Vương phủ đang bao trùm bởi không khí khẩn trương chuẩn bị lễ mừng thọ Lão vương phi. Từ mấy hôm trước, Bà đã lưu lại vương phủ để bàn bạc tổ chức yến tiệc từ mấy hôm trước. Bà cũng mong nhân cơ hội này tìm được con nhà quyền quý thuận mắt để gả cho con mình. Bà và hoàng thượng đã nhiều lần gợi ý hắn lập phi hoặc tuyển thêm thị thiếp để bà có cháu cho vui cửa, vui nhà nhưng hắn luôn lảng tránh. Ngay cả Ngọc Anh, cô cháu gái mà bà ưu thích hơn cả cũng không làm hắn động lòng. Sau vụ hỏa hoạn ở vương phủ năm đó,xung quanh con trai bà như có lớp mây mù che phủ khiến người làm mẹ như bà đau lòng mãi không thôi.
Sau lễ mừng thọ, lễ bái tạ ơn tổ tiên uy nghiêm, lão vương phi tổ chức các hội thi vui chơi có thưởng ở vương phủ. Vườn hoa của vương phủ hôm nay dập dìu bao nhiêu nam thanh, nữ tú từ khắp mọi nơi tham dự. Trong tầng tầng, lớp lớp những oanh yến xum vầy ấy nổi lên cô con gái quan Thái Sư làm bà ưng ý hơn hẳn. Tuyết Phượng năm nay mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh như trăng rằm đầu hạ mà nhìn thoáng qua lại có nét hao hao giống người vợ trước của hắn. Cầm, kỳ, thi, họa Tuyết Phượng đều rất tinh thông, lanh lợi, có tố chất làm người quản lý nội bộ vương phủ.
Bà khá hài lòng về kết quả xem mắt lần này. Sau tiệc chiêu đãi bà liền giữ Tuyết Phượng lại bên người để bồi dưỡng thêm và xem ý của con trái mình thế nào. Hắn không thể cứ sống lặng lẽ vùi chôn vào những kỷ niệm xưa cũ mãi như vậy được. Hắn còn phải sinh thêm con cháu cho bà vui hưởng lúc tuổi già chứ. Càng ngẫm lại, bà càng nhớ hai đứa cháu ngoan, hiền xưa của mình, mắt bà mờ đi, lệ chớm đầy, hồi tưởng những ký ức ngọt ngào bên con cháu khi xưa.