Hữu Châu Hà Tu Độc

Sáu từ, từ nào từ nấy đầy khí phách.

Cơ Diệu Hoa cười thỏa mãn, ngoái nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân cố nén lo âu, tươi cười đáp lại, “Cứ xem thiên quân vạn mã là việc thường thôi, ta ngồi trong trướng đợi người chiến thắng trở về.” Y vậy, tự tự thiên cân. (Mỗi từ nặng nghìn cân)

Cơ Diệu Hoa đem nụ cười của hắn ghi lòng tạc dạ, một tay vén rèm, hiên ngang bước ra.

Quân sư thấy y ra, lập tức xổ một tràng dài tiếng Tây Khương, thái độ cực phẫn. Các binh sĩ Tây Khương khác trong quân doanh cùng lớn tiếng phụ họa, trong khoảnh khắc, tiếng hô rung trời.

Đoan Mộc Hồi Xuân đứng trong trướng, hai mắt chăm chăm ngóng về phía cửa rèm, hai tai cẩn trọng lắng nghe tiếng của Cơ Diệu Hoa, đến thở một hơi cũng không dám.

Chẳng mấy chốc, bốn phía dần dần yên tĩnh lại.

Cơ Diệu Hoa rốt cuộc cũng mở miệng, giọng chán chường, tưởng chừng xem địch như cỏ rác.

Y nói tiếng Tây Khương, Đoan Mộc Hồi Xuân lắng nghe hồi lâu, chỉ hiểu được có mấy chữ “Ta”, “Tây Khương”, “Hồn Hồn vương”, may thay chừng đó từ cũng đủ để làm sáng tỏ ý tứ.

Hồn Hồn vương khẽ cong khóe miệng, buông một tiếng cười nhạt.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngoái đầu nhìn y, ánh mắt thâm trầm.

Quân sư đột nhiên dùng Hán ngữ lạnh lùng nói: “Đại vương ta còn ở trong trướng, chẳng lẽ bọn ta không sợ đầu thử kỵ thí (ném chuột vỡ bình) sao!”

Cơ Diệu Hoa uể oải đáp: “Thân thân nhà ta đang ở trong trướng, ta còn phải sợ Hồn Hồn vương tổn hại đến hắn nữa là.”

Quân sư giận đến run người, cả giọng nói cũng run rẩy theo, “Ngươi, ngươi vừa ăn cướp vừa la làng!”

Cơ Diệu Hoa nói: “Không tin ngươi hỏi Hồn Hồn vương đi, xem ta có từng trói tay trói chân y? Có từng điểm huyệt đạo của y không?”

Hồn Hồn vương miễn bình luận.

Quân sư cũng nói không nên lời. Tuy Hồn Hồn vương từng học võ công, nhưng chẳng qua chỉ học mấy chiêu phòng thân căn bản, so với bậc danh môn đệ tử giang hồ chính tông đã từng hành tẩu giang hồ như Đoan Mộc Hồi Xuân, làm sao có thể nói như nhau được?

Hồn Hồn vương đột ngột mở miệng nói: “Không cần…”

Y vừa nói hai chữ, đã bị Đoan Mộc Hồi Xuân điểm mất á huyệt, cả câu “Không cần để ý tới ta” cứ thế bị chặn đứng tại yết hầu.

Hồn Hồn vương lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt gần trong gang tấc của Đoan Mộc Hồi Xuân, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên nói: “Binh bất yếm trá. Chắc Tây Khương vương không đến nỗi một binh pháp đơn giản như thế cũng không biết chứ?”

“Đại vương?!” Quân sư cuốn quýt hô toáng lên.

Đoan Mộc Hồi Xuân đưa mắt ra hiệu cho Lữ Phi.

Lữ Phi hiểu ý vén rèm lên.

Đoan Mộc Hồi Xuân đứng cạnh Hồn Hồn vương, lo lắng quan sát quân tình xung quanh, lộ ra nét cười nhàn nhạt.

Quân sư sẵn giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì Đại vương ta?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Chỉ điểm á huyệt thôi.”

Quân sư ngoái đầu trừng Cơ Diệu Hoa, “Lời ngươi nói thật chẳng đáng tin!”

Cơ Diệu Hoa thở dài: “Ta chỉ nói, ta chưa từng trói tay buộc chân y, cũng chưa từng điểm huyệt, chứ đâu có nói thân thân nhà ta không làm a.”

Quân sư mắng: “Ngươi đê tiện!”

Cơ Diệu Hoa lắc đầu than: “Ta quả thực vô tội.” Y ngước nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, hai mắt đầy trách móc, “Thân thân a. Cho dù ngươi không muốn rời xa ta, thì cũng đừng có thân mật với Hồn Hồn vương để khiêu khích ta. Ta sẽ thương tâm đó.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đưa mắt tránh đi, lạnh nhạt nói: “Nếu biết thương tâm, thì ráng mà lông tóc vô thương trở về.”

Cơ Diệu Hoa phì cười, cợt nhã chớp mắt trêu: “Tiểu bại hoại. Lúc nào cũng cuốn lấy người ta như thế!”

Đoan Mộc Hồi Xuân lườm sang Lữ Phi. Lữ Phi thức thời buông rèm lại.

Cơ Diệu Hoa bên ngoài la lên: “Nha nha nha, thân thân! Không được để y đụng tới một sợi tóc đó!”

Cứ vậy hồ nháo một phen, lại khiến tâm trạng khẩn trương trong đầu Đoan Mộc Hồi Xuân vơi đi phần nào, hắn thầm nghĩ: Ngộ nhỡ Cơ Diệu Hoa có rơi vào tay bọn chúng cũng không lo, chiếu theo lời quân sư nói, chỉ cần Hồn Hồn vương còn ở trong tay hắn, bọn chúng sẽ sợ ném chuột vỡ bình, tuyệt không dám tùy tiện làm tổn thương Cơ Diệu Hoa. Huống hồ, nếu Cơ Diệu Hoa đã dám ba hoa phách lối, tự nhiên cũng có cách để ứng phó rồi, hắn chỉ cần chú tâm canh chừng Hồn Hồn vương và Xích giáo Giáo chủ là được.

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi liếc nhìn hai người kia.

Thấy hắn nhìn qua, Xích giáo Giáo chủ sắc mặt tái mét lập tứ lộ vẻ khẩn cầu. Thân là Giáo chủ giáo phái đệ nhị Tây Khương, bị người ta khống chế đã mất hết mặt mũi, hiện tại còn phải cầu xin đối phương cho đi tiểu, quả thực xấu hổ vô cùng. Tiếc là thân không toại ý, hắn chỉ biết hy vọng Đoan Mộc Hồi Xuân mở cho một con đường.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy đường đường một Giáo chủ Tây Khương kiêu hùng rơi vào thảm cảnh như thế, cũng không đành lòng, bèn đưa mắt ra hiệu cho Lữ Phi.

Lữ Phi hiểu ý, lôi giây thừng trong người ra, trói Xích giáo Giáo chủ đến kín bưng, rồi lấy dao kề sát cổ hắn, để hắn không dám manh động, bấy giờ mới giải huyệt đạo.

Xích giáo Giáo chủ vừa được giải huyệt đạo, lập tức đứng dậy, chân nọ xọ chân kia chuồn ra hướng cửa rèm.

“Khoan khoan.” Lữ Phi chặn hắn lại, “Trước phải cho người ở ngoài thối lui đã.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghe vậy, mắt bỗng sáng bừng, một tay điểm á huyệt của Xích giáo Giáo chủ, cố tình nói: “Tây Khương vương cần đi tiểu, bọn ta dĩ nhiên tạo điều kiện cho, chỉ là còn phải thỉnh những người ở ngoài trướng đứng xa ra một chút.”

Xích giáo Giáo chủ vừa lo lắng vừa nghi hoặc, đang định nhảy ra ngoài, liền bị Đoan Mộc Hồi Xuân lôi trở vào.

Hồn Hồn vương dường như nhìn thấu ý đồ của hắn, cười khẩy một tiếng, đứng dậy một hai cởi áo bào.

Xích giáo Giáo chủ lúc này mới hiểu được dụng tâm của Đoan Mộc Hồi Xuân. Nguyên lai là muốn dùng Hồn Hồn vương để khống chế quân sư. Nếu quân sư biết thời điểm Hồn Hồn vương được thả lỏng, ắt sẽ lợi dụng sơ hở nghĩ cách cứu viện, cứ thế nhất tâm nhị dụng (phân tâm) , tự nhiên không thể toàn tâm toàn ý đối phó Cơ Diệu Hoa.

Xích giáo Giáo chủ và Hồn Hồn vương vóc dáng tương đồng, chỉ cần hắn vận vương bào vào, nhìn từ phía sau cũng có đến bảy tám phần tương tự.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy hắn lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm đầu ưng trên đỉnh vương bào, không khỏi mỉm cười nói: “Y bào bị ướt là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ không giải quyết được mới thành chuyện lớn.” Rồi đưa mắt ra hiệu cho Lữ Phi.

Lữ Phi lĩnh ý, cố tình chắn trước Xích giáo Giáo chủ, vén rèm ló người ra, quan sát động tĩnh xung quanh.

Mặc dù quân sư bố trí như không hề có động thái gì, nhưng với trình độ thính lực của Đoan Mộc Hồi Xuân, hắn sớm đã nghe được nhân thủ chung quanh điều động, mừng thầm trong lòng.

Lữ Phi nhìn trái phải một lượt, rồi cố tình chỉ vào binh sĩ phía trước, dùng tiếng Tây Khương nói: “Các ngươi tránh ra.”

Binh sĩ tỏ vẻ giận dữ.

Đoan Mộc Hồi Xuân bước tới, thản nhiên nói: “Lẽ nào các ngươi muốn nhìn Đại vương của các ngươi ở trước mặt các ngươi thoát y giải đai phải không?”

Bọn lính tráng không hiểu hắn nói gì, Lữ Phi liền dùng tiếng Tây Khương thuật lại một lần. Đám binh sĩ lại càng thêm phẫn nộ, nếu không vì Đoan Mộc Hồi Xuân đang nắm con tin trong tay, chỉ e sẽ lập tức xông lên liều mạng.

Đoan Mộc Hồi Xuân quay đầu nhìn Xích giáo Giáo chủ, “Chẳng hay Tây Khương vương có thể chờ hay không?”

Kỳ thực Xích giáo Giáo chủ kinh qua một trận giày vò như thế, vốn đã đem cơn mắc tiểu bức vào trở lại, bất quá huyệt đạo bị quản chế, trình độ Hán ngữ thì nửa vời, nên chỉ có thể mặt vô biểu tình nhìn hắn.

Binh sĩ nghe Lữ Phi thuật lại xong, hai mắt gần như bốc hỏa.

Phía sau bọn chúng đột nhiên vang tới một tràn quát tháo.

Binh sĩ nghe thấy hậm hực liếc mắt trừng Đoan Mộc Hồi Xuân, nắm chặt thương trong tay, vẫn không chịu xoay người, cứ vậy bước lùi về phía sau.

Đoan Mộc Hồi Xuân đưa mắt ra hiệu với Lữ Phi.

Lữ Phi lĩnh ý, lôi Xích giáo Giáo chủ bị trói gô xoay lưng về phía binh sĩ ra ngoài.

Xích giáo Giáo chủ chưa từng cảm thấy chật vật như vậy. Trước đó tuy hắn bị khống chế, nhưng biểu hiện của Đoan Mộc Hồi Xuân với hắn xem như còn khách khí, hiện tại bị đối xử như tù nhân trắng trợn. Bụng hắn thầm đem Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân ra giày tới xéo lui đến chết đi sống lại, ngay cả tổ tông cũng chẳng tha.

Lữ Phi túm lấy hắn, chậm rãi giúp hắn cởi quần.

Mặt Xích giáo Giáo chủ so với xích y trên người lúc trước còn muốn đỏ hơn, cứ đứng như trời trồng, nước tuyệt nhiên không chịu ra.

Lữ Phi nhìn hắn, rồi lại cuối đầu nhìn thân dưới của hắn.

Xích giáo Giáo chủ nghiến răng canh cách.

Lữ Phi trầm mặc mãi một hồi lâu, mới dùng tiếng Tây Khương nói nhỏ: “Đừng nôn nóng, từ từ sẽ ra.”



Từ từ sẽ ra cái đầu ngươi!

Danh sách người bị chửi của Xích giáo Giáo chủ lại được bổ sung thêm một tên nặng ký!

Đoan Mộc Hồi Xuân đứng trước trướng bồng, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Ở ngoài tuy có binh sĩ qua lại, nhưng tuyệt không có động thái. Tương phản với sự tĩnh lặng quanh trướng bồng chính là từng đợt từng đợt tiếng gào thét xa xa vọng về, xen vào đó, còn mơ hồ nghe được cả tiếng bính khí giao nhau.

Hồn Hồn vương vận trung y ngồi sau trác, trên mặt từ đầu chí cuối vẫn giữ nụ cười giễu cợt.

Xích giáo Giáo chủ và Lữ Phi còn đang dây dây dưa dưa, quân sư đột nhiên lại xuất hiện bên ngoài doanh trướng, “Đoan Mộc Hồi Xuân, ngươi tưởng chỉ dùng kế sách dụ địch cỏn con này, ta sẽ bị mắc bẫy sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghe thấy giọng hắn, trái lại thêm bình tĩnh, “Quân sư có ý gì?”

“Khoan nói người đứng ngoài đây có phải Đại vương của ta không, chỉ nói một chiêu này ngươi dùng đúng cực ngu xuẩn!” Quân sư nói cực không khách khí.

Lữ Phi lạnh lùng quan sát hắn, tay đặt lên cổ Xích giáo Giáo chủ.

Cái cảm giác mà Xích giáo Giáo chủ vất vả lắm mới huy tụ lên được lại bị bức trở xuống.

Quân sư cười lạnh nói: “Ngươi yên tâm. Ta không hứng thú gì với cả ngươi lẫn người ở trong tay ngươi.”

Lữ Phi túm lấy Xích giáo Giáo chủ nhảy vào lại doanh trướng.

Nếu Xích giáo Giáo chủ có thể lên tiếng, nhất định sẽ hô to ‘mặc quần!’ Điều đáng mừng duy nhất của hắn chính là vương bào đủ dài, coi như cũng còn cái để che.

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Quân sư sao lại có thời gian rỗi tới đây?”

Quân sư nói: “Nếu ta không đến, chẳng phải đã phụ kế sách nhà ngươi bày ra để kiềm hãm binh lực của ta sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bị hắn nói trúng tâm tư, cũng không lấy làm giận, từ tốn nói: “Quân sư đa sự rồi, ta bất quá chỉ không đành lòng để đường đường một Tây Khương vương phải chịu thất thố trước kẻ khác thôi.”

“Nga? Vậy sao?” Quân sư nói: “Vừa rồi ta cố tình điều động nhân mã, lẽ nào ngươi một chút cũng không cao hứng?”

Đoan Mộc Hồi Xuân tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Ngươi có điều động nhân mã?”

Quân sư cười ha hả: “Vẫn y như cũ, chỉ cho hai cánh quân tả hữu đổi chỗ cho nhau thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu nhíu mày, thảo nào binh lính bên ngoài chạy tới hạy lui nhưng nhân thủ lại chẳng tăng. Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe một tiếng xé gió cực mạnh tập kích ngay đỉnh của trướng bồng. Hắn không kịp nghĩ ngợi, lập tức theo bản năng lao về phía Tây Khương vương, tóm y cùng né sang chỗ khác.

Lữ Phi thấy hắn di chuyển, cũng dịch chuyển người theo, có điều khinh công của hắn không linh hoạt bằng Đoan Mộc Hồi Xuân, tay còn phải kéo theo Xích giáo Giáo chủ bị trói như đòn bánh, vướng tay vướng chân, lúc tảng đá trúng đỉnh, tuy bản thân hắn tránh được một kiếp, nhưng chân của Xích giáo Giáo chủ lại bị tảng đá đè trúng.

Xích giáo Giáo chủ đau đớn gào một tiếng, rồi ngất luôn.

“Bỉ yêu!” Quân sư quát.

Bọn lính lập tức vọt tới như tên bay.

Trướng bồng bị tảng đá đè sập, những người có mặt bên trong đều bị kẹt lại.

Có làm nên chuyện hay không, chính là ở lúc này!

Quân sư mắt lóe tinh quang.

Trường thương của binh sĩ đã đâm tới sát trướng bồng…

“Dừng tay!” Trong sát na, thanh âm xé toan bầu không khí vang lên, Đoan Mộc Hồi Xuân tay cầm quạt, tay cắp theo Hồn Hồn vương từ chỗ rách phóng lên trời, rồi vững vàng đáp xuống tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống quân sư mặt đang biến sắc.

“Cố tình lừa bịp, tập kích bất ngờ. Quân sư hảo kế.” Đoan Mộc Hồi Xuân từ tốn phẩy quạt, “Có điều, dường như quân sư cố tình quên mất Đại vương của các ngươi còn ở trong trướng bồng, như thế là phạm thượng, lẽ nào ngươi muốn thừa cơ soán vị?”

Quân sư khôi phục vẽ điềm tĩnh, liếc hắn nói: “Ngươi không cần gây xích mích ly gián, lòng ta đối với Đại vương nhật nguyệt chứng giám. Vừa rồi chỉ là vạn bất đắc dĩ, buộc phải đi nước cờ hiểm thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Nếu nhật nguyệt chứng giám, cần gì phải giải thích nhiều?”

Quân sư bảo: “Nói ta không bằng hãy nói ngươi, lẽ nào ngươi một chút cũng không lo lắng cho thủ hạ của ngươi? Ma giáo quả nhiên là Ma giáo, với người của mình cũng dùng thủ đoạn độc ác như thường.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hồn Hồn vương đang ở trong tay ta, nếu ngài chưa chết, quân sư tự khắc sẽ tìm mọi cách để cứu ngài, tránh cho đường đường Tây Khương vương mà lại thiếu tay thiếu chân, nếu ngài đã chết, quân sư tự khắc sẽ đích thân lôi binh sĩ đã bắn đá ra xử tử, để tránh cho…Đường đường Tây Khương vương lại thiếu tay thiếu chân.

Quân sư tức muốn nổ đầu. Quả là nồi nào úp vung nấy, người của Cơ Diệu Hoa quả nhiên cũng cùng một thứ phẩm hạnh!

Ánh mắt Đoan Mộc Hồi Xuân lạnh lùng đảo qua cỗ máy bắn đá được dựng lên tạm bợ, rồi lập tức hướng về phía xa xa.

Nơi mà, nhấp nhoáng nhân ảnh đao quang, nhưng độc có kẻ trông mong tìm không gặp.

Trướng bồng đột nhiên lay động.

Lữ Phi dùng dao găm rạch trướng bồng, chậm rãi trèo ra, chỉnh trang lại y phục, rồi nhìn quân sư nói: “Xích giáo Giáo chủ còn ở bên trong.”

Quân sự lộ vẻ khinh miệt: “Chết chưa?”

“Mới ngất thôi.” Đối phương nghiễm nhiên không thèm để mắt tới Xích giáo Giáo chủ, tình hình thế này, bắt hắn nữa chỉ tổ vướn tay. Lữ Phi đến trước tảng đá, tiếp tục bảo hộ.

Sắc trời dần tối.

Tiếng chém giết vẫn rung trời.

Quân sư nói: “Trời sắp tối rồi, ta phái người chuẩn bị thức ăn, ngươi chắc cũng đã đói.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Cảm phiền quân sư.” Hắn thì an tọa, mà Tây Khương vương vẫn còn bị điểm huyệt đứng đó.

Quân sư nén hỏa nộ, nói: “Ngươi đây là có ý gì?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Tiếc quá, vốn dĩ có cả một trướng bồng lớn, hiện tại lều bạt không còn, đành phải để Tây Khương vương chịu thiệt.”

Quân sư nói: “Ngươi dụ địch, ta đáp đòn, vốn là ngươi tới ta lên, ngươi tình ta nguyện, hà tất phải chơi xấu như vậy!?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hai quân giao chiến, chính là ngươi tranh ta đoạt, ngươi tử ta sinh, dĩ nhiên cần phải chơi xấu rồi.”

Quân sư bị bức đến á khẩu.

Xa xa, đột nhiên hồng quang chợt lóe rồi vụt mất, như ánh sao băng, nặng nề rớt xuống vùng giáp sắt lạnh lẽo.

Đoan Mộc Hồi Xuân thở gấp một hơi, nhất thời bật dậy, tay nắm lấy cổ Hồn Hồn vương, năm ngón gần như muốn găm vào máu thịt!

Quân sư thấp thỏm nhìn về chỗ hồng quang hạ xuống, tim đập thình thịch. Hắn một mặt muốn Cơ Diệu Hoa tử trận luôn tại đó, mặt khác thầm lo sợ Đoan Mộc Hồi Xuân nổi điên, tổn hại tới Hồn Hồn vương, hai ý niệm ấy cứ như cái cưa, không ngừng kéo qua kéo lại trong đầu hắn.

Một binh sĩ hớt hãi hồi báo: “Ni Khắc Tư Lực đã chết!”

Quân sư vội la lên: “Có thật không?”

Binh sĩ đáp: “Có lẽ là thật rồi.”

Quân sư nói: “Có lẽ là thế nào? Thi thể đâu? Còn không mau mau tìm tới đây.”

Binh sĩ quay đi ngay.

Lữ Phi len lén nhìn qua Đoan Mộc Hồi Xuân, tựa hồ đang do dự xem có nên báo sự thật hay không.

Thế nhưng mặt Đoan Mộc Hồi Xuân lúc này lại càng tĩnh lặng như gương, nhẹ giọng hỏi: “Là tin dữ sao?”

Lữ Phi đáp: “Vẫn chưa thấy thi thể…Ân.”

Người Đoan Mộc Hồi Xuân bất giác run rẩy. Hắn nỗ lực kiềm chế, không để quân sư phát hiện ra.

Vẫn chưa kết thúc, vẫn còn chưa kết thúc…

Hắn từng chút từng chút tự cỗ vũ bản thân.

Cơ Diệu Hoa là Đệ nhất cao thủ Tây Khương, hiếm có đối thủ, sao lại dễ dàng chết dưới trường thương của binh lính tầm thường được.

Mặc dù hắn ra sức thuyết phục bản thân, nhưng khuôn mặt của mẫu thân, phụ thân, mọi người ở Tê Hà sơn trang cứ lần lượt hiện lên trong óc, lời tự vấn phảng phất trong thinh lặng, khi ấy hắn cũng từng một mực không tin, nhưng sự thực thì sao? Mẫu thân lâm bệnh qua đời lúc hắn còn nhỏ, sau đến phụ thân chũng chết, rồi Tê Hà sơn trang sụp đổ…

Hắn tưởng rằng không thể nào hết chuyện này tới chuyện khác cứ vậy mà đến.



Góc trời hừng sáng cuối cùng hé ra trong lòng hắn, rốt cuộc…

Cũng sụp đổ.

“Nếu đã muốn chết, cớ sao còn trêu vào ta?” Ngón tay Đoan Mộc Hồi Xuân xiết chặt, cả trời hận ý trào tuôn trong ngực. Những đau thương ngày cũ tích tụ dồn nén thoáng cái phá tan xiềng xích đang khóa chặt tâm can. Hắn chăm chăm nhìn biển người đông nghịt phía trước, hai mắt đỏ dần lên.

Quân sư nhìn thần sắc của hắn, hoảng hốt phát lạnh từ đầu xuống chân, cuống cuồng la: “Đừng tổn hại đến Đại vương ta! Vẫn chưa tìm được thi thể, không được làm gì hết!” Hắn vừa nói vừa ra lệnh cho binh sĩ bên người: “Bắt sống Ni Khắc Tư Lực! Không được giết y!”

Đoan Mộc Hồi Xuân bỏ ngoài mắt nỗi sợ hãi của hắn, những ngón tay xiết cổ Hồn Hồn vương vẫn chầm chầm gia lực.

Sắc mặt Hồn Hồn vương từ từ phát đỏ.

Quân sư dậm chân phán: “Nếu giết Đại vương ta, ngươi cũng đừng mong sống!”

Đoan Mộc Hồi Xuân lạnh lùng nói: “Ta bảo muốn sống hồi nào?”

Quân sư nói: “Ngươi không màng bản thân thì chớ, lẽ nào thủ hạ của mình ngươi cũng không nhìn tới?”

Lữ Phi cất cao giọng: “Có thể cùng Hồn Hồn vương đồng vu quy tận, ta sống trên đời này coi như không uổng phí!”

Quân sư thấy sắc mặt của Hồn Hồn vương bắt đầu tím tái, môi cũng không còn chút máu, muốn hạ lệnh tấn công, lại sợ khiến Đoan Mộc Hồi Xuân phẫn nộ, giết Hồn Hồn vương chết nhanh hơn, nhưng nếu chẳng làm gì cả, khác nào đứng trơ mắt ra nhìn Hồn Hồn vương chịu chết.

Hồn Hồn vương bỗng nhiên dồn sức hướng về phía hắn nháy mắt một cái.

Quân sư lên giọng, cắn răng quát: “Bỉ yêu!”

Bọn lính bỗng nhiên cầm giáo xông lên.

“Nha nha nha, náo nhiệt dữ nha!”

Cơ Diệu Hoa đột nhiên lách ra từ sau bọn chúng, cười hì hì án giữa Đoan Mộc Hồi Xuân và đám binh sĩ, hồng bào của Hồ Tiên Mị y khoát trên người không còn, giờ cũng như Hồn Hồn vương, chỉ còn mỗi trung y. Y cười đó, nhưng tay không hề lơ là phất một phát, một trận kình phong xuất ra, đánh bay sáu kẻ xông lên trước, rồi mới ung dung nhìn quân sư bảo: “ Khẩn trương thế, đi đâu a?”

“Dừng!” Quân sư lại gào một tiếng.

Bọn lính lập tức bất động ngay.

Quân sư nhìn Cơ Diệu Hoa ‘hồi sinh từ cõi chết’, lại nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân rốt cuộc cũng buông tay ra, cả kinh một trận muốn kiệt sức. “Ngươi chưa chết?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân nhà ta muốn ta xem thiên quân vạn mã là chuyện thường, nên ta chỉ biết lấy đó làm nhẹ, tiến xuất như không vậy.”

Quân sư nghiến răng nhìn bản mặt đầy tự đắc của y, giọng căm hờn hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?”

Cơ Diệu Hoa quay đầu nhìn Hồn Hồn vương, bảo: “Đương nhiên là muốn Hỗn đản vương ‘ngôn xuất tất hành’ rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân giải huyệt đạo cho Hồn Hồn vương. Hồn Hồn vương duỗi tay duỗi chân, hai mắt lạnh lùng liếc Đoan Mộc Hồi Xuân một cái, phán: “Bản vương chấp thuận, trong vòng năm năm, không đụng tới Thánh Nguyệt giáo.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Chỉ có năm năm?”

Hồn Hồn vương nói: “Đó đã là giới hạn của bản vương rồi.”

Cơ Diệu Hoa thở dài: “Cũng được cũng được, năm năm thì năm năm, hy vọng sau khi Sơn loan kiểm nằm gai nếm mật năm năm, sẽ thêm được chút tiền đồ.”

Hồn Hồn vương nói: “Bản vương đồng ý phóng Thánh Nguyệt giáo một ngựa, chứ không có đồng ý phóng ngươi một ngựa.”

Quân sư vội la lên: “Đại vương?!”

Hồn Hồn vương ngạo mạn xua tay, “Bản vương xưa nay có thù tất báo. Thả các ngươi tự tại hai ngày, hai ngày sau, ta sẽ phái người phát lệnh truy nã truy sát khắp nơi, các ngươi tự lo lấy thân đi!”

Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Nguyên lai ngươi cũng biết ngươi rất hẹp hòi nhỏ mọn. May là ta đây rất độ lượng, món nợ năm xưa ngươi ức hiếp sư huynh ta, ta coi như ngươi trả hết rồi đi!” Y nói, đoạn nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Thân thân, chúng ta về nhà thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân mặt không biểu tình nhảy khỏi tảng đá, tiến tới trước mặt y.

Cơ Diệu Hoa tươi cười mở rộng vòng tay.

Đoan Mộc Hồi Xuân đột ngột tung quyền.

Cơ Diệu Hoa sửng sốt, mặt trúng phải một quyền ra trò, “Thân…”

Đoan Mộc Hồi Xuân hạ mắt, một lát mới bảo: “Đi thôi.”

Cơ Diệu Hoa lén lén vươn ngón tay, bám lấy Đoan Mộc Hồi Xuân, thấy hắn không giãy, mới yên tâm mà kéo hắn đi.

Lữ Phi nối theo sau.

Quân sư thấy bọn họ nghênh ngang rời đi, lập tức đến trước Hồn Hồn vương hỏi: “Có nên…”

Hồn Hồn vương nói: “Ngươi cho là bản vương đây nói không giữ lời.”

“Thần không dám!” Quân sư vội cuối đầu.

Hồn Hồn vương nhìn hắn một cái, thở dài bảo: “Ngươi làm tốt lắm.”

Quân sư lặng lẽ thở phào.

Hồn Hồn vương nói: “Trong trướng bồng còn lò xông hương của bản vương, ngươi hãy cho người lấy ra.”

Quân sư không biết lò xông hương kia có ý nghĩa gì, nhưng nghe y nói, lập tức phái người dời tảng đá tìm kiếm.

Xích giáo Giáo chủ cũng được tiện thể lôi ra. Tiếng ồn dai dẳng thức tỉnh hắn, mặt hắn nhăn nhúm, bắt đầu khổ sở rên la.

Quân sư liếc nhìn Hồn Hồn vương.

Hồn Hồn vương bực bội phất tay.

Quân sư thở dài, lệnh cho bình sĩ: “Đem đi, tìm đại phu xem.”

“Tuân lệnh.”

Lò xông hương rốt cuộc cũng được tìm thấy.

Hồn Hồn vương nhận lại, mở nắp, rút ra một mảnh giấy đã cháy phân nửa, mặt trên chỉ còn sót lại hai chữ – Đột Quyết.

“Trả hết nợ?” Y gằn giọng căm phẫn, “Của hắn, ta đã trả xong, còn của ta tính sao?”

Cơ Diệu Hoa kéo Đoan Mộc Hồi Xuân ngang nhiên rời khỏi quân doanh.

Lữ Phi biết hai người bọn họ sau hoạn nạn tương phùng, ắt hẳn có nhiều chuyện để nói, cố ý để rớt lại phía sau một đoạn.

Cơ Diệu Hoa thầm khen người này thức thời, tay thì táy máy sờ eo Đoan Mộc Hồi Xuân, mặt dày nói: “Vừa rồi thân thân tưởng là ta đã chết, nên tính tự tử theo ta sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bất chợt dừng bước, quay lại nhìn y.

Cơ Diệu Hoa thấy sắc mặt hắn không hay, vội xuống nước làm tiểu thiếp, cười cầu hòa nói: “Kỳ thực lúc ngã xuống, ta đã chọn trước kẽ hở, cố tình cởi y bào, dụng kế kim thiền thoát xác. Ta vừa thoát được, lập tức phóng đi tìm thân thân ngay, một khắc cũng không đình lại.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn giữ mặt vô cảm.

Cơ Diệu Hoa quyệt mép nói: “Người ta bị thương, lẽ nào thân thân một chút cũng không đau lòng?”

Đoan Mộc Hồi Xuân rốt cuộc cũng có phản ứng, mở miệng hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Cơ Diệu Hoa vươn ngón tay phải ra nói, “Thấy không, móng tay bị lật.” Móng của ngón giữa tay phải quả nhiên không còn nữa, máu chảy be bét.

“…” Đoan Mộc Hồi Xuân lẳng lặng thở dài, xé một góc y phục, giúp y băng vết thương nhỏ trên ngón tay lại.

“Di, thân thân, chiếc quạt của ngươi đâu?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bấy giờ mới nhận ra quạt đã không còn, ngẫm lại hẳn lúc nghe hung tin tâm can tan nát vô ý để vuột khỏi tay, “Rớt mất rồi sao?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Chẳng phải đó là quạt hảo Minh tôn của ngươi tặng ngươi ư?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Ân.”

Cơ Diệu Hoa pha chút ái ngại hỏi: “Vậy có muốn quay ngược lại tìm không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân giúp y băng kỹ ngón tay, nhẹ giọng bảo: “Ngươi không đền cho ta một cây được sao?”

Cơ Diệu Hoa cười toe toét nói: “Thân thân muốn quạt kiểu nào? Bạch ngọc có được không? Người như thân thân, chỉ có quạt bằng bạch ngọc hoàn hảo nhất mới hợp.”

Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ nhếch khóe môi.

Cơ Diệu Hoa nhanh mắt, khắc ghi trong lòng, “Đợi đưa thân thân về tới Trung Nguyên, ta sẽ tìm ngay thợ giỏi nhất Trung Nguyên làm cho thân thân một chiếc quạt bạch ngọc độc nhất vô nhị.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Trừ việc đó ra, ngươi còn phải hứa với ta một chuyện.”

Cơ Diệu Hoa cười hì hì hỏi: “Chuyện gì?”

“Nếu một ngày, ngươi muốn chết…” Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ giọng nói, “Hãy giết ta trước.”

Cơ Diệu Hoa sững người.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu không muốn giết ta, thì đừng chết.”

Cơ Diệu Hoa chăm chú nhìn hắn hồi lâu, rồi mới thở dài nói: “Vậy khác nào buộc ta phải cùng ngươi thành lão yêu quái thiên địa đồng thọ? Ha ha, thế thì, xem ra ‘chấp tử chi thủ dữ tử giai lão’ (nắm tay nhau đến lúc bạc đầu) không dành cho hai ta rồi, chúng ta chỉ có thể nắm tay nhau, cùng ngắm biển cạn đá mòn thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta xem như ngươi đã chấp thuận rồi.”

“Giết ngươi, ta đau lắm, chi bằng một nhát kiếm, lấy luôn hai mạng.” Cơ Diệu Hoa nhủ thầm, đoạn mỉm cười bảo, “Hơn nữa trên đời này kẻ giết được ta chỉ có thân thân, vậy xem ra, chúng ta cực an toàn.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy y cười tới sảng khoái, rốt cuộc cũng nhe răng cười.

Lữ Phi đi từ sau lên báo: “Có kẻ theo dõi.”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Hỗn đản vương tuy nhỏ nhen thật, nhưng vẫn giữ đúng lời, trong vòng hai ngày, y tuyệt đối không đụng tới chúng ta.”

Đoan Mộc Hồi Xuần nói: “Hai ngày không kịp rời khỏi Tây Khương.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Yên tâm, không cần đi vội, tự khắc sẽ có người tới tận nơi mời làm khách.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đảo mắt một cái liền hiểu ý ngay.

Lúc này sắc trời đã tối, ba người tìm một chỗ trú chân, nghỉ ngơi lấy lại sức. Lữ Phi lấy ra chút lương khô đem theo trong người, cả ba cùng chia ra. Tuy là ăn chẳng no, nhưng có còn hơn không. Qua hôm sau, cả ba lại tiếp tục lên đường, vừa vào lãnh thổ, đã thấy Hồ Diệp trưởng lão dẫn giáo đồ Thánh Nguyệt giáo đứng hiên ngang giữa đường chờ bọn họ.

Cơ Diệu Hoa dùng tiếng Tây Khương hỏi: “Tới đúng lúc lắm, có rượu không?”

Hồ Diệp trưởng lão cười đến độ mặt nhăn nhúm, “Giáo chủ đang ở trên núi chờ cung nghênh.”

“Cung nghênh nha.” Cơ Diệu Hoa cười đến là ám muội.

Cả ba cùng theo chân Hồ Diệp trưởng lão lên ngọn núi lân cận. Trên núi có dựng sẵn một mái vòm, nhìn kỹ cột tre thảm cói, đều là mới tinh, xem ra vừa dựng tức thời khi đến. Tân Cáp kim đao đại mã (chễm chệ) ngồi dưới mái vòm, sơn hào mỹ tửu bày ngập chiếc bàn trước mặt, tỏa hương mê người.

Đoan Mộc Hồi Xuân chắp tay chào Tân Cáp, lòng không khỏi nghĩ tới phong thủy luân phiên (dòng đời thay đổi) , ngày đó Hồn Hồn vương còn phái Xích giáo Giáo chủ dẫn Lô trưởng lão trà trộn vào Thánh Nguyệt giáo kết giao với hắn. Mà nay, hắn đã cùng Cơ Diệu Hoa khống chế Hồn Hồn vương, buộc y phải đình chiến với Thánh Nguyệt giáo trong vòng năm năm.

Tân Cáp cười ha hả, hồn nhiên như thể tuyệt nhiên không nhớ chuyện khi xưa đã từng một chưởng đánh bay Đoan Mộc Hồi Xuân xuống hồ.

Hắn giả bộ hồ đồ, Cơ Diệu Hoa cũng không vì thế mà bỏ qua. Y một mặt chuyển hết đồ chay đến trước Đoan Mộc Hồi Xuân, mặt khác tự tiếu phi tiếu nói: “ Còn nhớ ngày đó chúng ta cùng ngồi ở lương đình, ngươi một chưởng đánh bay thân thân nhà ta xuống nước…Ha, lúc ấy ngươi cười biết bao là thiên chân vô tà (ngây thơ vô tội) a.”

Tân Cáp đối Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ngày đó lỡ đắc tội, ta đây xin cạn tam bôi bồi tội.” Nói đoạn, hắn nghiêm chỉnh rót đầy ba bôi, uống xong, còn nhấp nhấp môi, rồi khoan thai về chỗ.

Cơ Diệu Hoa phán: “Rượu ngon như vậy, đem ra ban thưởng còn sợ xa xỉ, ngươi lấy chỗ nào làm phạt? Huống hồ, ngươi uống rượu thì có lợi lộc gì cho thân thân nhà ta? Chẳng lẽ là thưởng thức phong thái uống rượu anh tuấn của ngươi sao?”

Tân Cáp khốn đốn hỏi: “Vậy ý của Phong chủ thế nào?”

Cơ Diệu Hoa hấp háy mắt bảo: “Ma giáo muốn đến Tây Khương tìm chút chuyện làm ăn.”

Tân Cáp liếc nhìn Hồ Diệp trưởng lão, do dự nói: “Trong giáo ta không ít chuyện làm ăn, có thể hợp tác qua lại, cũng là việc tốt.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu đã là bồi tội, vậy lợi nhuận bên thấp bên cao, dĩ nhiên không cần bàn nữa.”

Tân Cáp cân nhắc một chút, rồi gật đầu nói: “Miễn không để Đoan Mộc trưởng lão thất vọng là được.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nâng chén bảo: “Được Giáo chủ tương trợ, Đoan Mộc Hồi Xuân xin thay mặt trên dưới Ma giáo đa tạ.”

“Không dám không dám.”

Hai người cạn một bôi.

Cơ Diệu Hoa chống cằm, quay sang Tân Cáp, đắc ý cười hăng hắc.

Tân Cáp bụng bồn chồn, thầm nghĩ tiêu rồi. Có mỗi việc đánh Đoan Mộc Hồi Xuân ngã xuống nước cỏn con, Cơ Diệu Hoa đã dành lấy phần ngon như thế, thì việc bọn họ bày mưu bắt Hồn Hồn vương, thuyết phục đối phương phải rút quân, chẳng phải còn muốn đòi hỏi quyền lợi lớn hơn nữa?

Thế nhưng sau đó Cơ Diệu Hoa lại không hề đề cập đến việc ấy, chỉ một mực gắp rau cho Đoan Mộc Hồi Xuân, thúc hắn ăn nhiều vào.

Tân Cáp chẳng dám nói gần nói xa, sợ sập bẫy đối phương.

Mái vòm dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng bát đũa chạm nhau cùng tiếng ăn uống thật khẽ.

Mỹ thực giữa bàn vơi dần, Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân lần lượt buông đũa.

“Ni Khắc Tư Lực trưởng lão trí võ vượt xa ta, chuyến này đã liều mình hộ giáo, trung thành tận tâm, khiến ta đây tự thấy hổ thẹn, thua kém. Ta nguyện thoái nhượng chức Thủ tọa trưởng lão, cung thỉnh Ni Khắc Tư Lực trưởng lão thượng tọa.” Hồ Diệp trưởng lão đột nhiên kéo theo một đám đệ tử Thánh Nguyệt giáo cung kính quỳ xuống trước mái vòm.

Cơ Diệu Hoa mắt chợt ánh lên, tự tiếu phi tiếu.

Đoan Mộc Hồi Xuân không hiểu bọn họ nói gì, Lữ Phi liền đến bên nhỏ giọng giải thích. Đoan Mộc Hồi Xuân thầm nghĩ, Hồ Diệp trưởng lão quả nhiên không phải kẻ tầm thường. Chỉ dùng đôi ba câu, đã đẩy Cơ Diệu Hoa vào chức Thánh Nguyệt giáo trưởng lão. Rồi từ đó, công lao của Cơ Diệu Hoa giỏi lắm chỉ đến mức vì Giáo tận tụy, tối đa cũng là luận công ban thưởng mà thôi.

Tân Cáp vội tiếp lời: “Ta cũng đang có ý này.”

Cơ Diệu Hoa uể oải nói: “Nghe các ngươi nói thế, ta đây cũng hiểu được ta là Đại ân nhân của Thánh Nguyệt giáo a.” Ba chữ đại ân nhân, thản nhiên phủi sạch quan hệ giữa y với Thánh Nguyệt giáo.

Tân Cáp liếc nhìn Hồ Diệp trưởng lão.

Hồ Diệp trưởng lão bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại mối thâm giao giữa sư phụ của Cơ Diệu Hoa với Thánh Nguyệt giáo.

Cơ Diệu Hoa nói: “Tốt xấu gì thì ta đây cũng là Tuyệt Ảnh phong Phong chủ, bảo ta làm trưởng lão…Các ngươi là có ý muốn hạ thấp ta chăng?”

Hồ Diệp trưởng lão biến sắc.

Đương niên Hoa Thanh Hà sư phụ của Cơ Diệu Hoa một mình kiêm cả chức Tuyệt Ảnh phong Phong chủ lẫn Thánh Nguyệt giáo Trưởng lão, chẳng những chưa từng bị người ta lấy đó mà hạ thấp, trái lại còn được tôn vinh. Không ngờ vừa đến miệng Cơ Diệu Hoa, ý tứ liền thay đổi.

Tân Cáp nói: “Hoa trưởng lão năm xưa cũng làm vậy, có nghe lời ra tiếng vào bao giờ đâu. Ngươi quá đa tâm rồi.”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Xưa khác nay khác. Ta hiện tại đã về làm rể Ma giáo rồi, dĩ nhiên phải biết thân biết phận mà giữ thể giữ diện chứ. Nhận chức Trưởng lão Thánh Nguyệt giáo để chịu dưới cơ kẻ khác, bất hảo bất hảo.”

Tân Cáp và Hồ Diệp trưởng lão liếc nhìn nhau, chậm rãi hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Cơ Diệu Hoa cười đáp: “Tục ngữ có câu, tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo (nhận ơn bằng khe nước, báo đáp bằng suối nguồi). Vậy dũng tuyền chi ân, tự nhiên phải dốc cả Trường Giang, Hoàng Hà ra báo. Con người của ta rất là thực tế, nếu đã làm đại ân nhân, thì phải nhận đãi ngộ dành cho đại ân nhân mới được.”

Tân Cáp nhíu mày hỏi: “Thế nào là đãi ngộ của đại ân nhân?”

“Nguyệt sơ (hàng tháng) cung phụng không được thiếu, quá niên lễ kim (tiền mừng năm mới) không được sót, tiến môn cung nghênh xuất môn cung tiễn không được sơ sài, gặp chuyện sai phái không được chối từ, có chuyện cần đến không được trốn tránh.” Cơ Diệu Hoa cười nói, “Hiện chỉ mới nghĩ ra nhiêu đó, còn lại về sau sẽ bổ sung.”

Sắc mặt của Tân Cáp lẫn Hồ Diệp trưởng lão đều rất khó coi.

Cái này mà đại ân nhân gì, đích thị là cung phụng Bồ Tát sống!

Cơ Diệu Hoa lại tiếp lời: “Tiếc là ta ở rể ma giáo rồi, đãi ngộ tốt như vậy, chỉ sợ mấy năm mới hưởng được một lần.”

Tân Cáp nghe đến đây, liền thở phào nhẹ nhõm. Điều kiện của Cơ Diệu Hoa tuy hà khắc, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cũng không có gì quá đáng. Nếu Cơ Diệu Hoa làm Trưởng lão Thánh Nguyệt giáo, e là đãi ngộ cũng tương đương vậy. Lần này Cơ Diệu hoa quả thực đã ra tay bang trợ không hề tính toán, vừa giải vây cho Thánh Nguyệt giáo, vừa đưa về một chi viện lớn là Ma giáo, công lao to tát, bản thân hắn nên nhường một chút cho có qua có lại, âu cũng là đạo lý thường tình.

Nghĩ vậy, lòng hắn nhất thời thoải mái hơn nhiều, thậm chí nhìn Cơ Diệu Hoa cũng bắt đầu thấy thuận mắt, đáp: “Nếu Phong chủ đã mở lời, sao ta có thể từ chối được?”

Cơ Diệu Hoa tức thì nói tiếp: “Hiện tại đang có một chuyện cần tới ngươi hỗ trợ đây.”

Tân Cáp đáp ngay không cần nghĩ: “Có phải muốn ta phái người hộ tống các ngươi rời khỏi Tây Khương không?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Không cần hộ tống, chỉ cần làm chút động tác giả, giúp ta đánh lạc hướng là được.”

Tân Cáp nói: “Cái này đơn giản. Các ngươi cứ việc yên tâm.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Bên cạnh đó, hoàn thỉnh Giáo chủ hỗ trợ liên lạc với Ma giáo giáo chúng.” Vừa nghe Tân Cáp chịu hợp tác, ngữ khí của Cơ Diệu Hoa liền hòa nhã hẳn đi.

Hiếm được nghe từ miệng Cơ Diệu Hoa đường hoàng hai tiếng Giáo chủ, Tân Cáp sửng sốt, đoạn mới nói: “Việc này cũng dễ, ta lập tức phái người đi ngay.” Hắn đưa mắt ra hiệu cho Hồ Diệp trưởng lão, Hồ Diệp trưởng lão lập tức trở xuống núi.

Đoan Mộc Hồi Xuân có Lữ Phi ở bên thuật lại liên tục, nghe vậy hướng Tân Cáp nâng chén tạ ơn.

Bầu không khí nhất thời trở nên thân thiện.

Đến lúc Hồ Diệp trưởng lão quay lại, cả hội đã bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển. Hắn lẳng lặng nhìn một lát, khóe miệng lộ ra nét cười hoan hỉ.

Cơ Thanh Lan bỏ đi, Tân Cáp hoàn toàn suy sụp, suốt ngày mượn rượu giải sầu, chẳng màng sự vụ, mãi đến khi Hồn Hồn vương đột ngột tiến đánh. Nhắc lại, hắn cũng có chút cảm kích Hồn Hồn vương. Nếu không nhờ y xuất đại quân đến đánh, chỉ sợ Tân Cáp hiện vẫn còn u mê, chìm trong men rượu. Rốt cuộc chính vào thời khắc Thánh Nguyệt giáo gặp đại nạn, Tân Cáp tỉnh táo gượng dậy, triệu tập giáo chúng ngăn địch, cầm cự đến lúc Cơ Diệu Hoa chi viện, mới không tới nỗi để cho cơ nghiệp tổ tiên truyền lại phút chốc bị hủy hoại.

Cơ Diệu Hoa cùng Tân Cáp nói tới cao trào, người khua đũa gõ chén, kẻ đập bàn cười to, Đoan Mộc Hồi Xuân ở bên châm rượu, trong ngoài vui vẻ hòa hảo.

Hai ngày qua đi, Hồn Hồn vương liền hạ lệnh cho các châu phủ Tây Khương phát lệnh truy nã từ Cơ Diệu Hoa đến Đoan Mộc Hồi Xuân và những người liên can, các căn cứ bí mật của Ma giáo tại Tây Khương lần lượt bị phá hủy, may mà đã được Thánh Nguyệt giáo thông tri trước, nên bọn họ luôn thuận lợi dời đi, không mảy may chịu chút tổn hại.

Mặt khác, Xích giáo Giáo chủ cũng treo giải thưởng lớn với hắc bạch lưỡng đạo, ngoài Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân nổi danh trên bảng, Lữ Phi bất ngờ nhập hội, đã vậy tiền thưởng còn chẳng hề thua kém hai người kia một chút nào.

Nhất thời, hắc bạch lưỡng đạo, xanh mắt tìm khắp nơi.

Đến địa bàn thế lực của Tuyệt Ảnh Phong cũng có kẻ rục rịch ngóc đầu, mưu đồ làm loạn.

Lệnh truy nã vừa phát, tiền thưởng cũng song hành phát ra, tại các châu phủ Tây Khương đột nhiên xuất hiện hơn chục tên Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân, cánh phải cánh trái cánh trước cánh sau, đi về cánh nào, vẫn chưa kết luận được, khiến chúng nhân võ lâm Tây Khương ngày ngày đồn thổi hóng hớt, bôn ba mệt nhoài, nhưng rốt cuộc vẫn không ai nhìn thấy chính chủ.

Giang hồ một mảnh hỗn loạn, Hồn Hồn vương phát ra sáu đạo kim lệnh, nghiêm lệnh gác các cửa khẩu.

Lệnh ấy vừa ban, như giáng đòn cảnh tỉnh vào đám hỗn độn!

Mọi người túa về phía biên cảnh.

Phong Thước Lĩnh kín người sạch chỗ.

Mà hai đối tượng lẽ ra nên xuất hiện ở những nơi đó nhất lại đang ung dung ngắm nước sông.

Đoan Mộc Hồi Xuân vừa thưởng thức bóng nước lấp lánh, vừa lắng nghe tiếng nước dập dìu.

Cơ Diệu Hoa ôm ngang lưng hắn, nằm trên sàn tàu nhắm mắt lim dim.

Bỗng, tiền phương xuất hiện một điểm đen.

Lữ Phi đột ngột lao ra khoang tàu, hướng Đoan Mộc Hồi Xuân báo: “Trưởng lão, có người tới gần.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đứng dậy, nhíu mày nhìn điểm đen càng lúc càng lớn.

Lữ Phi nói: “Lẽ nào có người đoán được chúng ta đi đường thủy?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Tiền thưởng kinh động nhiều người đến như vậy, có kẻ đoán ra cũng chẳng lạ gì.”

Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Sơn Loan kiểm hành sự vẫn chưa được chặt chẽ a.”

Bọn họ nhìn điểm đen dần dần phóng đại, biến thành một chiếc thuyền.

Cơ Diệu Hoa chẳng biết tìm đâu ra một mảnh gỗ, thuận tay ném xuống nước, chuẩn bị lấy đà phi thân, chợt nghe Lữ Phi la to: “Chẳng phải đó chính là ám hiệu giáo phái ta sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân chăm chú quan sát.

Trên chiến thuyền đang tiến tới, lá cờ đen trắng tung bay.

Thuyền vừa đến gần, đã thấy Di Nhiên đứng ở đầu thuyền phất tay với bọn họ.

Đoan Mộc Hồi Xuân và Cơ Diệu Hoa liếc nhìn nhau, cười nói: “Xem ra Tân Cáp giáo chủ hành sự cũng chắc chắn đó.”

Cơ Diệu Hoa phán: “Cứ mười lần, thể nào cũng có một lần bị hắn làm cho bất ngờ.”

Hai chiếc thuyền thả neo dừng lại.

Di Nhiên từ chiến thuyền kia phóng qua, bái chào: “Trưởng lão, Cơ Phong chủ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng phải ngươi đang đưa Hoắc thái y hồi hương sao? Sao lại ở đây?”

Di Nhiên nói: “Xảy ra đại sự rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, không có vẻ đùa giỡn, nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Di Nhiên nói: “Hầu gia nhận được tin, Cơ Thanh Lan đã đi ám sát Hoàng thượng thật, hơn nữa lại còn suýt thành công.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Suýt nữa?”

Di Nhiên đáp: “Hoàng thượng hiện đang sinh tử bất minh. Hoắc thái y lại bị triệu tiến cung, với tình hình này, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

Đoan Mộc Hồi Xuân liếc nhìn Cơ Diệu Hoa, hỏi: “Vậy còn Cơ Thanh Lan?”

Di Nhiên nói: “Không rõ. Nhưng triều đình không truy nã y, e là cũng dữ nhiều lành ít.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài. Cơ Thanh Lan một mực báo thù, kết quả này xem như cũng toại theo ý y rồi, chẳng biết có liên lụy gì tới A Bội không.

Di Nhiên lại nói: “Thủy lộ này ta đã dàn xếp xong, mọi người cứ việc yên tâm tiến về phía trước.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cảm phiền rồi.”

Di Nhiên bảo: “Bọn ta nào có, Đoan Mộc trưởng lão mới là vất vả.” Nàng thấy mặt Đoan Mộc Hồi Xuân lộ vẻ khó hiểu, tiện đà nói: “Minh tôn bảo nếu Hoàng thượng băng hà lúc này, ắt sẽ dẫn tới triều cục rối loạn bất an, bấy giờ cả Hầu phủ, Ma giáo đều khó tránh khỏi liên lụy. Cho nên người đã giao sẵn nhiệm vụ cho ngươi, trước khi hoàn thành, ngươi tạm thời không cần quay về Bễ Nghễ sơn.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghiêm mặt hỏi: “Nhiệm vụ là gì?”

Di Nhiên nói: “Tìm hậu duệ cho Minh tôn và Ám tôn.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩn ra, lập tức một cảm giác bất thường dấy lên trong lòng hắn. Hắn biết Minh tôn Ám tôn đời sau đều được các Minh tôn Ám tôn đời trước lúc tráng niên tìm về chú tâm tài bồi, nhưng hắn nhớ rõ cách đây mấy tháng lúc Cổ Tường nhắc tới việc này, còn nói Minh tôn sự vụ triền miên, chắc phải đợi mấy năm nữa mới có thể rảnh tay tìm người thừa kế, không nghĩ hiện tại đã vội vội vàng vàng phó cho hắn tìm, đủ để thấy trong lòng đối phương đã có dự tính xấu nhất.

Di Nhiên báo cáo xong, liền tất tả trở lại thuyền, mở đường cho bọn họ. Tuy mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ, nhưng khó đảm bảo rằng nửa đường sẽ không nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, có nàng đi trước dò đường, càng cầm chắc vạn vô thất nhất.

Cơ Diệu Hoa thấy Đoan Mộc Hồi Xuân từ lúc Di Nhiên rời đi chỉ trầm tư nhìn nước sông, không khỏi ôm lấy hắn từ phía sau, khẽ dụi dụi vào mặt hắn nói: “Ngô, nếu ngươi thích hài tử, hai ta hãy tìm đồ đệ cho bản thân trước, chờ chọn xong xuôi số còn lại cứ để chúng làm tiểu Minh tôn tiểu Ám tôn gì đó.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Như thế, chẳng phải chúng ta cần tìm đến bốn hài tử sao?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu thiếu, thì bốn chục đứa bốn trăm đứa, miễn ngươi thấy hài lòng là được.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghiêng đầu. Hơi thở của Cơ Diệu Hoa nhè nhẹ thoảng quanh cổ hắn, đầy ấm áp, như ngọn gió lành xua tan áng mây đen, trấn yên những muộn phiền trong hắn.

Cơ Diệu Hoa ôm hắn, cười híp mắt vạch ra viễn cảnh mai sau.

“Một trăm đứa giặt y phục cho chúng ta, một trăm đứa nấu ăn cho chúng ta, một trăm đứa đấm chân cho ngươi, và một trăm còn lại sẽ đứng bên cạnh ngươi.”

“Để làm gì?”

“Cùng ngâm câu nói chân thành nhất, mỹ lệ nhất thế gian.”

“Ân?”

“Ni Khắc Tư Lực tây cổ tháp Đoan Mộc Hồi Xuân.”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui