Kiều Trân đi theo sau lưng anh, nhìn chằm chằm vào dải băng xanh trên đầu anh, chớp chớp mắt.
Một lát sau, cô không kìm được mà nhón chân, vươn tay gỡ dải băng xanh đó xuống, tiện thể chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn của Tần Dực Trì.
Có một vài sợi tóc dựng ngược lên.
Dường như là! lúc cô nhảy lên người Tần Dực Trì trong cơn hoảng loạn, vô tình túm lấy, mới khiến tóc anh thành ra như vậy.
Nghĩ đến tư thế khó coi lúc đó, tim Kiều Trân bỗng dưng đập nhanh hơn.
Các chàng trai lần lượt bắt đầu tặng quà, nào là áo hoodie phiên bản giới hạn, mũ bóng chày, bàn phím, Lego! đủ thứ quà đập vào mặt Tần Dực Trì.
"Cảm ơn.
" Tần Dực Trì chân thành nhìn họ, ghi nhớ sâu sắc từng món quà, từng tấm lòng của họ trong tim.
Gặp được nhóm bạn vô tư và khùng khùng này, thực sự là một điều rất cảm động.
Đó là may mắn của anh.
"Khoan đã!" Ngưu Nhất Phong đột nhiên hét lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh ta thò đầu ra, bất ngờ tiến lại gần, nhẹ nhàng sờ vào chiếc khăn quàng cổ trên cổ Tần Dực Trì:
"Chiếc khăn này không tồi nha, nhìn rất ngầu, cảm giác cũng rất tốt.
Anh Trì, cậu mua ở đâu vậy? 3, 2, 1, đưa link đi!!!"
Vừa nghe đến từ khóa "khăn quàng cổ", Kiều Trân lập tức ngẩng đầu, gương mặt căng thẳng, ngón tay vô thức siết chặt.
Lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, trái tim như bị đẩy lên cổ họng.
Chương Dực cười khẽ, bắt đầu trêu chọc: "Người ta trông ngầu, mặc gì cũng ngầu, cậu có mua giống cũng không ra được hiệu quả này đâu~"
Ngưu Nhất Phong tức tối: "Tôi chỉ hỏi thôi mà!"
Tần Dực Trì nhẹ nhàng gạt tay Ngưu Nhất Phong ra khỏi chiếc khăn, giọng điệu đầy mê hoặc, chậm rãi kéo dài âm cuối:
"Chiếc khăn này là——"
Mọi người đồng loạt căng tai lên nghe, chỉ thiếu điều ghé sát vào miệng anh.
Hơi thở Kiều Trân ngưng lại trong một giây.
Là! Gì! Thế!
Anh mau nói đi chứ!
Trái tim Kiều Trân như bị treo lơ lửng, không rơi xuống được, mong đợi, căng thẳng, lo lắng! đủ loại cảm xúc phức tạp hòa lẫn vào nhau, ăn mòn từng giọt máu.
Đột nhiên, Tần Dực Trì như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của Kiều Trân.
Ánh mắt anh nóng bỏng, đôi mắt đen như ẩn chứa cả hoàng hôn rực rỡ, mãnh liệt và lộng lẫy, mang theo sức hút vô cùng lớn.
Kiều Trân bỗng chốc sững sờ.
Khóe miệng người đàn ông từ từ nhếch lên, như thể đang đùa cợt, nhưng lại càng giống như mượn lời đùa cợt, đáp lại cô một cách chân thành:
"Chiếc khăn này là độc nhất vô nhị trên thế giới, vô giá.
".