Cô đúng là cảm nắng với chàng mấy hôm nay rồi. Cô tìm hiểu mới biết chàng chính là chủ nhân biệt viên nơi cô ở. Chàng cũng là người đã đưa cô về trang viên lúc cô thoát khỏi bọn buôn người.
Cô bồi hồi nhớ lại cảnh chàng nhẹ nhàng rút khăn tay lau máu mũi cho cô. Trời ạ, nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy mất mặt bởi cái mũi háo sắc, mê mẩn trai đẹp của mình.
Làm thế nào cô có thể hạ gục được anh khi biết chàng vẫn còn vườn không, nhà trống. Mấy hôm nay cô dò la khắp nơi từ bác quản gia đến chị đầu bếp để tìm hiểu về sở thích, cá tính của chàng.
Chàng thích ăn đồ biển, thường tắm ở bãi nào, bạn niên thiếu là những ai, cô đều biết tuốt. Nhưng cô vẫn chưa tìm được chiến thuật gì để hạ gục được chàng. Sau buổi tối vui chơi vui vẻ ấy, cô cùng chàng đi dạo dưới ánh trăng, chỉ kịp trò chuyện đôi câu. Con đường chàng đưa cô về biệt viện bỗng trở lên quá ngắn mà mong muốn được ở bên chàng ngày càng nhiều lên.
Cô yêu chàng mất rồi - Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cô phải làm gì để được gần bên chàng, được nghe chàng nói và tìm hiểu về con người thật đằng sau gương mặt đẹp trai, tĩnh lặng, hiểu rõ nhân tình thế thái đó.
Cô nên nấu các món ăn cho anh để nắm bắt trái tim anh từ dạ dày hay may quần áo cho anh, làm khăn cho anh khi trời đông giá rét,....hay cô cần làm gì nữa.
Tóm lại, quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị để lập chiến dịch theo đuổi anh khiến cô hoa cả mắt. Cô loay hoay cả ngày mà lòng cứ rối như tơ vò vì chưa tìm được cách tiếp cận. Cô quyết định đi ra vườn dạo mát rồi tính tiếp.
Cô tìm được tấm đá phẳng dưới gốc cây xà cừ nghỉ chân sau một hồi đi dạo quanh vườn. Gió hiu hiu thổi khiến cô chìm vào giấc ngủ sau cả ngày vật lộn với chiến dịch, chiến thuật nắm bắt trái tim anh.
Trước bóng chiều nhập nhoạng tối đấy, con rắn hổ mang khẽ trườn người vươn tới cắn nhẹ vào bắp chân người thiếu nữ.