Hữu Duyên Thiên Lý


Tiểu Đinh vội vàng nhặt lên hai tay nải lớn, Lý Thống tò mò hỏi.
"Này mà đồ ngươi mang tới cho ta sao?"
Tiểu Đinh hớn hở, gật đầu.
"Trời đổi mùa đột ngột, sợ thiếu gia không mang đủ áo ấm.

Tiểu Đinh mang thêm cho thiếu gia.

Cùng vài thứ thiết yếu khác, thiếu gia.."
Lý Thống thấy hai người đứng ở đây không tiện nói chuyện lâu, đành phải chặn lời Tiểu Đinh.
"Khoan đã, tới điếm nhỏ đằng kia đi, rồi nói chuyện tiếp."
Kéo tay Tiểu Đinh dẫn đi, cũng cầm đỡ một tay nải phụ cho Tiểu Đinh, nhấc lên rồi mới thấy nặng kinh khủng, chẳng biết Tiểu Đinh mang những gì mà nặng như vậy.
Quay lại thì thấy gương mặt tươi như hoa kia, cười đến sáng lạng.

Lý Thống cảm thấy thế mà xa nhóc con này cũng khiến cậu thấy nhớ.

Hai người ngồi hàm huyên với nhau đến quên cả thời gian.
Tính ra thì mới xa nhà có ba ngày, mà cảm giác Tiểu Đinh trước mặt thế mà có nhiều chuyện để kể đến vậy.

Lý Thống nói qua cuộc sống ở đây, cũng cảm thấy chưa đến mức khắc nghiệt, đáng sợ như mình nghĩ.

Tiểu Đinh muốn được đến thăm phòng sinh hoạt của Lý Thống nhưng mà nghe bảo rằng đồng môn của thiếu gia đang sốt nằm bên trong.
Lại nghe tin thiếu gia ở chung với người khác, Tiểu Đinh trong lòng càng thấp thỏm hơn.
"Thiếu gia, mỗi một căn nhà kia là bốn người ở chung với nhau sao?"
Lý Thống gật gù.
"Đúng vậy, trong mỗi căn nhà thì có ba gian, hai gian ngủ, một gian phòng khách ở giữa."
Tiểu Đinh lo lắng cho thiếu gia của mình.
"Thiếu gia, ở đây..

không những phải ở chung với người khác.

Lại còn, lại còn phải tắm chung, ăn chung với họ.."
Lý Thống hiểu ý Tiểu Đinh đang lo lắng cho mình, mỉm cười trấn an.
"Ngươi nghĩ thiếu gia ta không thích ứng được sao? Yên tâm, không có sao hết cả đâu.

Nam nhân với nhau, cũng không hẳn người nào cũng gây khó dễ với ta."
Tiểu Đinh bặm môi, cũng không muốn nói quá nhiều vấn đề này.

Dù sao thì cậu vẫn luôn tin tưởng thiếu gia mình, nói như nào thì đúng như vậy.
Lý Thống hỏi thăm tới Trần Hạ.
"Nãy giờ quên không hỏi, Trần Hạ khỏe chứ?"
Tiểu Đinh nghe thấy tên hắn, lập tức trưng ra vẻ mặt khó chịu.
"Thiếu gia, cần chi quan tâm đến hắn?"
Lý Thống thấy vẻ mặt kia của Tiểu Đinh, lại đoán ra được hai người này chắc lại cãi nhau.
"Tại sao chứ? Ta xem cả ba người tính cả Trần Hạ cùng Tiểu Đinh ngươi đều là anh em, người trong nhà, đều chỉ muốn quan tâm đến nhau một chút không được sao?"
Nghe thấy thiếu gia còn nhận hắn là người nhà, Tiểu Đinh càng thêm tức giận, nhưng cậu cũng không có vô lý mà nổi đóa lên được, chỉ trả lời cho có.
"Hắn ta khỏe."
Lý Thống vỗ vỗ hai tay nải trên bàn, vẻ mặt thỏa mãn.
"Vậy được rồi, thay ta ở nhà chăm sóc cho lão gia chu đáo một chút, cùng lão quản gia để ý đến sức khỏe cha ta hơn.

Dạo này trời thay mùa rồi, bảo cha ta mặc ấm chút.

Còn ngươi cùng Trần Hạ nhớ giữ gìn sức khỏe, thi thoảng vào thăm ta, là ta mừng rồi.

Nhớ đừng có không có ta ở cạnh mà hai ngươi lại gây gổ qua lại.

Như lần trước."
Tiểu Đinh bị ba từ cuối chọc, có phần chột dạ, không dám nhìn thiếu gia, cúi đầu.
Lý Thống xoa xoa đầu Tiểu Đinh.
"Thôi được rồi, lần này thật sự rất muốn cho ngươi vào xem qua phòng sinh hoạt của ta nhưng bên trong phòng hiện tại bạn học cùng đang sốt cao, để người ta yên tĩnh nghỉ ngơi chút.

Cũng không được cho ngươi ở lại chơi lâu, ta cũng buồn mà chẳng làm gì hơn."
Tiểu Đinh thấy thiếu gia trong này tạm thời khá ổn, trong lòng cũng an tâm, được nhìn thấy gương mặt của người trong lòng Tiểu Đinh cảm thấy cuộc sống tươi đẹp trở lại.
Cười đến rạng rỡ, hai mắt cong cong lên híp lại như trăng lưỡi liềm.
"Thiếu gia, được thấy thiếu gia hiện tại như vậy là Tiểu Đinh yên tâm rồi, lần sau Tiểu Đinh sẽ lại ghé qua thăm thiếu gia.

Sẽ lại mang thêm vài thứ cho thiếu gia.

Thiếu gia trong này nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ học hành để đỗ đạt, để lão gia tự hào."
Lý Thống nghe Tiểu Đinh nói một tràng như vậy, cảm thấy tên nhóc con này như ông cụ non có quá nhiều thứ để nhắc nhở.

Dơ tay úp lên cái đầu kia, xoa xoa vài cái.
"Cảm ơn ngươi, những điều đó ta đều biết cả."
Tiểu Đinh thấy thiếu gia xoa đầu mình, cảm giác đó như một hành động yêu thương, thế nào hai má lại ửng hồng.

Càng ham muốn được xoa xoa nhiều hơn.
"Thiếu gia, vậy thiếu gia nghỉ ngơi đi, Tiểu Đinh phải về rồi.

Tạm biệt thiếu gia."
Lý Thống vội vàng.
"Vậy để ta tiễn ngươi."
Tiểu Đinh vội xua tay.
"Không cần, không cần tiễn đâu thiếu gia.

Thiếu gia mang hai tay nải này về phòng đi."
Tiểu Đinh hành lễ, cúi chào thiếu gia, lập tức quay lưng rời bỏ.

Lý Thống đứng trong điếm nhìn theo dáng hình Tiểu Đinh rời đi, một lúc rồi mới cầm hai tay nải về phòng.
Tiểu Đinh bước lên xe ngựa, ngồi trong đó.

Phút trước còn hạnh phúc được gặp thiếu gia, mà hiện giờ một mình trở về, lại phải chia cách với thiếu gia.

Tiểu Đinh lôi túi vải mà trước kia thiếu gia tặng cho, ngắm nhìn nó.
Trong lòng lại bịn rịn, buồn buồn, mắt lại cay cay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui