Làng chài ven biển nằm cách xa trấn khoảng gần ba mươi cây số. Cuộc sống người dân ở đây cũng giống như cuộc sống của các ngư dân ở Cát Bà nơi nàng sống khi xưa. Những bãi cát trải dài xa tít tắp, hàng dừa xanh nghiêng mình soi bóng. Những gò đồi nhấp nhô bên hàng thông reo rì rào.
Tiếng ồn ào của những phiên chợ họp buổi sáng sớm khi các thuyền bè đi đánh bắt cá về, những sân phơi cá, mực, tôm trải rộng. Những mẻ muối trắng tinh được các ngư dân mang ra phiên chợ đổi bán tạo ra sự đặc trưng của các làng chài ven biển nơi đâu cũng có. Cuộc sống mưu sinh vất vả trên biển nhưng tình người luôn ấm áp bởi những người con sinh ra từ biển cả, được biển cả bao dung nên mặn mòi, dễ gần.
Nàng ở nhà lão Mạnh đã lâu lắm rồi. Lão Mạnh làm nghề bốc thuốc nên thỉnh thoảng có nay đây mai đó đi vào rừng, núi tìm các loại thuốc về chữa bệnh. Lão kể tìm được nàng dưới vực sâu. Lúc đấy, nàng máu me đầy người, sốt mê man không biết gì. Nàng bị mất trí nhớ nên chỉ còn sót lại kí ức lúc sống cùng ba mẹ ở Hải Phòng. Lão nhận nàng làm con. Hàng ngày, nàng phụ trách việc nấu ăn, giúp lão sao thuốc, bốc thuốc chữa bệnh cho dân chài. Lão dạy nàng học võ, học cách phân biệt thuốc, cách bốc thuốc chữa bệnh cho người dân. Do tuổi đã cao nên lão mới vừa mất. Từ đó, nàng sống với nghề bốc thuốc, chữa bệnh cho dân chài.
Cuộc sống hiện tại đối với nàng như thế là tạm ổn. Nhưng thỉnh thoảng hàng đêm nàng vẫn mơ thấy hình bóng của một người con trai tha thiết gọi nàng, tiếng của hai đứa trẻ gọi mẹ mơ hồ vang lên. Nàng không thể quay về với bố mẹ thời hiện đại, vậy trong quá khứ, nàng có bỏ sót thứ gì chăng ?
Mang theo tâm trạng u buồn, nàng quyết định xách ba lô lên đường để đi thăm thú các nơi và tìm kiếm câu trả lời trong lòng mình. Tài sản của bố nuôi nàng để lại cũng đủ nàng tiêu xài trong một thời gian dài.