Hữu Châu Hà Tu Độc

A Bội ngơ ngác nhìn hắn, tia hy vọng trong mắt tàn lụi dần, thẳng đến khi hoàn toàn tiêu biến. “Đã vậy, chúc ngươi cùng Phong chủ thuận buồm xuôi gió.” Nàng cúi mặt nói xong, lập tức cắm đầu chạy ra ngoài.

Cơ Diệu Hoa cười hể hả nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nha nha nha, ta phải trông kỹ thân thân mới được, ngộ nhỡ sơ sẩy một cái, thân thân sẽ bị kẻ khác cuỗm đi ngay.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Phong chủ cứ đùa.”

“Lẽ nào thân thân nghe không ra ta đây chẳng hề nói đùa, mà là đang cay cú sao?” Cơ Diệu Hoa lập tức thu nụ cười lại, chuyển sang bộ dạng mặt ủ mày chau.

Đoan Mộc Hồi Xuân phát hiện cứ mỗi lần hắn tưởng bản thân đã thích ứng với đủ loại biểu tình của Cơ Diệu Hoa, thì chắc chắn y sẽ dùng bản mặt bột mì kia nặn ra một bộ dáng càng quái đản hơn.

“Thân thân. Ta phát ghen này.” Cơ Diệu Hoa nói đoạn, lao người tới, chu mỏ nhào vào hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức dời bước, khẽ nhích người qua. Từ lúc Cơ Diệu Hoa giúp hắn khôi phục võ công, hắn cũng chẳng buồn che giấu võ công của mình trước mặt Cơ Diệu Hoa nữa.

Cơ Diệu Hoa ấm ức nhìn hắn bảo: “Thân thân, ngươi tuyệt tình quá đi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân mặt vô biểu tình nói: “Tuyệt tình đỡ hơn tuyệt hậu.”

Cơ Diệu Hoa trừng mắt bảo: “Một ngày nào đó thân thân sẽ biết, tuyệt hậu chẳng xá chi, không có Tuyệt Ảnh phong Phong chủ mới là chuyện cực kỳ hệ trọng. Ai~ Cũng được, ngày tháng còn dài. Ta lãnh thân thân về nhà trước đã.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng lấy hành lý. Kỳ thực hành lý của hắn rất giản đơn, chỉ có bộ trạng phục mặc khi đến Dị Khách Cư, A Bội đã sửa lại giùm hắn. Nhìn y phục, hắn không khỏi thở dài nhớ đến A Bội đã uất giận bỏ đi.

Kể từ lúc hắn lấy thân phận Tôn Ẩn tiến vào Dị Khách Cư, hắn và A Bội đã định sẵn là vô vọng.

Hắn cầm hành lý xuất môn, Cơ Diệu Hoa vẫn đứng trong sân.

Nằng chiều chiếu rọi, mặt y nhiễm chút sắc vàng, màu da bấy giờ tựa như người thường. Nhìn y lúc này mới thấy, ngũ quan hiển hiện rõ rệt. Sống mũi cực thẳng, mi cong vút, đường nét góc cạnh hoàn hảo…

Cơ Diệu Hoa quay đầu lại, bất chợt nhếch miệng cười hỏi: “Thân thân đang nhìn trộm ta sao?”


Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ định ngày mốt khởi hành?”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Sao thân thân không chịu thú nhận chứ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Vì lời nói thật dễ tổn thương.”

Cơ Diệu Hoa ngẩn người rồi phấn khởi cười rộ lên: “Cho nên, thân thân đây là quan tâm đến cảm nhận của ta?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thân thân không muốn ngày mốt đi?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Tất cả tùy vào Phong chủ phân phó.”

“Vậy thì ngày mốt.” Cơ Diệu Hoa híp mắt cười.

Bước vào Cổ Viên của Cơ Diệu Hoa, Đoan Mộc Hồi Xuân liền đề cao cảnh giác.

Y sẽ để hắn nghỉ ở đâu? Hắn phải ứng phó như thế nào?

Đoan Mộc Hồi Xuân không ngừng suy đoán, cũng không ngừng hình dung lời lẽ cự tuyệt cho bản thân.

“Cứ vào phòng đó đi.” Cơ Diệu Hoa chỉ gian phòng phía Tây, “Đừng quên chốc nữa cùng nhau dùng bữa tối nga.” Nói đoạn, y trở về phòng chính.

Đoan Mộc Hồi Xuân đứng trơ trọi trong viện, quả thực không thể tin nổi y cứ thế dễ dàng buông tha hắn, bất qua trước giờ Cơ Diệu Hoa hành sự khó lường, làm thế dĩ nhiên là có mục đích của y. Hắn nhanh chóng giấu đi sự mừng rỡ lẫn kinh ngạc, lẳng lặng dọn vào Tây phòng.

Đến bữa tối, Đoan Mộc Hồi Xuân ăn trước ở trù phòng, sau đó đem bữa tối đến cho Cơ Diệu Hoa.

Cơ Diệu Hoa thấy hắn chỉ bưng phần một người cũng chẳng nói gì, chậm rãi ăn xong, rồi nói: “Thân thân, ngươi thích ngủ trong hay ngoài?”


Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt, nhìn y đầy nghi hoặc.

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta đang hỏi, thân thân thích ngủ phía trong giường hay phía ngoài?”  

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ta thích ngủ một mình, khỏi phân trong ngoài.”

“Nhưng từ giờ trở đi, phải phân chia ra rồi.” Cơ Diệu Hoa lắc lắc ống tay áo nói, “Thân thân nên sớm thích ứng với ta mới được a.”

“…Chẳng phải Phong chủ bảo ta ở Tây phòng ư?”

Cơ Diệu Hoa tròn mắt nói: “Sao thân thân có thể nghĩ như thế? Ta chỉ lệnh cho thân thân cất hành lý vào Tây phòng thôi a!”

Đoan Mộc Hồi Xuân hít sâu một hơi nói: “Từ nhỏ Tôn Ẩn đã quen ngủ một mình, hoàn thỉnh Phong chủ lượng thứ.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nhưng ngủ một mình ta sợ. Thân thân, ngươi không biết a, mấy ngày nay ta chưa từng ngủ ngon. Tối nào cũng mơ thấy nửa đêm thân thân đến tìm ta, nhưng khi ta nhường nửa giường ra, mặt thân thân liền thay đổi, lúc thì biến thành sài lúc thì biến thành lang. Làm ta sợ muốn chết.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Phong chủ không sợ ta ngủ chung trong phòng, sài lang sẽ tăng thêm?”

“Ta nghĩ ta thích tên sài lang bại hoại thân thân hơn!” Cơ Diệu Hoa đột nhiên chạy tới cạnh cái rương, mở rương, lần lượt lấy ra mấy bộ xiêm y hoa hòe sặc sỡ ướm vào người, “Thân thân thích ta mặc bộ nào? Loại sa mỏng này được không? Nếu ta không mặc cái gì ở trong… hẳn là thấy rõ hết nga.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngoảnh mặt bỏ đi.

Cơ Diệu Hoa ai oán nhìn cánh cửa đi vội quá chẳng kịp đóng.

Chốc lát sau, có tiếng bước chân gấp gáp vang lên.


Mắt Cơ Diệu Hoa sáng rỡ.

Quả nhiên, Đoan Mộc Hồi Xuân đã trở lại.

“Thân thân, ngươi…” Cơ Diệu Hoa chưa nói hết câu, liền thấy Đoan Mộc Hồi Xuân dọn bát đũa vào mâm, sau đó bưng khay bỏ đi không ngoái đầu nhìn. Lần này còn tiện chân đóng cửa lại.

Cả đêm yên lặng.

Trời vừa tảng sáng, Đoan Mộc Hồi Xuân liền mở mắt.

Hắn dậy sớm như vậy chẳng phải vì trước đây làm thư đồng quen thói dậy sớm, mà vì tiếng bước chân lưỡng lự ngoài cửa hòa với tiếng thở dài thi thoảng phát ra.

Đoan Mộc Hồi Xuân định nằm trên giường thêm một chút, nhưng âm thanh ngoài cửa không những không tiêu biến trái lại ngày càng có xu thế trầm trọng, đành đứng dậy mặc y phục mở rộng cửa.

Cửa vừa mở, Cơ Diệu Hoa lập tức nhào tới, ai oán nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời chẳng nói nên lời.

Lời tốt lời xấu lời xã giao cái nào cũng thốt không ra.

Bất kỳ ai đối diện với khuôn mặt ấy cũng sẽ nói không nên lời. Nếu trước đây mặt Cơ Diệu Hoa tựa như bánh màn thầu, thì hiện tại giống hệt bánh bao đậu bị thủng. Hắn quan sát viền mắt Cơ Diệu Hoa cố ý tô đen, cả một lúc sau mới hỏi: “Phong chủ, mắt của ngươi…”

Cơ Diệu Hoa tự chỉ vào vành mắt nói: “Thân thân bảo đêm qua sẽ tới, ta đợi suốt một đêm, đây là bằng chứng!”

Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”

Cơ Diệu Hoa ủ rủ nói: “Nhưng thân thân quả thật vẫn không tới.”

“Phong chủ.” Đoan Mộc Hồi Xuân cuối cùng cũng lấy lại được giọng của mình, “Để ta giúp ngươi múc nước rửa mặt.”

Cơ hội có thể sai sử Đoan Mộc Hồi Xuân thì Cơ Diệu Hoa bỏ sao được. Nhưng dáng vẻ y lúc rửa mặt vẫn không để Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn thấy, chờ Đoan Mộc Hồi Xuân lấy bữa sáng trở về, mặt Cơ Diệu Hoa đã khôi phục hình dạng khối bột mì như cũ.

Có sự khác biệt sáng nay, Đoan Mộc Hồi Xuân thấy y thế này trông thập phần thuận mắt.


Cơ Diệu Hoa dùng xong bữa sáng, Đoan Mộc Hồi Xuân định bưng khay trả lại trù phòng, chợt thấy Lục Nhân Nghĩa dẫn hai gã thiếu niên tiến vào.

“Cơ Phong chủ. Tôn công tử.” Y bắt đầu chào hỏi tít ngoài xa.

“Lục tiên sinh.” Cơ Diệu Hoa từ trong bước ra. Hôm nay trên tà áo y có thêu đóa mẫu đơn vàng rực, dưới ánh ban mai đặc biệt bắt mắt.

Lục Nhân Nghĩa quả nhiên bị lóa mắt, cười bảo: “Phong chủ thật có tinh thần.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Sao sánh bằng Lục tiên sinh lão dương ích tráng.” (tuổi cao sức bền)

Lục Nhân Nghĩa nói: “Kỳ thực hôm nay ta đến, là để chào từ biệt hai vị.”

Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi: “Lục tiên sinh tính đi đâu?”

Lục Nhân Nghĩa đáp: “Vì Xích giáo có việc khẩn cấp, Giáo chủ phải chạy về xử lý, ta đây đành trở về một thể.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Di? Chẳng phải Nạp Đồ muốn cùng Sơn Loan kiểm đến cuộc hẹn sao?”

Lục Nhân Nghĩa nói: “Chỉ e là không đi được.”

Cơ Diệu Hoa nhởn nhơ đáp một câu.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Lục tiên sinh đi chuyến này, chăng biết bao giờ được tái ngộ.”

“Có duyên tự khắc gặp lại.” Lục Nhân Nghĩa mỉm cười, ôm quyền nói, “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (Non xanh không đổi, nước biếc chảy hoài). Nhị vị, thỉnh.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hành lễ cáo biệt y.

Lục Nhân Nghĩa lại ôm quyền với Cơ Diệu Hoa, rồi mới mang hai gã thiếu niên rời đi chẳng ngoái đầu.

Đoan Mộc Hồi Xuân biết vì sao hôm nay Lục Nhân Nghĩa lên đường. Sở dĩ hôm qua hắn tìm cách xác minh ngày khởi hành với Cơ Diệu Hoa thêm lần nữa, cốt là để thông tri cho Lục Nhân Nghĩa đang ở trong phòng. Hắn biết nhất định Lục Nhân Nghĩa sẽ nghe được, nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo tin cho Minh Tôn nhằm chuẩn bị cách cứu viện. Quả nhiên, buổi sáng hôm nay y liền đến cáo từ.

Nghĩ đến đó, tim Đoan Mộc Hồi Xuân đập thình thịch, mắt không tự chủ nhìn sang Cơ Diệu Hoa, phát hiện ra ánh mắt y đang  hướng về phía Lục Nhân Nghĩa rời đi, vẻ mặt phảng phất suy tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận