Hữu Duyên Thiên Lý


Lý Thống cố gắng bình tĩnh lại, kìm nén cơn tức giận trong người.

Im lặng cúi người xuống lấy túi đồ rồi tìm phòng mình.

Tên này đứng nhìn loạt hành động của cậu.

Hắn cũng không ngờ là thiếu gia Lý Thống lại hành xử như không có gì như vậy.

Hắn thắc mắc.
"Chẳng nhẽ tên này bị vấn đề ở đầu rồi sao?"
Hắn không thèm thu dọn đồ, một cước liền bước ra khỏi phòng, chắc hẳn là tới thẳng phòng ăn rồi.
Còn độc Lý Thống trong phòng, cậu vừa bỏ đồ ra vừa không ngừng nghĩ về tên thần kinh ban nãy.
"Nhìn thằng nhóc đó thật sự rất quen mà sao không nhớ nổi ra nhỉ.

Má nó, cứ phải kiếm chuyện rồi nói đểu mình làm gì vậy."
Lý Thống sau đó cũng đi tới phòng ăn.

Cậu không có rành đường ở đây, mà mỗi lần định tới gần ai hỏi là y rằng bọn họ đều chạy đi.

Lý Thống biết chắc hẳn trước kia Lý Thống cái tên thật sự đó- là một kẻ chẳng ra gì đến nỗi không ai muốn rây gần.
Cậu chép miệng một cái, tự nhủ thôi thì tự thân cố gắng vận động thôi.

Cậu cứ đi thế mà cũng tới phòng ăn, công nhận đi lại trong khuôn viên ở đây vất vả quá, các khu nhà đều cách nhau tương đối, mà Lý Thống lại ít khi đi bộ.
Bước vào trong phòng ăn, chọn một chỗ ngồi, lập tức mấy thanh niên gần đó chủ động nhích ra nhường một khoảng khá rộng cho mình cậu.

Lý Thống thế mà cười cay đắng trong lòng.
"Khổ rồi, khổ rồi.

Khổ chết cái thân tôi rồi."

Quản lý nho sinh kia lại cầm cái chiêng gõ một hồi.
"Tất cả đều phải tập trung tại đây, đúng giờ này hằng tối sẽ chính là giờ cơm.

Ăn xong các nho sinh có thể tự do đi lại hết giờ Tuất là phải ở trong phòng.

Tuyệt đối không được đi quá đến giờ Hợi, tất cả nghe rõ chưa."
Mọi người đồng thanh.
"Đã rõ."
Quản lý nho sinh gật đầu một cái, gõ chiêng một tiếng lập tức có một tốp người tay bưng khay đồ ăn lên, đi theo hàng đến từng dãy phát cơm và đồ ăn.
Lý Thống thấy sự quy củ này, cảm giác bất ngờ về sự chuyên nghiệp này.

Nhìn xuống bàn ăn, cũng khá hấp dẫn đó, cá nướng, thịt rán, rau xào..

nhìn qua cũng không đến nỗi.
Lý Thống cầm đũa lên gắp miếng đầu bỏ vào miệng.

Hương vị cũng không chê được vào đâu cả, xem ra đối đãi không tồi.
Một hồi sau, Lý Thống ăn đã no, vui vẻ bước ra khỏi phòng ăn.

Cậu đứng hóng mát ở gốc cây gần đó.

Đang tự thưởng thức cảnh trăng thanh gió mát, thì từ đâu một viên sỏi bay tới đập trúng bả vai cậu.
Cảm xúc liền tụt xuống, Lý Thống lạnh lùng quay người lại xem là ai dám phá cậu.

Thế nào lại một tốp nam sinh lạ mặt đi tới, tên cầm đầu vẻ mặt nhăn nhở, chẳng mấy đàng hoàng lên tiếng.
"Ôi chao, vô tình đá viên sỏi đụng trúng Lý thiếu gia rồi."
Rồi đám đằng sau cũng cười hùa theo, Lý Thống xoay người đứng đối diện đám người kia.

Trong lòng cơn tức giận bắt đầu bùng lên.
Tên cầm đầu, cái gương mặt thật sự đểu cáng, bước đến cười cợt nhả.
"Mà, Lý thiếu gia thế mà dám đến đây học sao? Thiếu gia có hứng với học hành từ khi nào vậy.

Hay chỉ đến đây phá chơi chơi."
Lý Thống ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn chúng luyên thuyên.
Có một tên đứng cạnh, chêm lời.
"Lý thiếu gia, lão gia nhà cậu nghĩ đây là khu vui chơi sao? Mau bảo cha đưa về đi.

Ở đây không phải nơi cho thiếu gia đến đâu."
Lý Thống nghe thế đủ rồi, bước thêm một bước tới, chiều cao chênh lệch rõ ràng khiến bọn chúng phải ngước cổ lên nhìn.

Cơn giận bùng nổ, chỉ cần dùng ánh mắt thôi, Lý Thống cũng khiến bọn chúng ba bốn phần sợ hãi trong lòng.
"Trong này, cũng có chỗ cho bọn vô học tới sao?"
Bọn chúng phá lên cười.
"Trời ạ..

thiếu gia..

thiếu gia đang nói chính mình kìa.

Haahahaha."
Lý Thống nhếch miệng một bên, hơi cúi cúi đầu xuống, ngón tay thon dài chọc chọc vài vai tên kia.
"Bạo đầu thì dại, bạo dái thì khôn"
Sau đó bỏ đi, chẳng thèm chấp.


Mấy tên kia chẳng hiểu hàm ý là gì, vỗ vỗ nhau, gãi gãi đầu.
"Hắn vừa rồi nói gì vậy? Ngươi nghe ra không?"
Thế mà đằng sau bọn chúng lại có người lên tiếng trả lời thay.
"Ý hắn nói các ngươi chính là mới ban đầu táo bạo là dại, biết kiêng sợ dè dặt là khôn.

Các ngươi hiểu chưa, đừng có chê Lý thiếu gia ít chữ nữa."
Bọn chúng gật gù với nhau rồi bỏ đi, còn tên này vẫn chính là An Văn Quế, vẫn cứ đi theo sau Lý Thống, nghe được câu kia của Lý Thống cũng tự cảm thấy bản thân cũng rất bất ngờ về trình độ học vấn của Lý thiếu gia.
Nào ai ngờ được, câu đó là trước đây cậu search trên mạng "Những câu thành ngữ chửi người hay nhất" để bụng còn dùng chửi cho mấy thằng nhóc cùng lớp.

Thế mà giờ có hữu ích rồi đó.
Lý Thống bực tức trong người cứ thế đi trong vô thức.

Thế nào lại dừng trước một căn nhà gỗ khác.

Nhìn lại quãng đường mình vừa đi, tối thui hun hút, thấp thoáng một khoảng cách xa những hàng đèn lồng chiếu sáng mờ mịt.
Lý Thống nhìn lại căn nhà gỗ này, cảm giác nó tách biệt so với khu nhà kia.

Nhưng hình như bên trong có ánh sáng hắt ra, chắc chắn có người ở.

Lý Thống cảm thấy không gian nơi này yên tĩnh hiện giờ lại có chút sợ sệt, cậu thấy có chút ghê ghê, nên thôi quyết định quay lại.
Nhưng quay lại vài bước nhận ra đã quên mất lối về, đường ở đây không có lối mòn, Lý Thống tay nắm chặt đắn đo nhìn lại con đường tối thui rồi lại nhìn lại căn phòng kia.
"Trời ạ, ngu ngốc thế.

Đen đủi quá vậy."
Nghĩ một hồi, quyết định chơi liều đi tới gõ cửa căn phòng kia.

Nhờ sự giúp đỡ.

Cậu gõ cửa, rồi chần chừ lên tiếng.
"Cho hỏi bên trong có người không?"
Im lặng lắng nghe, áp tai vào bên cạnh cửa ngóng xem có tiếng thưa không.

Nhưng vẫn là sự im lặng, Lý Thống cảm thấy không ổn, đang trong lúc luống cuống không biết nên làm gì, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Quá bất ngờ, Lý Thống giật mình kêu lên một tiếng nhưng ngay lập tức bịt miệng lại.
Là một tiểu nữ, với dáng vẻ này chắc hẳn là nô tì cho ai đó, gương mặt trẻ trung ước chừng mười lăm tuổi bước ra nhìn thấy cậu.


Nhất thời nô tì kia sững sờ vì có một nam nhân tướng mạo đẹp đẽ lại gõ cửa vào lúc tối muộn này.

Ấp úng trả lời.
"Công tử, công tử từ đâu đến muộn thế này, có chuyện gì sao?"
Lý Thống nhanh chóng xin cứu trợ.
"À..

thật ra..

thật ra thì..

ta là nho sinh mới nhập học hôm nay, muốn đi dạo làm quen chỗ ở mới, thế nào lỡ chân đi tới đây.

Mà ta..

ta quên mất đường về..

cô nương có thể giúp ta không?"
Bên trong lại một tiếng nữ nhi nữa, nói vọng ra.
"Tảo Hướng, có chuyện gì sao?"
Nô tì tên Tảo Hướng kia nói vọng lại.
"Ngoài này có vị công tử đi lạc, muốn nhờ Tảo Hướng chỉ đường trở về."
Bên trong im lặng không đáp lại, ý tứ Tảo Hướng liền hiểu.

Nhanh chóng cầm lấy đèn lồng rồi bước qua ngưỡng cửa.
"Vậy xin hỏi công tử ở phòng nào, còn nhớ không?"
Lý Thống vui mừng hớn hở.
"Là nhà đầu khu Tây.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận