Hữu Duyên Thiên Lý


Lý Thống chào từ biệt Hoàng Dương công chúa cùng Tiểu Hướng, căn dặn họ đi đường cẩn thận, chuyện ở đây đừng lo lắng quá đã có Trần Hạ cùng Tiểu Đinh phò tá cậu rồi.
Đến khi chiếc xe ngựa đi khuất dạng rồi, ba người bọn họ liền cưỡi ngựa chạy một mạch thẳng hướng vào rừng.

Từ biệt Lý Thống xong, Huyền Dường công chúa trong xe bàn bạc với Tiểu Hướng.
"Khi nào về lại cung lập tức tìm hiểu rõ chuyện ám sát này."
Tiểu Hướng nghiêm túc nhận lệnh.
"Rõ thưa công chúa."
Là vì đang bị thương ở tay nên Lý Thống buộc phải ngồi chung ngựa với Trần Hạ, một mình Tiểu Đinh cưỡi ngựa ở đằng sau, nhìn dáng vẻ thiếu gia ngồi chung với tên Trần Hạ đáng ghét, trong lòng Tiểu Đinh bực bội vô cùng.
"Chết tiệt, sao mà hắn số sướng quá vậy."
Lẩm bẩm tị nạnh hơn thua với Trần Hạ xong, Tiểu Đinh lại chăm chăm nhìn bóng lưng của thiếu gia.

Hình như thiếu gia gầy hơn chút rồi.

Nhưng bờ vai của thiếu gia nhìn vững chắc hơn rồi, dáng lưng của thiếu gia cứng hơn trước, thẳng hơn trước, cả người toát lên uy phong hơn trước rất nhiều.
Tiểu Đinh nhận ra thiếu gia đã trưởng thành hơn xưa, dáng vẻ của thiếu gia cũng cuốn hút hơn xưa rất nhiều.

Từng ấy thời gian xa cách không được gặp, thiếu gia như thể dậy thì thành công hơn.

Trong lòng Tiểu Đinh lại càng thêm ngưỡng mộ, yêu thích thiếu gia hơn.
"Thật sự hào về thiếu gia quá điii."
Tiểu Đinh đằng sau cười tít mắt lại, trong lòng vui rộn ràng.

Đằng trước thì còn một người cũng dao động không kém.


Trần Hạ ngồi trước cưỡi ngựa, hắn cũng hồi hộp và sung sướng vô cùng.
Bởi đã lâu rồi, hắn không được ngồi cạnh thiếu gia gần như vậy, hắn cảm nhận được hơi thở của thiếu gia, cảm nhận được cơ thể của thiếu gia.

Hắn cũng rất nhớ thiếu gia, mới nãy khi gặp lại thiếu gia sau ngần ấy thời gian.

Hắn xót xa nhìn thiếu gia có gầy đi, nhìn vết thương của thiếu gia hắn đau lòng.

Nhưng cũng nhìn thấy gương mặt khí chất rắn rỏi của thiếu gia, hắn lại càng thêm yên tâm cùng tự hào, thiếu gia chắc hẳn đã được rèn luyện một cách đúng đắn.

Còn Lý Thống, tâm trí lúc này rối rắm lộn xộn, vừa nóng lòng muốn đến nơi kia ngay lập tức, muốn nhanh chân hái lấy thứ kia ngay, nhưng cậu cũng đang một bụng đầy nghi vấn sự việc đáng sợ vừa xảy tới với mình, chuyện tranh đấu ác liệt trước kia được xem trong phim thế mà giờ lại vận lên người cậu, quá đáng sợ.
Bọn họ chạy miết rất lâu sau đó, chân núi phía Bắc mưới dần hiện ra trước mắt họ.

Cuối cùng cũng thấy đích tới, bọn họ càng nôn nóng thúc ngựa phi nước đại để đến nhanh hơn, trời bắt đầu xẩm tối.
Cả một ngày trời cưỡi ngựa, trời đông lạnh buốt, ba người họ cũng thấm mệt sau một ngày đường chạy dã.

Cũng may chân núi có xuất hiện ngôi làng nhỏ không quá mười cái nóc nhà.

Lý Thống kêu hai người dừng lại đêm nay tạm thời nghỉ chân ở đây, dù sao đêm vào rừng cũng không ổn.
"Trời đông rất nhanh sẽ tối, mà vào rừng đêm thì rất lạnh không ổn.

Đêm nay chúng ta cố gắng bố trí nghỉ ngơi tại đây."
Trần Hạ nhanh nhẹn, kêu Lý Thống tạm thời nghỉ ngơi ở cái chòi nhỏ ven đường cùng Tiểu Đinh, một mình Trần Hạ cưỡi ngựa đi kiếm nơi nghỉ.
Tiểu Đinh đỡ thiếu gia ngồi nghỉ, cậu còn cất sẵn một túi vải đựng nước mà cậu ủ trong người.
"Thiếu gia uống nước ấm đi, người sẽ thấy tốt hơn."
Lý Thống nhận lấy túi nước, uống vài hớp rồi lại truyền qua cho nhóc.
"Ngươi cũng uống đi, ái chà vẫn là Tiểu Đinh chăm sóc cho ta cẩn thận, chu toàn nhất."
Lý Thống nói xong, xoa đầu thằng nhóc này, lâu không gặp trông lớn hẳn lên.

Tiểu Đinh hạnh phúc nhận lại túi nước, cũng uống một hớp.
"Thiếu gia, vết thương thế nào rồi, ổn chứ ạ?"
Lý Thống gật đầu.
"Ổn, vẫn ổn lắm."
Một loáng đã thấy Trần Hạ quay lại.
"Thiếu gia đã thương lượng được một phòng trọ cho ba chúng ta."
Lý Thống gật đầu, rất vừa lòng.
"Tốt quá, đúng là khả năng làm việc của Trần Hạ rất tốt, chúng ta chịu khó thêm chút di chuyển đến phòng trọ để nghỉ ngơi thôi."
Thật may là bọn họ đã thuê được một phòng trọ, tuy có chút đơn giản nhưng vẫn còn hơn ở ngoài trời đêm nay.

Khu vực miền núi lúc nào cũng lạnh hơn đồng bằng, từ lúc lên đến giờ.


Cả ba người đều rét run lẩy bẩy.

Tiểu Đinh liên tục xoa hai tay vào với nhau, cánh mũi cũng đỏ đỏ.
"Thiếu gia, lạnh thật đấy, càng lúc càng lạnh."
Lý Thống kèm thêm vết thương cánh tay, cái rét càng khiến cậu đau hơn, buốt hơn.

Lý Thống sắc mặt tái nhợt, bặm môi nén đau.

Trần Hạ là người học võ lâu năm, ít nhiều cũng chịu rét giỏi hơn hai người họ.
"Tiểu Đinh, ngươi ngó xem có tấm chăn nào không, lấy ra đắp cho thiếu gia.

Còn ta ra ngoài kiếm đồ ăn."
Trần Hạ đi ra khỏi phòng, cầm theo cái đèn cầy nhỏ.

Nhìn ánh đèn le lói hắt sáng ngoài cửa rồi biến mất, Lý Thống thầm nghĩ.
"Gió ngoài trời thổi mạnh thật, đêm nay không biết có ngủ nổi với cánh tay này không nữa!"
Tiểu Đinh mò mẫm nửa ngày cũng kiếm thêm được 1 tấm chăn vải thô khá to.

Nhóc con khịt khịt mũi, tay chân run run trải chăn ra cho thiếu gia.

Nhìn gương mặt nhóc con cũng đủ thấy chịu rét rất kém, nhưng mà được ở cạnh thiếu gia, trông Tiểu Đinh tươi tắn, vẫn luôn cười.
"Thiếu gia, e là vẫn để Tiểu Đinh đi kiếm thêm chậu củi để trong phòng.

Thiếu gia nằm nghỉ đi, sẵn để Tiểu Đinh mang cả nước nóng vào để thay băng cho thiếu gia."
Lý Thống vội kéo tay Tiểu Đinh.
"Thật sự không cần đâu.

Ta cũng không thấy quá bẩn, ngươi không cần chu đáo như vậy."

Tiểu Đinh cười tươi vỗ vỗ tay thiếu gia.
"Thiếu gia, chăm sóc cho cậu là bổn phận và cũng là việc làm Tiểu Đinh thích làm nhất, thiếu gia đừng ái ngại điều gì, nếu không chăm sóc cho thiếu gia, bản thân Tiểu Đinh sẽ thấy vô dụng vô cùng."
Tiểu Đinh nhanh nhảu đi ra khỏi phòng, Lý Thống ngồi trong phòng, cũng tò mò tình trạng vết thương.

Cậu cởi dần áo khoác ra, khó khăn lắm mới tháo được lớp vải ngoài.

Động vào vết thương, môi bặm chặt lại, gương mặt chút phần nào tái nhợt đi.
Bất thình lình, Lý Thống nhìn thấy có bóng đen vụt qua cửa bên ngoài.

Cậu còn nghe được vài tiếng động nhỏ, Lý Thống phản xạ giương mắt nhìn ra ngoài, sau vụ ám sát hôm trước, khả năng nhạy bén hơn trăm lần.

Lý Thống nhẹ nhàng cử động, cậu cố gắng tập trung cao độ để quan sát.
"Khéo khi nào, là người của kẻ trước tính ám sát mình lần nữa.

Chết tiệt, làm ơn đi đừng có mà cướp mạng này của ta."
Lý Thống áp sát người dựa vào mép tường bên cạnh cửa, cậu có gắng nhìn qua lớp giấy bọc trên cửa, đoán khoảng chừng có 2-3 bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đêm nay có khi sẽ không ngủ yên được rồi."
Lý Thống lẩm bẩm, tay nắm chặt lại.

Trong lòng thầm nhủ hai người kia bên ngoài không biết có vấn đề gì không, tuyệt đối đừng có chuyện gì, không thì cậu cũng sẽ chết chắc mất.
Phải mất một khoảng thời gian mới không còn thấy bóng nhóm người lạ, xung quanh cũng trở nên tĩnh mịch hơn rồi, Lý Thống tính thở phào một hơi thì cửa mở, Trần Hạ cùng Tiểu Đin đi vào, xém chút nữa Lý Thống hét lên thành tiếng.
Trần Hạ bước vào đột nhiên thấy thiếu gia đứng nép bên tường, cũng giật mình không kém, nhưng mức độ thì không như Tiểu Đinh chưa chi đã nhảy cong cả người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận