Thần đang uống rượu nghe tiếng, ngẩng đầu lên, thấy Giang Văn Khê đang cầm chai rượu vỡ định đả thương người ta thì vội vàng đứng dậy.
Lạc Thiên cau mày, mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô gái gào thét đòi anh trả lại công việc, gân xanh trên trán hằn lên. Những cô gái làm ầm ĩ vì quan hệ nam nữ rất nhiều, nhưng tìm anh liều mạng để đòi việc thì cô là người đầu tiên. Chế độ nhân sự của Giang Hàng có thể nói là hoàn thiện, bao năm nay không có chuyện người đến gây sự vì bị đuổi việc bao giờ.
Cô gái này, lúc nãy gọi anh là gì? Quỷ Tóc Bạc?
Lạc Thiên ghét nhất là bị người khác lấy mái tóc bạc của mình ra làm đề tài trò chuyện, cô gái này rõ ràng là trước khi vào K.O đã không nghe ngóng xem Lạc Thiên anh là người thế nào, không ai dám huênh hoang giơ chai rượu lên mắng anh là “Quỷ Tóc Bạc” trước mặt anh như thế bao giờ.
Tốc độ cực nhanh, anh đoạt lấy chai rượu vẫn còn nhỏ những giọt rượu xuống, tiện tay vứt vào trong quầy bar, lạnh lẽo nói: “Cho cô mười phút, biến ngay khỏi mắt tôi”.
Chai rượu trong tay bị cướp mất, lời nói như ra lệnh của Quỷ Tóc Bạc tựa một chiếc nĩa sắc nhọn chọc thẳng vào ý thức yếu ớt vì bị chất cồn xâm chiếm của Giang Văn Khê.
Nhìn hai tay trống trơn, cô ngẩng phắt đầu lên lao bổ về phía anh, liều mạng túm lấy cổ áo sơ mi của anh, gào thét: “Quỷ Tóc Bạc, anh là đồ khốn, trả lại chai rượu cho tôi, trả công việc cho tôi, trả công việc cho tôi, trả công việc cho tôi…”.
Những vòng cung tao nhã bung lên giữa hai người, cúc áo ngực của Lạc Thiên bị Giang Văn Khê giằng kéo đã bung ra, để lộ vòm ngực màu nâu khỏe mạnh, rắn chắc.
Gân xanh trên trán hằn rõ, tuyên bố rằng cơn giận cố kìm nén của Lạc Thiên sắp bùng nổ, anh túm lấy cổ tay cô gái điên đó, giận dữ nói: “Đừng trách tôi không cho cô cơ hội!”.
Chớp chớp mắt, Tăng Tử Kiều thầm khen ngợi vóc dáng tuyệt đẹp của Lạc Thiên, nhưng thấy anh đã thật sự nổi giận, sợ anh xé xác cô gái uống say kia nên vội vàng khuyên can: “A Thiên, cô ấy uống say rồi”.
Lúc này Cố Đình Hòa đưa thẻ cảnh sát lên, tiến lại gần: “Cảnh sát đây”.
Hơi nheo mắt lại, Lạc Thiên lạnh lùng liếc qua tấm thẻ cảnh sát đó, ngước lên nhìn vị cảnh sát tên Cố Đình Hòa ấy, khóe môi thoáng nở nụ cười lạnh lẽo, bàn tay nắm cổ tay Giang Văn Khê càng ra sức hơn như muốn bóp nát cổ tay cô, giật cô lùi ra sau mấy bước.
Hai người bảo vệ nhanh chóng đứng chắn trước mặt Cố Đình Hòa.
Đầu óc choáng váng, cổ tay bị bóp đau nhói, Giang Văn Khê cố sức gạt bỏ bàn tay to lớn khiến cô bị đau kia, nhưng không tài nào gỡ ra được, cô phẫn nộ cúi đầu, cắn thật mạnh vào mu bàn tay đáng ghét đó.
Cố Đình Hòa mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Xin anh hãy buông cô ấy ra”.
“Nhả ra!” Phớt lờ lời của Cố Đình Hòa, Lạc Thiên trừng mắt nhìn vào đôi mắt như muốn tóe lửa của Giang Văn Khê, túm lấy cổ tay cô, lắc lắc cả người cô như muốn cô nhả ra, “Cô nhả ra cho tôi!”.
Giang Văn Khê bị lắc lắc liên tục, dạ dày như nghiêng sông đổ bể, không chịu nổi cơn chấn động đó, cuối cùng nhả ra, nhưng vẫn nắm chặt áo sơ mi của anh không chịu buông, đau khổ nói một câu: “Tôi muốn ói…”.
Đột nhiên, sắc mặt Lạc Thiên thay đổi, anh cuống quýt gầm lên: “Cô dám…”.
Nhưng anh chưa nói xong thì Giang Văn Khê đã gục vào ngực anh, nôn ọe điên cuồng.
Mọi người xung quanh cũng im bặt, ngửi thấy thứ mùi chua chua khó chịu xộc vào mũi ấy, họ đều không hẹn mà cùng nhăn mặt, vô cùng đồng cảm với ông chủ đẹp trai tội nghiệp kia.
Cảm giác nhớp nháp dính vào ngực và mùi vị buồn nôn kia khiến Lạc Thiên căng cứng người, đứng đó không động đậy. Anh nghiến răng nhắm chặt mắt lại, rồi mở ra, quát lên giận dữ với thuộc hạ cạnh đó: “Kéo cô ta ra khỏi tôi ngay, đưa lên lầu!”.
Vừa nói xong, hai người bảo vệ đứng cạnh đã kéo cô gái phủ phục trước ngực Tổng giám đốc Lạc ra.
Tăng Tử Kiều cầm một chiếc khăn bông đưa cho Lạc Thiên, nhướng mày đùa cợt: “Thân hình anh rất đẹp, nhưng em đại diện cho Thượng đế đồng cảm với anh”.
Thấy Giang Văn Khê bị vác đi, Cố Đình Hòa đẩy một bảo vệ ra: “Xin các anh buông cô này ra, nếu không tôi sẽ có tố cáo các anh bắt giữ người phi pháp, mời các anh đến đồn cảnh sát làm việc”.
Mặt đanh lại, Lạc Thiên cầm khăn bông đang lau những vết dính trước ngực, nghe Cố Đình Hòa nói thế thì ngước lên nhìn anh, lạnh lùng hỏi lại: “Bắt giữ người phi pháp?”.
Ở đây có bao nhiêu người thấy cô ta định làm anh bị thương, còn nhe răng cắn anh, trên mu bàn tay vẫn còn dấu răng rất sâu đang rướm máu, chứng cứ rõ ràng như thế mà tay cảnh sát này còn nói anh bắt người phi pháp? Không biết kiếp trước anh có thù oán gì với cảnh sát, hay là anh bẩm sinh đã có một bộ mặt tội phạm đây.
Cố Đình Hòa nhìn dấu răng trên mu bàn tay Lạc Thiên, mím chặt môi.
Lạc Thiên ném khăn bông xuống sàn nhà, vẻ mặt lạnh lùng như có một lớp sương bao phủ, trừng mắt nhìn tay cảnh sát kia rồi quay người bỏ lên lầu.
“Xin anh thả cô ấy ra.” Cố Đình Hòa định đuổi theo thì hai bảo vệ nhanh chóng chặn trước mặt anh, một người trong đó có vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Cảnh sát Cố, vị khách nữ uống say quấy rối lúc nãy đã nói rất rõ là đòi ông chủ chúng tôi trả công việc cho cô ta. Bây giờ ông chủ chúng tôi đưa cô ta lên lầu để xử lý chuyện nhân sự, nếu cảnh sát Cố có thể trả công việc cho cô ta thì xin mời; còn nếu không mà định kiện quán chúng tôi bắt người thì cứ đợi đó, đến khi cô nàng kia tỉnh rượu, cảnh sát Cố hỏi rõ, có được chứng cứ thì hoan nghênh anh kiện chúng tôi bất cứ lúc nào! Cánh cửa K.O luôn mở rộng 24/24 với tất cả đồn cảnh sát của thành phố N này!”.
Cố Đình Hòa nhìn chằm chằm bóng Lạc Thiên, xử lý vấn đề vướng mắc nhân sự, chỉ cần không dính vào an toàn con người và tài sản cá nhân thì đều không thuộc phạm vi chức trách của anh. Anh nghiến chặt răng, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn Giang Văn Khê bị kéo lên tầng hai.
Lý Nghiên ôm mặt, lòng thầm mắng Giang Văn Khê là đồ heo, lúc nãy còn vui mừng vì đỡ được tiền rượu tối nay, lần này thì hay rồi, ông chủ đẹp trai nổi giận, hủy bỏ hết rồi. Cô thật chỉ muốn bỏ cái cô nàng nhiễu sự kia lại, nhưng thấy Cố Đình Hòa tranh chấp với ông chủ đẹp trai ấy, lại nghĩ cái cô nàng mất mặt bị người ta vác đi kia chính là bạn thân của mình, cô cắn răng, buông tay ra, liều mạng đẩy anh chàng bảo vệ cao to trước mặt ra, gọi to tên Giang Văn Khê.
Vừa bước lên cầu thang dẫn tới tầng hai, Tăng Tử Kiều quay lại nhìn rồi nói với phục vụ đứng cạnh: “Dẫn cô ấy cùng lên đi”.
Mái tóc hơi ướt, có thể nhận ra Lạc Thiên vừa tắm xong, anh đã thay áo sơ mi sạch sẽ châm một điếu thuốc, ngồi xuống sofa kiểu Âu, đôi mắt đen sắc nhọn nhìn chằm chằm vào cô nàng đang phát ra hơi thở đều đặn, không nhìn ra cảm xúc nào.
Khói thuốc vấn vít lan tỏa từ các kẽ ngón tay anh, vươn lên cao rồi lan rộng khiến không khí xung quanh sặc mùi thuốc súng.
Lý Nghiên cúi đầu nhìn Giang Văn Khê đang ngủ như một con ỉn chết trôi, không ngừng đan ngón tay vào nhau.
Sau khi vào văn phòng, Lý Nghiên đã giải thích tường tận. Từ chuyện cha mẹ Giang Văn Khê đã mất, trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa, cho đến việc từ nhỏ cô là một thanh niên cầu tiến chịu khó học tập và không ngại cực khổ, đến lúc trưởng thành lại thất nghiệp vô số lần, điều đó đã trở thành vấn đề lớn, tóm lại cần thảm bao nhiêu thì kể thảm bấy nhiêu, chỉ mong Tổng giám đốc Lạc đây có thể cho bạn cô thêm một cơ hội.
Nhưng mặc cho Lý Nghiên “phun châu nhả ngọc” nước bọt văng khắp phòng, Lạc Thiên ngồi đối diện, vẫn không hề chớp mắt lấy một cái.
Thực là bó tay, Lý Nghiên đành quay sang cầu cứu cô gái xinh đẹp cũng đang hút thuốc bên cạnh.
Tăng Tử Kiều nhận được tín hiệu cầu cứu, bất giác cười lớn rồi búng nhẹ tàn thuốc, quay sang nhìn Lạc Thiên vẻ mặt đầy giận dữ: “Đúng rồi, bộ quần áo ban nãy của anh em đã nhờ người vứt đi, còn bộ anh đang mặc trên người, hóa đơn đã đặt trên bàn làm việc của anh”.
Nhướng mày, Lạc Thiên nghi ngờ nhìn Tăng Tử Kiều, cô chưa bao giờ là người nhiều chuyện, ngoài lúc đối xử với ông chồng ra, lời này của cô rõ là ý tại ngôn ngoại.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang cười kia, Lý Nghiên nhận được ám hiệu liền lên tiếng: “Tổng giám đốc Lạc, về chuyện bạn tôi… thất lễ với anh, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh. Anh đại nhân đại lượng, có thể nào cho bạn tôi thêm một cơ hội không? Công việc này đối với cô ấy thật sự rất quan trọng”.
Lạc Thiên vẫn lặng lẽ hút thuốc, không trả lời.
“Tổng giám đốc Lạc, về bộ quần áo đó, tôi biết chắc chắn là không rẻ, nếu anh đòi bạn tôi bồi thường thì nói thật, với tần suất thất nghiệp của cô ấy, tôi nghĩ tiền mua bộ quần áo đó chắc trong vòng hai năm cô ấy chưa chắc đã đền được.” Nhìn Giang Văn Khê, Lý Nghiên quyết định làm liều, cho dù có bị sét đánh thì cô nàng này cũng không tỉnh nổi, thôi thì nói xấu phải nói đến cùng, “Tổng giám đốc Lạc, Giang Hàng mua lại mảnh đất vốn là siêu thị ấy để kinh doanh khách sạn. Anh nhìn Khê Khê của chúng tôi, tướng mạo, dáng người đều ổn, chỉ tiếc là cao chưa được một mét sáu tám, làm tiếp tân chắc không đủ chiều cao, nhưng khách sạn chắc luôn tuyển những bà cô bà dì rửa bát lau bàn… chứ, so với những bà cô suốt ngày bàn tán chuyện gia đình thế này thế nọ, Khê Khê nhà chúng tôi chắc chắn là một ứng cử viên sáng giá, anh bảo cô ấy sang đông, cô ấy tuyệt đối không sang tây, anh bảo cô ấy đứng, cô ấy không dám ngồi, những điều nên nói, không nên nói, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói linh tinh một chữ nào cả. Khê Khê của chúng tôi một là biết nghe lời, hai là giỏi giang, ba là kín miệng, bốn cũng là điểm quan trọng nhất, chính là rất rẻ…”.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Tăng Tử Kiều cuối cùng không nhịn nổi, phì cười: “Rất rẻ?”.
“Vâng! Siêu rẻ tiền!” Thấy đôi mắt đen của Tổng giám đốc Lạc đã lấp lánh một thứ ánh sáng lạ kỳ, Lý Nghiên liền bật dậy, “Tổng giám đốc Lạc, nghĩ xem bộ quần áo này của anh rồi cũng phải có người thanh toán hóa đơn chứ, không phải anh thì là Khê Khê của chúng tôi. Xin anh hãy cho cô ấy cơ hội làm việc một lần nữa, anh có thể viện cớ là đền bù tổn thất quần áo, chỉ cần chịu sinh hoạt phí cho cô ấy là được, như thế quần áo của anh cũng có người mua, cô ấy cũng không cần ngày ngày ở nhà gặm sàn nhà, vừa để quý công ty tiết kiệm vốn thuê nhân công, lại giải quyết một người thất nghiệp, giảm bớt gánh nặng cho Đảng và nhân dân, cống hiến to lớn cho sự sáng tạo của quốc gia và hài hòa xã hội. Một mũi tên trúng một tá chim, hà cớ gì mà không làm thử?”.
Tăng Tử Kiều dựa nghiêng một bên cứ bịt miệng cười suốt, cô chưa nghe thấy có ai “đề cử” bạn mình như thế bao giờ.
Lạc Thiên im lặng nãy giờ chỉ hơi nhếch môi, cuối cùng ném ra một câu: “Ngày mai bảo cô ấy mang hồ sơ đến nộp ở phòng Nhân sự lầu bốn của siêu thị đó”.
Lý Nghiên không ngừng gật đầu cúi lưng, thầm giơ nắm tay thắng lợi trong bụng, cô đã thành công, xem như đã bán cái tên vô tích sự Giang Văn Khê được rồi, hơn nữa còn chiêm ngưỡng được nụ cười tà ác đầy quyến rũ của anh đẹp trai tóc bạc này nữa, trong đầu lập tức vọt ra hai câu thơ “đả dầu[1]”: Bất dĩ phong tao kinh thiên hạ, tựu dĩ dâm đãng động thế nhân[2].
Giang Văn Khê xách chiếc bánh kem sinh nhật vừa lấy từ cửa hàng bánh, xuyên qua hai con ngõ nhỏ để đến bậc tam cấp trước cửa Tòa án nhân dân thành phố.
Hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của cậu. Từ sáng sớm cô đã dậy và bắt đầu nhớ đến món bánh kem hoa quả đầy cám dỗ, xin xỏ mẹ mãi, mẹ mới đồng ý cho cô đến cửa hàng lấy bánh. Mẹ nói, cậu đang là nhân chứng cho bên nguyên cáo, sau khi làm chứng xong, đợi tòa phán xử rồi mới có thể về nhà ăn cơm, cắt bánh kem sinh nhật.
Giang Văn Khê nhìn cầu thang gồm mười mấy bậc thật dài, dẫn thẳng lên cánh cửa to của Tòa án, vô cùng tò mò. Xách bánh kem, cô bước nhanh trèo lên những bậc thang cao cao đó.
Vừa vào sảnh lớn của Tòa án, cô nhìn thấy biểu tượng quốc huy và cán cân công lý trên tường, cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm của nơi này, cô bắt đầu thấy hơi sợ hãi. Bảo vệ chặn cô lại, cô khoát khoát tay, vội vàng nói tên cậu, đồng thời ra hiệu cô chỉ ở đây đợi cậu ra. Bảo vệ nghe nói là cháu gái của Cảnh sát trưởng Giang thì không ngăn cản nữa, còn bảo cô là Cảnh sát trưởng Giang đang xét xử vụ án ở tầng ba.
Đợi khoảng hai mươi phút, Giang Văn Khê không thấy cậu đâu, nhân lúc bảo vệ không chú ý, cô lén lút trèo lên tầng ba.
“… Tòa cho rằng, bị cáo XX đã không được sự đồng ý của nạn nhân, cưỡng bức nạn nhân phát sinh quan hệ nam nữ, hành vi đó đã cấu thành tội hiếp dâm, Viện Kiểm sát Nhân dân Thành phố N rất rõ về vụ việc tố cáo này, chứng cứ đầy đủ, tội danh đã lập, chiếu theo điều luật số 263 của Bộ luật hình sự của nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa, phạm nhân hiếp dâm bị xử tù bốn năm…”
Giang Văn Khê đứng ở đầu cầu thang, từ xa đã nghe thấy kết quả phán xét vẳng ra từ phòng xử án phía trước.
Cô khi ấy mới mười bốn tuổi đã sớm có khái niệm về hai chữ “hiếp dâm”, biết chuyện đó đối với phụ nữ sẽ tạo thành những tổn thương cực kỳ lớn về tâm hồn và cả thể xác. Cô co chặt nắm đấm, thầm nguyền rủa tên tội phạm hiếp dâm độc ác, xử bốn năm tù thật quá lời cho hắn, phải phán tù chung thân mới đúng. Tương lai cô nhất định sẽ giống cậu mình, sẽ là một cảnh sát nhân dân mang lại bình yên ọi người.
Cửa phía trước mở ra, cô nhìn thấy hai vị cảnh sát kẹp một thanh niên khoảng hai mốt, hai hai tuổi bước ra. Người đó giãy giụa dữ dội, giọng đã khản cả đi, nhưng vẫn không ngừng gào thét: “Tôi bị oan, tôi không phạm tội hiếp dâm! Tôi không làm! Tôi bị oan! Tôi không phục! Tôi muốn kiện! Tôi không hiếp dâm…”.
Giang Văn Khê đờ đẫn nhìn tên tội phạm hiếp dâm còn trẻ kia, vẻ mặt đầy sự phẫn nộ và căm hận, những đường nét vốn rất đẹp trai trên gương mặt dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ ngoài hành lang đã trở nên vô cùng hung tợn, gian xảo.
Giang Văn Khê sợ khiếp vía, tay run lên rồi buông ra, chỉ nghe “bẹt” một tiếng, bánh kem đã rơi xuống cầu thang. Cô vội vã định chạy lại nhặt hộp bánh lên nhưng rồi quên mất mình đang đứng chắn ở lối đi ngay đầu cầu thang. Cô trượt chân, lúc suýt nữa lăn xuống cầu thang thì cơ thể cảm thấy nhẹ bẫng, cô được bế lên kịp thời.
Là cậu.
“Tiểu Khê.”
“Cậu, bánh kem…”, tim Giang Văn Khê vẫn đập thình thịch, xót xa nhìn chiếc bánh đã nát.
Lúc này tên hiếp dâm trẻ tuổi kia đã bị lôi xuống cầu thang, đạp qua hộp bánh kem, hắn ta quay lại trừng trừng nhìn cậu Giang Vĩnh Minh của cô, căm phẫn gầm lên: “Giang Vĩnh Minh, tôi không hiếp dâm! Là ông bất lực, ông không xứng làm cảnh sát! Ông sẽ bị báo ứng, Giang Vĩnh Minh, tôi nguyền rủa cả nhà ông sẽ chết rất thê thảm…”.
Giang Vĩnh Minh ôm Giang Văn Khê đang run lẩy bẩy, vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Tiểu Khê, đừng sợ, có cậu đây…”.
“Tôi bị oan, tôi không hiếp dâm! Tôi không làm!!! Tôi bị oan! Tôi không phục! Tôi phải kiện! Tôi không hiếp dâm!!!”
“Giang Vĩnh Minh, tôi không hiếp dâm! Là ông bất lực, ông không xứng làm cảnh sát! Ông sẽ bị báo ứng, Giang Vĩnh Minh, tôi nguyền rủa cả nhà ông sẽ chết rất thê thảm…”
“Tôi không hiếp dâm…”
“Tôi không phạm tội hiếp dâm! Không…”
Đừng hét nữa, đừng hét nữa.
[1] Thơ đả dầu (doggerel): Một thể thơ dân gian đầy tính châm biếm, tương truyền có tên này là do nhà thơ tiêu biểu đời Đường – Trương Đả Dầu, đặt ra.
[2] Không làm kinh động thiên hạ bằng hành động lả lơi ong bướm, chỉ dùng sự dâm đãng để làm động lòng người đời.