Editor: Dương Xỉ (Wattpad.com)
Ngày hôm sau, Ôn Tâm mang theo gia sản của mình đi đến khu kiểm tra.
"Ha...Hi vọng là sẽ không phải tiêm cái gì vô người." Lau mồ hôi trên trán, Ôn Tâm sau hai tiếng đồng hồ ở ngoài đường thở hồng hộc thì cuối cũng cũng đã đến nơi.
Cạch...Cánh cửa tự động mở ra, một luồng gió mát lạnh ồ ập tới, khiến cho Ôn Tâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Đây mới chính xác là cuộc sống nha, người nghèo thực sự quá khổ sở.
Nhìn xung quanh, cô thấy so với tưởng tượng còn nhiều hơn, xem ra đều xấp xỉ tuổi của Ôn Tâm.
Tất cả đều tới làm kiểm tra thể chất, Omega và Alpha được chia làm hai bên.
Ôn Tâm quan sát rồi đi tới chỗ xếp hàng dành cho Omega.
Quá...Quá nhanh...Cô nhìn phía trước có ít nhất ba mươi người, nghĩ rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn chuẩn bị trước cả trí não để giải quyết sự buồn chán.
Kết quả là, cứ trung bình năm phút thì đoàn người lại tiến lên một bước.
Hai tiếng đồng hồ đi qua cũng sắp tới lượt của Ôn Tâm.
"Tiếp theo." Một người hướng dẫn Beta chỉ Ôn Tâm phương hướng chính xác.
Cô đi xuyên qua một hành lang ngăn nắp là lại đến trước một căn phòng, bên trong có một cái máy đọc thẻ.
"Đứng ở trong vòng tròn là được.
Thả lỏng đi." Một người phụ nữ mặc áo blouse nói.
Mũi của Ôn Tâm ngửi ngửi một chút, cô ngay lập tức ngửi thấy mùi quýt.
Trải qua quá trình thay đổi cơ thể, cô có được khả năng mà mấy tiểu thuyết hay mô tả, có thể ngửi thấy tin tức tố của Alpha và Omega.
Tin Tức tố của Omega có tính chất nhu hòa, mà Alpha thì lại có tính xâm lược và công kích.
Vị nữ sĩ mặc áo blouse này có vị Omega nha.
Ai, nếu như cô có một công tác ngon lành ở hoàn cảnh này thì ổn rồi.
Ôn Tâm tự mình ảo tưởng, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn đi vào căn phòng kia.
Chờ cô đứng lại ở chính giữa vòng tròn, một ánh sáng màu hồng chạy dọc cơ thể cô rồi biến mất.
"Ừm, cơ thể không có khác thường gì.
Nhưng cần phải chú ý thời kỳ động dục.
Rất có thể sẽ xảy ra ở thời gian này, ở đây có một viên thuốc ức ché.
Em cầm đi.
Trong trường có hướng dẫn cách sử dụng rồi, tôi cũng không lặp lại một lần nữa đâu." Xong hết thủ tục là có thể ra ngoài, nữ sĩ Omega nói nhanh gọn.
Vậy là xong rồi á? Ôn Tâm dơ tay nhận hộp thuốc, cảm thấy lòng cứ trống vắng kiểu gì.
Nêu hình dung như thế nào nhỉ? Trước còn có cảm giác xuống máy bay đi qua an ninh, bây giờ còn không có chút cảm giác đạt thành tựu nào.
"Ô? Chỗ đó là làm gì thế ạ?" Ôn Tâm tò mò nhìn về một phía.
Nơi đó tụ tập không ít các Omega, cũng có người hồi nãy đứng trước mặt cô.
Trên mặt bọn họ tràn đầy mong ước, có người đi ra cao hứng cũng có người ỉu xìu mà đi ra.
Mà ở phía đối diện, hàng Alpha cũng xuất hiện hiện tượng như thế.
Là như thế nào nhỉ?
"Em cũng muốn làm kiểm tra hả?" Một nam Beta nhiệt tình đến gần hỏi.
"A...Em muốn hỏi là chỗ kia đang làm gì thế ạ?" Đói với một người đột nhiên xông tới, Ôn Tâm vẫn có chút không thích ứng mà rụt cổ rồi hỏi.
"Cái chỗ đó là nơi phần lớn các nam nữ Omega 15 tuổi đều rất mong chờ được kiểm tra.
Người đó có thể đột nhiên có một cuộc đời giàu có, cũng có thể sẽ thanh thản sống hết đời.
Nói chung là xem vận chí." Nam Beta vẫy vẫy tay nói, Thế nhưng Ôn Tâm vẫn có thể nhìn ra một tia hâm mộ từ anh.
"Có gây tổn thương cho cơ thể không ạ?" Ôn Tâm hỏi.
"Đương nhiên là không rồi, làm kiểm tra ở đây chắc chắn an toàn tuyệt đối." Nam Beta buồn cười nói.
"Em cũng thử đi, nói không chừng em lại là một trong những người may mắn đó."
Người may mắn à...Ôn Tâm có chút do dự, nhưng nhìn phía sau cô có những người đi ra đây muộn hơi cũng không chút do dự tiến về phía đó.
Cô quyết tâm thuyết phục mình, thử hay không cũng không mất miếng thịt nào, thử thì thử thôi.
Rất nhanh sau đó liền tới lượt Ôn Tâm, cô thấp thỏm đi vào.
"Đến đây, nhỏ một giọt máu ở trên bồn pha lê." một nữ Beta đang làm việc trước máy tính nói.
Trước mặt cô là một chiếc máy tính tương tự, phía trước cũng có một bồn pha lê to, bên cạnh có một cây kim.
"Ui..." Cô quyết định dùng kim châm vào ngón trỏ một cái, giọt máu thuận lợi nhỏ xuống.
Ôn Tâm sợ đau liền đưa ngón tay vào trong miệng, cố gắng đem nước mắt sắp trào ra thu ngược lại vào trong.
Ngay lúc này...
Tích tích tích tích tích...Vô số tiếng "tích tích" vang lên, Ôn Tâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những người tới khi nãy chỉ kêu có ba tiếng, nếu không phải thì chính là không có luôn.
Âm thanh vang lên hẳn là có người ghép đôi, nhưng mình thế nào lại có nhiều tiếng phát ra như vậy chứ? Chẳng lẽ máy bị hư à?
Ôn Tâm nghi hoặc mà ngẩng đầu ý muốn hỏi, lại nhìn thấy vị nữ Beta khuôn mặt kinh hãi như nhìn thấy thứ gì kinh khủng.
"À ờm..." Ôn Tâm còn chưa nói câu hỏi gì thì bị nữ Beta đánh gãy.
"Khụ khụ, cô bé giờ em về nhà trước.
Ngày mai...Khụ...Không không...Ngày kia có thể tới đây một chuyến được không? Tình huống của em có chút đặc thù..."
"À...Dạ..." Ôn Tâm dù không hiểu vì sao bị nữ Beta này mời ra ngoài, đứng ngoài cửa mà gãi gãi đầu.
"Chả hiểu gì hết.
Mình vẫn nên tìm việc làm thì hơn, nếu không sẽ đói bụng mất thôi.".