Hải Phòng vào đầu hạ, phượng cháy rực từng góc phố, nàng tung tăng xách xe cùng mấy đứa bạn đi ăn ốc mút xào cay. Hương vị cay nồng của ốc mút xào cùng với cốc trà đá bên bạn bè khiến nàng hưng phấn không thôi. Chia tay mấy nhỏ bạn, nàng phóng xe qua các phố chính. Phố phường nhộn nhịp, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy báo hiệu hoàng hôn dần buông xuống. Nàng lượn xe qua phố Cố Đạo định mua ít nộm chân gà về gặm nhấm thì va phải chiêc xe ô tô. Thế là nàng lãng xẹt xuyên không vào gia đình nông dân triều đại không có trong lịch sử - triều Phạm. Thân phận nàng cũng thật hẩm hiu. Bố mẹ mới sinh có được mình nàng thì bị bệnh dịch mất sớm. Nàng ở cùng gia đình chú ruột được bảy năm. Năm nay nàng mới mười hai tuổi nhưng do sức khoẻ yếu không làm được nhiều việc nên nàng sống lay lắt. Do ông bà mới mất, nhà chú ruột vừa chuyển xuống kinh thành làm ăn buôn bán. Nàng không muốn xa rời bố mẹ nên xin ở lại. Trước khi đi, chú và thím đã để lại cho nàng một yến thóc và hai yến ngô, cá dưới ao cùng với vài con gà đẻ trứng để nàng sống qua ngày và chăm nom mồ mả tổ tiên.
Tỉnh lại với hoàn cảnh như vậy nàng thấy thật tủi thân vì xung quanh mình đang có nhiều bạn bè vui vẻ mặc dù bố mẹ bận công tác suốt không dành được thời gian nhiều cho mình. Sau vài giờ vật lộn với bếp lửa để tự nấu bát cháo ngô lấp vào dạ dày, nàng quyết định tìm hiểu xung quanh. Căn nhà chú thím để lại là căn nhà ba gian lợp ngói. Một phòng khách, hai phòng ngủ và có một căn bếp nhỏ ở bên cạnh. Đằng sau nhà là một quả đồi nhỏ. Xa xa một chút có một dòng suối nhỏ chạy từ trên đồi xuống. Phía trước là mấy thửa ruộng có dãy ngô non đang ra bắp. Sau khi nghiên cứu tình hình, nàng phát hiện ra nhà mình nằm ở rìa núi hơi xa nhà dân trong thôn nhưng ít ra vẫn có lương thực đủ sống qua ngày. Sau khi lau dọn nhà cửa, lấy nước về tắm giặt, nhìn dung nhan nàng qua gương đồng nàng thấy giống hệt hình ảnh mình thời hiện đại. Vẫn má hồng trái xoan, mắt bồ câu đen láy. Túm lại dung nhan này cần phải che lại kẻo sống một mình có kẻ xấu đến làm càn. Nàng quyết định tìm đèn dầu đốt lên đi ngủ một giấc tạm gác mọi việc lại.
Tỉnh dậy thì mặt trời đã lên tận ngọn tre, nàng hăm hở húp nốt bát cháo ngô và bắt đầu tìm hiểu hàng xóm. láng giềng xung quanh. Cách nhà nàng một quả đồi là nhà của hai ông cháu tiều phu. Người ông chuyên đi vào khu rừng phía xa săn bắn, đốn củi đốt cháy thành than hoa đem bán. Cô cháu gái bị câm bẩm sinh ở nhà may vá quần áo để ông đem ra chợ phiên bán. Chợ phiên cách nhà nàng khoảng 5 cây số đi bộ. Tóm lại, nàng ở đây cũng không bị cô quạng vì còn có ông cháu nhà hàng xóm.