Hương Vị Tình Ái

Ý người không bao giờ có thể thắng nổi số trời đã định. Lãnh Hàn Thiên luôn khinh miệt, luôn chán ghét những người phụ nữ chỉ có tiền ở trong mắt, đặc biệt còn cho rằng Đỗ Hiểu Nghi vì vật chất, vì danh vọng nên mới cố tình tiếp cận cha mẹ hắn, làm cho bọn họ hết mực tin tưởng. Nhưng, dù có như thế nào thì Lãnh Hàn Thiên vẫn không ngờ đến, những kiểu người mà bản thân hắn chán ghét lại luôn ở bên cạnh hắn, bồi chuyện cùng hắn mỗi đêm.

Triệu Nhã An - một người phụ nữ hội tụ đầy đủ những yếu tố mà Lãnh Hàn Thiên xem thường: tiền tài, địa vị, danh vọng, vật chất. Gia đình hào môn là một gia đình mà người đời luôn nhắc nhở không phải ai muốn vào là cũng có thể vào được. Vậy mà Lãnh Hàn Thiên lại tự tay dẫn Triệu Nhã An bước vào, để rồi ép buộc Đỗ Hiểu Nghi rời đi, mọi chuyện từ đó cũng phức tạp đi rất nhiều.

“À, vẫn còn một sự thật nữa mà có lẽ con chưa hay.”

Lãnh Hàn Thiên đăm đăm nhìn trực diện vào Chu Nhật Lan, chờ đợi những lời bà sắp nói. Ngoài chuyện của Triệu Nhã An ra, thì mẹ hắn vẫn còn chuyện khác đem giấu hắn nữa hay sao? Từ khi nào mà giữa hai mẹ con nhà họ Lãnh này lại có quá nhiều bí mật đến như vậy? Hết chuyện này rồi tới chuyện khác, bất ngờ này tới bất ngờ khác, nối gót mãi không thôi.

“Là một sự việc có liên quan đến Hiểu Nghi, nếu con không muốn nghe thì mẹ sẽ không nói.”

“Không cần đâu, mẹ cứ nói đi.”

Lãnh Hàn Thiên quả thật không tài nào thấu được, rõ ràng Đỗ Hiểu Nghi cô đã rời đi cũng được vài ngày rồi, nhưng dư âm của người phụ nữ đó vẫn vang vọng đâu đây. Đến hôm nay, mẹ hắn lại muốn kể sự thật về Đỗ Hiểu Nghi, là sự thật gì mà có sức ảnh hưởng như thế?

Nếu như là khoảng thời gian trước, chỉ cần Lãnh Hàn Thiên hắn nghe đến tên của cô, chưa kịp đợi người ta dứt câu liền từ chối một cách phũ phàng, mặc kệ đằng sau câu chuyện đó đang chất chứa những nỗi niềm gì. Thế nhưng, vừa hay Lãnh Hàn Thiên hắn mới biết được tường tận lý do sự tình mà Triệu Nhã An rời đi năm xưa, mặc dù không phải là dập tắt hoàn toàn nhưng chí ít gì từ tận sâu trong trái tim của con người đó đã giảm được vài phần oán hận đối với Đỗ Hiểu Nghi. Thời điểm này, mẹ hắn đang đứng trước mặt hắn, vả lại còn muốn kể hết mọi chuyện cho Lãnh Hàn Thiên nghe. Tuy rằng trong đầu óc của Lãnh Hàn Thiên hiện tại chỉ xoay quanh Triệu Nhã An, nhưng bản thân hắn cũng rất muốn biết được sự thật về cô - một sự thật mà người phụ nữ sinh ra hắn đã cất công che giấu suốt ba năm ròng rã.

Suy cho cùng thì sự thật cũng được nói ra rồi, thêm một chuyện hay bớt một chuyện đều như nhau cả thôi. Còn gì để Lãnh Hàn Thiên hắn phải thất vọng sau sự việc có liên quan đến Triệu Nhã An - người hắn yêu nữa hay chăng? Người hắn yêu nhất, tin tưởng nhất, đến sau cùng lại là người mang một bộ mặt giả tạo nhất, đáng sợ nhất. Sức mạnh của đồng tiền, quả nhiên rất kinh tởm. Nó có thể khiến cho con người ta từ tinh túy biến thành đen tối, từ thuần khiết trở nên ghê rợn. Lãnh Hàn Thiên - một người đàn ông nổi danh bậc nhất trên thương trường, đôi tay đánh bại biết bao nhiêu người, làm cho người khác không thể không nể trọng, không khuất phục, ấy mà lại bị một nữ nhân che mờ đôi mắt, che mờ lý trí suốt một khoảng thời gian.

Ba năm nay, Lãnh Hàn Thiên vẫn luôn giữ mình để đợi Triệu Nhã An trở về, không tiếp xúc với phụ nữ càng không để phụ nữ chạm vào người. Bây giờ, khi Triệu Nhã An trở về nước rồi, vui mừng chưa được bao lâu thì hắn lại nghe được sự thật từ mẹ mình. Rốt cuộc thì ba năm qua, thứ mà Lãnh Hàn Thiên hắn chờ đợi là gì? Lẽ nào đó chỉ là một người phụ nữ tham vinh hoa phú quý, vì tiền mà có thể không cần tình yêu thôi sao? Bản thân Lãnh Hàn Thiên cứ ngỡ rằng hắn đã hiểu rõ về Triệu Nhã An, nhưng sự thật thì một chút hắn cũng không hiểu.

“Chúng ta biết trong lòng con vẫn luôn đinh ninh rằng năm đó, Hiểu Nghi đã cố tình tiếp cận cha mẹ, sau đó lợi dụng cha mẹ để gả vào nhà họ Lãnh, có đúng không?”

Chu Nhật Lan thở dài, chậm rãi quan sát biểu hiện của Lãnh Hàn Thiên:

“Thật ra là không phải như vậy. Hàn Thiên, con chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra được điểm gì khác lạ hay sao? Trước đây, con và Hiểu Nghi vốn đã từng chạm mặt nhau, chỉ là lúc đó con chưa để ý đến con bé mà thôi. Ở độ tuổi hai mươi, vào thời điểm con vừa tiếp quản Lãnh thị không lâu, con đã có gặp qua một cô bé, vì thấy đứa trẻ đó khóc mãi không ngừng nên con có tự tay đưa cho nó một viên kẹo coi như an ủi.”

Lãnh Hàn Thiên đang cố lục lại trí nhớ của mình. Hình như đúng thật là hắn đã từng đưa kẹo cho một cô bé, nhưng tại sao mẹ hắn bỗng nhiên lại nhắc đến sự việc nào? Đừng nói với hắn, Đỗ Hiểu Nghi kia chính là…

“Đứa trẻ đó chính là Hiểu Nghi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui