Edit: Nguyệt Ảnh
Tống Tri tỉnh lại trong hương thơm thoang thoảng.
Đầu óc cậu còn không quá thanh tỉnh, sau gáy vẫn còn đau nhức, cũng không biết kẻ đánh cậu đã dùng bao nhiêu sức lực, không nặng không nhẹ nhưng đau đến khiến cậu nhíu mày.
Cậu khép mắt lại, đập vào trong ánh mắt nửa khép nửa mở là màu đỏ chói mắt.
Màu đỏ này đâm vào mắt khiến đại não cậu lập tức thanh tỉnh, Tống Tri xoay người một cái ngồi dậy, lại phát hiện cổ tay cùng cổ chân của mình đều bị trói lại, cậu như một con mồi bị trói chặt, bất luận giãy giụa như thế nào đều không thể nhúc nhích một chút.
Cậu hít sâu một hơi bình phục lại hơi thở, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, sau khi bình tĩnh lại mới có tâm tư đi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi cậu đang ở ngập tràn không khí vui mừng, giống như phòng tân hôn vậy.
Bức rèm màu đỏ, nến đỏ, mền đỏ, trên cửa sổ thậm chí còn dán hai chữ "Hỉ" được cắt ra từ giấy đỏ.
Hình như thật sự là một phòng tân hôn.
Tống Tri dồn dập thở dốc một tiếng, bên tai là từng tiếng vang "Ông ông", khiến cho cậu có chút tâm phiền ý loạn.
Âm hôn!
Giọng nói của người anh em buổi sáng hôm nay còn văng vẳng bên tai cậu, làm Tống Tri sợ hãi căng cứng thân thể, hô hấp nhẹ đi một ít.
Ánh mắt cậu xoay chuyển, sau khi nhìn thấy đồ vật được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, tầm mắt cậu hoàn toàn đọng lại.
Đó là một khối bài vị.
Bên trên dùng chu sa viết mấy chữ, "Vong phu......"
Mấy chữ còn lại mơ mơ hồ hồ, Tống Tri nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ hai chữ này thôi cũng đủ khiến cho cậu cảm thấy một cỗ khí lạnh từ phía sau lưng thổi lên, lạnh đến cả người cậu run rẩy.
Tống Tri nhìn bốn phía xung quanh, thần kinh dần dần căng thẳng.
Âm hôn, bài vị, phòng tân hôn......!Sắc mặt Tống Tri lạnh băng, tim đập hụt một nhịp, có một loại cảm giác rất vớ vẩn.
Đây, là muốn cậu thành thân động phòng sao?.
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
Tưởng tượng đến đây, nốt ruồi đỏ trên vành tai Tống Tri hình như chậm rãi nóng lên, nóng khiến cả người cậu khẽ run một cái.
Cậu cúi đầu liều mạng vặn vẹo cổ tay, ý đồ muốn cởi dây trói ở cổ tay, sau đó chạy khỏi nơi này.
Bất luận thế nào, cậu cũng không thể tiếp nhận vụ âm hôn này, sau đó cả đời sống chung với một con quỷ.
Chuyện này thật đáng sợ.
Đáy lòng Tống Tri hốt hoảng, động tác trên tay cũng không hề nhẹ nhàng, dây thừng thô chắc mài trên cổ tay thành một vết đỏ ửng.
Một trận gió hơi lạnh phất qua cổ tay, giống như môi lưỡi tình nhân ái muội liếm láp, có vài phần bá đạo cùng ôn nhu.
Tống Tri ngẩn ra, rốt cuộc đã nhận ra có chút không thích hợp, gian phòng này cửa sổ đã đóng chặt, gió từ đâu ra?
Nhiệt độ trong phòng lạnh băng âm u, cực kỳ giống nhiệt độ trên người người kia.
"Những người đó, đáng chết."
Cổ tay bị đồ vật lạnh băng nào đó chạm vào, ngay sau đó dây thừng bị đứt rời tháo ra, rơi xuống giường.
Tay Tống Tri mới vừa được thả ra, đã lại bị bắt vào trong tay một người khác.
Vết đỏ trên cổ tay cậu bị người kia vuốt ve lặp đi lặp lại, tựa hồ không muốn trên làn da trắng nõn này để lại một dấu vết rõ ràng như vậy.
Tống Tri chỉ cảm thấy hai mắt mình có chút đau đớn, nhưng trong sự đau đớn đó, cậu lại nhìn thấy một thân ảnh cao lớn thon dài ở bên cạnh đang nắm tay mình.
Thân ảnh kia như ẩn như hiện, cậu nhìn cũng không rõ lắm.
Bàn tay Tống Tri đè lại đôi mắt chua xót của mình, âm thanh khô khốc lộ ra chút cứng rắn, "Ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?"
Người kia cười khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vẫy, bài vị trên bàn rơi xuống lòng ngực Tống Tri.
Hắn dùng tay vân vê nốt ruồi đỏ trên vành tai Tống Tri một cách ái muội, ngữ điệu bá đạo mà lại âm lãnh, "Làm gì, đương nhiên là muốn thành thân cùng em."
Một tay hắn chế trụ cổ Tống Tri, thô bạo xoay cổ Tống Tri đi xem bài vị kia, muốn cho Tống Tri hoàn toàn thấy rõ những chữ trên đó.
Bờ môi của hắn dán ở trên vành tai Tống Tri, chạm vào như có như không giống như người yêu thân mật, âm thanh lại lạnh băng như dao:
"Nhớ kỹ, tên của chồng em, gọi là Cố Hành Lê."
- -----------*--------------.