Hữu Duyên Thiên Lý

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Đinh đã dắt đám trẻ mồ côi ra đến xe bò, Lý Thống lúc này đi từ hướng nhà kho ra, thêm một chiếc xe bò nữa, trên thùng xe chở rất nhiều rơm rạ, cả phân bò lẫn vài chum tương. Tiểu Đinh thấy nặng mùi, vừa tò mò vừa bịt mũi đi tới.

"Thiếu gia, xe này chứa gì vậy, sao mà nặng mùi quá."

Lý Thống cũng không ngửi được thứ mùi nặng nề này, cậu nhíu mày đứng cách xa cái xe.

"Xe này chở một thứ quan trọng, ta nhờ ngươi trông chừng xe này, đi đến nơi về đến chốn có được không?"

Tiểu Đinh vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Lý Thống kéo tay nhóc con ra một góc rồi nói nhỏ.

"Trên xe bò kia, có chở người quan trọng của một vụ xét xử, lộ người đó ra là hại tính mạng của người đó. Ngươi có thể nào đưa người đó về kinh đô, đến gặp Thượng thư bộ hình giúp ta được không?"

Tiểu Đinh trợn mắt lo lắng nhìn về chiếc xe, rồi lại nhìn thiếu gia.

"Sao thiếu gia không cử người đưa người đó về, thiếu gia tin tưởng Tiểu Đinh có thể trông chừng được sao?"

"Sao lại không? Càng đơn giản, lại càng ít để ý, nếu như là ta hoặc là người của ta đưa về còn gặp nguy hiểm nhiều hơn là nhờ Tiểu Đinh đưa về. Chuyện công lắm khi nó rắc rối hơn so với những gì mình nghĩ đó, nhưng ta thật sự tin tưởng ngươi có thể đưa mọi người về kinh đô an toàn."

Tiểu Đinh nhận được sự tín nhiệm của thiếu gia, nhóc con cảm thấy bản thân chưa bao giờ có vị trí quan trọng và trách nhiệm cao cả đến vậy, dĩ nhiên sẽ không thể phụ lòng tin của thiếu gia được.

"Thiếu gia yên tâm, Tiểu Đinh sẽ đưa người về đến tận nơi, giao tận tay cho Thượng thư bộ hình."

"Tốt lắm, ngươi và đám trẻ đi đường cẩn thận nhé."

"À! Thiếu gia, thiếu gia Tiểu Đinh có thứ này muốn tặng thiếu gia."

"Trời! Cũng không phải lễ tết gì, ta cũng có quà sao?"

Tiểu Đinh lấy trong tay nải ra một đôi bao tay bằng da bò.

"Tuy có hơi xấu nhưng ít nhiều nó cũng giữ ấm được tay cho thiếu gia, mùa đông này lạnh lắm thiếu gia chú ý sức khỏe bản thân hơn nhé."

Lý Thống cầm lấy đôi bao tay, siết lại trong bàn tay, cậu cảm kích vô cùng.

"Đã lâu rồi ta không được nhận món quà nào, thật sự ta rất thích, để ta đeo vào tay luôn."

Lý Thống đeo ngay vào tay, ấm áp hẳn, cậu dơ lên để Tiểu Đinh thấy.

"Vừa như in luôn. Cảm ơn ngươi."

"Thiếu gia, cái này còn xấu không được đẹp bằng cái túi thiếu gia làm cho Tiểu Đinh, sau này Tiểu Đinh sẽ cố gắng hơn."

Lý Thống nhịn không được, gõ yêu vào đầu thằng nhóc.

"Đồ đem tặng mà ngươi cứ so bì thế nhỉ, ta là người nhận ta còn thích đến vậy, ngươi cứ nghĩ đi đâu không. Thôi nào lên đường đi."

Lý Thống đưa đám trẻ và Tiểu Đinh lên xe, rồi tiễn bọn họ ra khỏi thành, đứng đó đợi đến khi đoàn xe khuất lối đằng xa mới yên tâm quay về.

"Bẩm quan, có thư hỏa tiễn từ Trần Hạ gửi về ạ."

"Nói sao rồi tình hình sao rồi."

"Dạ bẩm, đã bắt được số thuốc nổ buôn cấm, còn người thì đã trốn thoát, nhưng Trần Hạ vẫn đang truy lùng, kêu thiếu gia đừng quá lo lắng."

Lý Thống đan tay vào nhau, chí ít thì Trần Hạ làm việc luôn cẩn trọng, cậu vẫn luôn tin tưởng Trần Hạ.

"Không sao! Vậy là quá tốt rồi, bắt được tang chứng trước là hay rồi.."

"Bẩm quan.. có cấp báo ạ.."

"Lại có chuyện gì nữa sao?"

Lại một tên lính chạy vào, dáng vẻ còn vội vã hơn nữa, Lý Thống nóng ruột không biết có biến cố gì mà mọi thứ cứ liên tục đến trong ngày hôm nay.

"Bẩm quan, có thư hỏa tốc nhưng là trong kinh đô báo tới."

"Trong kinh thành có nội chiến gì sao?"

"Dạ bẩm, ngài đọc đi ạ."

Lý Thống đọc xong thư không nói gì, vẻ mặt trầm tư.

"Bẩm quan, có phải có chuyện không?"

"Ừ! Ta phải sắp xếp lại công việc, chuẩn bị có người đến đây nhậm chức."

Lý Thống đêm đó, ở trong phòng thu dọn đồ đạc, trong thư điều cậu đi đón sứ giả Xiêm, nhưng hiện tại bên cạnh cậu không có Trần Hạ, bỗng dưng thấy lo lắng, trống vắng. Cả đêm thao thức chẳng ngủ được mấy. Sáng hôm sau, đã có đoàn người ngồi xe ngựa đi tới, Lý Thống đã chuẩn bị từ sớm, gương mặt có hơi mệt mỏi.

Chiếc xe dừng lại, hai bên đường bà con đứng xem tò mò, Lý Thống cũng không biết người trong xe là ai, cậu có chút căng thẳng. Buổi đón tiếp ngay trước cửa phủ Tri Châu rất trang trọng.

Người đàn ông bước xuống khỏi xe ngựa, dáng vẻ này Lý Thống cảm thấy đã gặp trước đây, cho đến khi nhìn thấy gương mặt kia, người đàn ông đó rạng rỡ nhìn Lý Thống mỉm cười.

"Đã lâu không gặp Binh bộ thượng thư Lý Thống."

Quan phụng màu xanh thẫm, dáng vẻ vẫn từ tốn như trước kia, đoan trang nho nhã, Lý Thống lập tức mỉm cười dang tay đón lại người bạn cũ.

"Hóa ra là người quen, người quen. Mừng Tri Châu đại nhân mới về, Lý Thuần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui