Hương Vị Của Anh Thật Mlem

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nước lạnh từng đợt ào ạt trút xuống, mang theo chút độ ấm.

Hạ Thần ôm lấy eo đối phương, cười hì hì, “Kinh hỉ không, bất ngờ không?”

Quý Trạch:…

Hắn cố đẩy cậu ra nhưng không đẩy nổi, đành duỗi tay ra sau lưng cậu, sờ soạng đến vòi nước, tắt đi làn nước xối xả, trong phòng tắm lúc này, hơi nước cùng độ nóng đều đang dâng cao. Hắn ấn bả vai người nọ, đem đối phương đẩy vào bồn rửa mặt bằng sứ, cúi đầu mà nhéo nhéo gương mặt cậu, chóp mũi họ chạm nhau, “Đi tắm thôi mà cũng muốn quậy? Hả? Muốn anh mua cho em vịt cao su chơi không?”

“Nếu anh muốn mua, em cũng không ngại nha.” Hạ Thần nhiệt liệt đáp, “Nhất định mỗi lần đi tắm sẽ mang theo.”

“Thật là, anh vừa mới tắm xong giờ lại bị em làm ướt nhem cả rồi.”

Hạ Thần trưng ra vẻ mặt vô tội, sau đó đột nhiên bị người trả đũa chộp lấy cái mông, cậu lập tức kinh ngạc thốt lên: “Anh!” Cái tay kia chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng ấn vào tuyến thể mẫn cảm trên cổ.

“Anh vẫn luôn rất tò mò nha.” Quý Trạch ở bên tai cậu thấp giọng nói, “Tuyến thể Omega thật sự mẫn cảm như vậy sao?”

Bị hắn ấn lấy, cả người cậu đều run lên, hô hấp trở nên gấp gáp, thế nhưng vẫn không chịu yếu thế mà nhón chân, bắt chước động tác hắn mà ghé vào bên tai nói, “Anh có thể thử xem —— a!”

Tai và thái dương cọ xát nhau.

Răng cắm vào lớp da mỏng nơi tuyến thể. Trong phòng tắm, hơi nước nhuốm mùi pheromone hòa cùng vị trà sữa đang quấn quyện nhau, thăm dò độ tương thích của nhau. Hạ Thần cả người lẩy bẩy, cậu mở to mắt, nhưng đồng tử chỉ còn một mảnh trống rỗng. Tay cậu run rẩy nắm lấy vạt áo hắn, cố gắng bật ra điều gì đó, nhưng cổ họng lúc này như bị lấp kín.

Lúc lâu sau chỉ nghe được có người hôn lấy cánh môi cậu, khẽ cười bảo, "Xem ra thật sự rất mẫn cảm nha." Nếu không được hắn ôm lấy, cả người cậu không chừng đã ướt dầm dề mà nằm bẹp trên sàn rồi.


Hạ Thần giống như được kích hoạt công tắc nào đó, môi phả ra làn thở hổn hển, giọng khàn khàn quyết không chịu thua, "Đó bởi vì là anh," Cậu hắng giọng, cố phun ra một câu rành mạch, "Nếu là người khác, chắc chắn đã bị em đánh đến thay đổi giống loài."

"Em đứng vững trước đi rồi hẵng nói những lời này."

Người thẹn quá thành giận ngược lại trở thành Hạ Thần, "Anh buông ra đi! Tự em có thể đứng vững!"

Quý Trạch trực tiếp đem cậu bế lên, đặt ở bồn rửa tay. Gạch men sứ lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, có ai đó chen vào giữa hai đầu gối. Hạ Thần căm giận, kẹp hai chân mình lại, quyết đoạt về quyền khống chế, "Eo anh gầy như vậy, chắc sẽ không bị chân em kẹp gãy đâu nhỉ?"

"Sẽ không, em cứ dùng lực mạnh hơn đi."

Hạ Thần ngẩn ra, sắc đỏ bắt đầu lan trên má, nhưng vẫn cố ý mạnh miệng, "Anh trai ơi, sao da anh đẹp thế," Nói xong, tay còn run run sờ đến nút áo trên cùng của đối phương.

"Đừng có mà nịnh hót," Quý Trạch cong khóe mắt, "Em làm quần áo anh ướt hết rồi, đền bù thế nào đây?"

“A?”

“Giúp anh tắm lần hai, muốn không?”

Hạ Thần trừng mắt, duỗi tay muốn với lấy vòi sen nhưng lại bị ngăn chặn. Bên tai truyền đến một câu không rõ là bông đùa hay nghiêm túc, “Không cần nước, giúp anh tắm.”

Hạ Thần mơ màng không nhận thức được chuyện gì xảy ra, suốt cả đêm chỉ mải mê chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào tựa mật, gần như quên luôn tên họ mình là gì.




Chỉ biết cuối cùng trước khi ngủ, người nào đó còn vuốt ve cậu, cười nhạo, "Eo anh còn chưa gãy mà, sao em không tiếp tục đi?" Hạ Thần tức giận đến mức điều động sức lực cuối cùng, ở trên người đối phương hung tợn lưu lại một dấu răng.

Mãi tới ngày hôm sau, Hạ Thần giãy giụa bò dậy, bắt lấy người bên cạnh kéo lại mà cắn thêm một ngụm, một dấu răng tươi mới lại ra lò, cậu mạnh bạo ấn đối phương trở về giường, cưỡi lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, chất giọng đầy oán thán, "Em nhìn lầm anh rồi!" Cậu nước mắt đầm đìa, túm cổ hắn mà điên cuồng lắc lắc, "Tên đáng ghét! Em còn tưởng rằng anh muốn...anh muốn đánh dấu vĩnh viễn chứ! Tại sao chỉ là đánh dấu tạm thời hả!? Nói đi! Có phải ăn xong muốn chạy hay không? Đồ tra A!"

Quý Trạch ôm lấy eo người đang cưỡi trên người mình, bất đắc dĩ vươn năm ngón che mặt cậu lại, “Miệng hạ lưu tình đi mà, lát anh còn phải ra ngoài gặp người khác!” Buổi sáng hắn nhìn gương, thiếu chút nữa hoảng hồn, chứng kiến toàn thân mình tím tím xanh xanh hồng hồng, nhìn vào là biết chuyện gì đã xảy ra, ai ngu ngơ còn tưởng rằng hắn bị kẻ thù tròng bao tải đánh nữa cơ. Răng Omega cũng sắc bén quá đi thôi.

“Tra A! Tên vô tình! Thứ vắt chanh bỏ vỏ!”

Mỗi câu từ như mũi tên ghim vào trái tim, Quý Trạch so với Đậu Nga còn oan hơn, “Anh nói rồi, sau khi kết hôn ta mới…Hơn nữa kỳ phát tình của em còn chưa tới kia mà.”

Người nào đấy ỷ được cưng chiều nên lá gan to hẳn, không những có thể tùy ý làm nũng mà còn không thèm nói đạo lý. Hạ Thần bĩu môi, mắt rưng rưng trông có biết bao tội nghiệp, tỏa ra bộ dáng 'em đáng thương em vô lý thế đấy anh còn không mau đến dỗ em đi'.

Quý Trạch vuốt ve lưng cậu, nỗ lực vỗ về, “Được rồi, được rồi, đừng giận nữa mà. Nói cho em nghe một tin vui này. Mấy bé mèo con sắp về rồi.”

“Khi nào?”

“Chuyến xe ngày mai.”

Đôi mắt Hạ Thần biu~ một cái, lập tức sáng rỡ.

Cây Chanh không yên tâm mang mèo con mới sinh không bao lâu gửi tới, nên nhân dịp đi công tác, cô thuận tiện tự mình chở mèo đến luôn.


Quý Trạch mang Hạ Thần đến trạm tàu cao tốc để đón cô.

Cây Chanh là một cô gái trầm tính, mái tóc dài, sở hữu nhan sắc rất xinh đẹp khả ái, hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh ngọc. Khi nghe thấy có người kêu tên mình, cô mau chóng từ chỗ ngồi đứng lên, động tác nhẹ nhàng thanh thoát, như đóa hoa sen không nhiễm bùn nhơ. Hạ Thần thấy cô hóa ra là một nữ thần nhan sắc đỉnh cấp như vậy, lại còn là một Omega, cảm thấy có chút toan.

Quý Trạch thản nhiên giới thiệu hai bên, “Đây là bạn của anh Bạch Chanh, đây là người yêu tôi, Hạ Thần.”

Bạch Chanh hướng Hạ Thần nở một nụ cười, chủ động vươn tay, “Chào cậu.”

“Chào chị.” Hạ Thần lịch sự đáp lại, ánh mắt rà quét đối phương từ trên xuống dưới mà đánh giá 'tình địch', trên mặt tuy không có biểu cảm gì khác thường, trong lòng lại đang chửi thầm, chẳng lẽ đây chính là bạn khác phái mà Quý Trạch từng nhắc đến?

Sau đó, Bạch Chanh đưa túi mèo cho Quý Trạch, dặn dò vài câu về thói quen và sở thích của hai mèo con, cuối cùng thản nhiên nói, “Lần trước gặp cậu, cậu còn bảo chưa có đối tượng, thế mà bây giờ lại dẫn mối tình đầu rêu rao khắp nơi rồi sao?”

Mối tình đầu? Hạ Thần đang dựng lỗ tai nghe họ nói chuyện, tinh thần lập tức chấn động, nghiêng mắt nhìn Quý Trạch. Chỉ thấy Quý Trạch trông có hơi xấu hổ mà nhấp môi cười, “Chuyện đời khó lường.”

Bạch Chanh vén tóc dài ra đằng sau, cười cay đắng, "Chị so với cậu còn lớn tuổi hơn, thế mà cậu đã thoát ế sớm hơn chị rồi, thiệt là tức quá đi!" Bạch Chanh che ngực, tỏ vẻ đau khổ rồi đấm nhẹ hắn, trêu đùa vài câu. "Lúc trước từng hứa hẹn nếu không tìm được người yêu thì cùng nhau ế tới già, thế mà cu cậu lại lật lọng vứt bỏ người chị này!"

Quý Trạch trưng vẻ ‘áy náy’, khóe môi vẫn luôn cong lên: “Tình đến đúng lúc, nào có ngờ được.”

Hai người nhìn nhau cười. Quý Trạch hỏi cô, “Lâu lắm mới có cơ hội đến đây một lần, chị muốn đến nhà tôi chơi một lát không?”

“Lần sau đi.” Bạch Chanh nhìn đồng hồ, “Chị có đặt vé đến thành phố B, 40 phút sau khởi hành rồi.”

Cô vội vã quay đi, hai người tiễn cô lên tàu. Hạ Thần hưng phấn không chờ nổi mà ôm lấy túi mèo, kéo bạn trai về nhà. Khi mở túi, lộ ra hai bé mèo con nhỏ nhắn non nớt. Một bé mèo Anh chân ngắn, bé còn lại là mèo trắng chân dài.

Tình phụ tử chợt động, Hạ Thần nổi lên ý xấu, đem Quả Cam đẩy đến trước mắt hai nhóc mèo đang bò trên thảm. "Quả Cam, ra nhận mặt con của mày đi!"

Quả Cam cả người xù lông, khi thấy mèo trắng mon men đến gần mình, nó lập tức chạy té khói, run run trốn dưới bàn, giương ánh mắt cảnh giác nhìn dáo dác, Hạ Thần ở trên thảm cười bò lăn lộn đến eo đau, hướng về phòng bếp mà hô, "Quý Trạch! Mau đến xem Quả Cam nhà anh sợ mất mật rồi kìa!"


Quý Trạch cũng chẳng quay đầu, bận chuẩn bị cơm trưa, "Đừng ăn hiếp Quả Cam nữa, nó nhát lắm."

"Em ăn hiếp nó hồi nào?" Hạ Thần bất mãn, cách một vách tường mà hô đáp.

Không lời đáp trả.

Cậu cảm thấy khó chịu không thôi, càng nghĩ trong lòng càng ngứa ngáy, đặt Quả Cam đang bị bẽ mặt xuống, chạy tới phòng bếp, từ phía sau chậm rãi tiếp cận hắn rồi nhảy cẫng lên, tay choàng lấy cổ hắn, hai chân bấu lấy eo hắn, ôm lấy vị đại gia trưởng trong nhà như koala ôm cây.

Quý Trạch bỗng dưng bị tập kích, không khỏi hoảng hốt, “Sao em vào được thế?”

Hạ Thần kề tai hắn nói nhỏ, “Bảo bối ơi, đại ca là mối tình đầu của cưng sao?”

Quý Trạch quay đầu, lảng sang chuyện khác, "Đừng tùy tiện xưng hô, anh lớn tuổi hơn em.”

Hạ Thần đương nhiên sẽ không hùa theo, quấn lấy hắn mà lắc lư, “Mau nói đi!” Nhân cơ hội còn thò tay ăn vụng miếng cà chua đã lột vỏ trên thớt.

“Phải phải phải, là em.” Quý Trạch bị tên này quấn mà thấy phiền ghê gớm. “Em lại quậy phá rồi, hôm nay phụ trách nấu cơm đi.” Nghe thấy thế, Hạ Thần lập tức tiếp đất, chạy như bay ra ngoài, đã vậy còn cười khà khà đắc ý.

Một lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng meo meo thê lương của Quả Cam. Quý Trạch đang thái thịt bò, bất đắc dĩ lắc đầu mà cười.

Nhà tự dưng có hai vị tổ tông.

Không hẳn, về sau có thể là bốn vị.

Còn ở trên thảm làm quen với nhà mới, hai con mèo bò tới bò lui, tìm được bộ ngực xẹp lép của vị bố già tương lai mà xoa nắn, vị bố già cảm giác được gì đó, nghiêng đầu ngơ ngác: "Meo?"

(Hết)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận