Lý Thống nổi hết cả gai ốc trên người, tay kê lên miệng phát ra tiếng nhỏ xuỵt một cái.
Trần Hạ nhanh nhẹn, đóng cửa lại, kéo hai người ngồi xuống bàn, gương mặt đanh lại.
"Thiếu gia..
có người theo dõi."
Lý Thống khẽ gật đầu, nhìn ra ngoài cửa một cái, rồi nói tiếp.
"Ban nãy ta thấy phỏng chừng 3- 4 người bên ngoài.
Đêm nay khéo khi phải chia nhau trông đêm rồi."
Trần Hạ hai hàng lông mày nhíu lại, gương mặt sát khí, nhưng giọng nói vẫn mang tông giọng quan tâm ấm áp.
"Thiếu gia cứ ngủ đi, để Trần Hạ gác cho."
Lý Thống phủi tay từ chối.
"Không được.
Nghe theo ta, mình ngươi trực không sao nhưng ngày hôm sau bắt đầu lên núi, cần ngươi hơn.
Ngươi cứ trực ca đầu cho ta."
Trần Hạ vẫn muốn thêm lời, nhưng thái độ cương quyết của thiếu gia, khiến Trần Hạ mềm lòng, nhận lệnh.
Tiểu Đinh nhỏ nhất, thể lực cũng yếu nhất cả ngày phi ngựa đường dài, mới ăn xong bữa tối đã lăn ra ngủ ngon.
Trần Hạ nhìn đứa nhóc này, không hiểu sao cứ nhìn nhóc con một hồi không biết ngẫm cái gì.
Lý Thống uống trà ấm, hớp vài hụm ngồi khoanh chân trên ghế.
"Ngươi có hảo cảm với nhóc con rồi à? Hai ngươi ta thấy cũng bớt cãi nhau hơn trước rồi."
Trần Hạ nhún vai.
"Từ ngày thiếu gia đi học, thằng nhóc này tính cách cũng trầm ổn hơn, không có lớn tiếng chua ngoa như trước, Trần Hạ có mấy lần phải dỗ hắn.."
Trần Hạ lại nhớ đến đêm đó, khi mà thằng nhóc này khóc lóc uống rượu say mèm, rồi chính Trần Hạ là người hành nhóc con đến xanh ngắt mặt mày.
Lương tâm hắn từ đấy cũng thay đổi, thi thoảng tới sẽ dẫn nhóc con này ra ngoài, cũng có lời qua tiếng lại nhưng rồi lại rộng lòng mà bỏ qua.
Lý Thống mỉm cười, gật gật đầu.
"Thật tốt, ta cũng mong hai người bạn tốt của ta, ta xem hai người như người thân trong nhà, nên cũng mong hai người hòa hợp với nhau.
Như trước thì không ổn, cố gắng lên, nhóc con đó có ồn ào nhưng lòng dạ vô cùng thuần khiết, chung thành cũng như ngươi vậy, ngươi là anh cả trong nhà, ngươi lớn hơn cả ta.
Vậy nên đừng khô khan, cọc cằn quá, ta biết chiến trường tôi luyện ra ngươi phải mạnh mẽ, sắt đá, nhưng ngươi đừng đánh mất sự dịu dàng, lòng trắc ẩn, lương thiện của ngươi."
Lý Thống vừa nói, vừa mò tay đến nắm lấy tay Trần Hạ như muốn động viên hắn, cậu muốn nhắc nhở hắn, cậu muốn hắn thả lỏng hơn đừng cứng nhắc như vậy.
Hành động thân mật của thiếu gia khiến Trần Hạ trong lòng nóng ran lên, hai má thế mà hơi ửng hồng, làn da màu bánh mật của hắn may thay che giấu được cảm xúc lúc này.
Trần Hạ hạ giọng, tông giọng trầm mà ấm, câu nói như thật như đùa.
"Thiếu gia là người đầu tiên, mở được sự ấm áp trong người Trần Hạ ra đấy."
Lý Thống ngửa cổ cười, rút tay về trong áo, trời đêm rất lạnh, Lý Thống vội xoa xao tay vào nhau.
"Thật sự lại nhờ ta sao? Đừng nói như vậy, ta chỉ muốn góp ý nho nhỏ thôi.
Đêm nay là một đêm dài, nên nói chuyện cởi mở ra chút tốt hơn."
Trần Hạ không muốn ngượng ngùng, hắn sợ nói thêm về vấn đề này, mặt hắn sẽ lại đỏ au vì thiếu gia mất, cố gắng lảng sang chủ đề khác.
"Thiếu gia, tình hình học tập ổn chứ ạ.
Còn chuyện ở chung với tên An Văn Quế kia thì sao?"
Lý Thống nhìn Trần Hạ, ánh mắt khi nghe đến An Văn Quế kia, có chút biến động.
"Chuyện học rất tốt, còn với An Văn Quế hả, ta với thằng nhóc đó chơi chung rất vui.
Nhưng vì chuyện này mà ta khiến nhóc con đó tủi thân rồi."
Thấy sự áy náy, buồn buồn trong lời nói của thiếu gia, Trần Hạ cũng không được vui, hắn thật sự không thích mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết như vậy.
"Thiếu gia, thật sự tên họ An đấy có thiện chí muốn làm bạn cùng thiếu gia?"
Lý Thống đoán rằng chuyện hai người chơi với nhau khiến nhiều người khác bất ngờ, nhưng làm sao được đấy vẫn là sự thật và cậu không hối tiếc.
"Thật sự ban đầu có hiềm khích, căm ghét nhau rất lớn.
Nhưng ở chung với nhau lâu, ta thấy hắn cũng có điểm tốt không đến nỗi nói là..
đáng yêu.
Hắn giờ khác trước rồi, ta cũng khác trước rồi, thì tại sao lại không bỏ qua mà chơi với nhau.
Ngươi biết không có lần ta ốm trong đó, hắn chăm chút cho ta như nhóc con Tiểu Đinh vậy."
Thấy được nét mặt vui vẻ, của thiếu gia khi nhắc đến người khác, trong lòng Trần Hạ cơn bực tức lại bùng lên, nhanh chóng đốt cháy ý thức của hắn khiến hắn nóng bừng cả người.
"Thiếu gia có vẻ trong phòng hơi nóng, thiếu gia thấy không?"
Lý Thống nghi ngờ.
"Làm gì thấy nóng đâu, ta thấy ấm thôi."
Trần Hạ nhìn chén nước, hậm hực nói.
"Thiếu gia dù sao cũng đừng tin hắn quá, tôi không tin kẻ xấu tính như vậy lại thay đổi.
Không tin."
Lý Thống phẩy phẩy tay, cậu không muốn hiềm khích giữa Trần Hạ và An Văn Quế thêm sâu.
"Thôi không nói chuyện đó nữa, sau lần đi này, ta hy vọng lấy được thuốc về và cũng mong rằng ba chúng ta không nguy hại tính mạng.
Chuyện ta bị ám sát không được nói cho cha biết, ngươi về giúp ta điều tra họ."
Trần Hạ gật đầu.
"Vâng thưa thiếu gia."
Lý Thống ngáp một cái rồi vươn vai một cái.
Trần Hạ biết rằng thiếu gia mệt rồi.
"Thiếu gia cậu đi ngủ đi, đến ca tôi sẽ gọi thiếu gia dậy hứa không trông một mình."
Lý Thống giơ ngón cái lên, khen ngợi hắn.
Rồi cũng mò lên giường cuốn trong chăn.
Trần Hạ nhìn thiếu gia nằm trên giường yên vị rồi, lại quay sang nhìn nhóc con Tiểu Đinh đang say giấc ở tấm phản dưới, cũng thấy an tâm hai người này.
Trong đầu lại nhớ tới lời vừa rồi của thiếu gia, thầm nhủ trong lòng.
"Ta là anh cả, ta lớn tuổi nhất, ta phải biết chăm sóc cho hai em nhỏ.
Phải chăm sóc hai em thật cẩn thận."
Trần Hạ cuối cùng vẫn không nỡ gọi Lý Thống dậy, hắn ngắm gương mặt đang say giấc kia, vết thương còn chưa có lành, chắc hẳn rất đau.
Trần Hạ vươn tay vuốt vuốt bên ngoài cái chăn Lý Thống đắp mấy cái, là hắn muốn vuốt ve đứa em trong lòng hắn.
Thấy thi thoảng Lý Thống lại nhếch miệng cười một cái, gương mặt lộ vẻ vui tươi.
"Chắc gặp giấc mơ đẹp rồi, ngủ ngon nhé Lý Thống."
Trần Hạ thì thầm, rồi cầm chắc kiếm trong tay, chỉnh tư thế dựa người vào thành giường bên cạnh Lý Thống, hắn cũng mệt rồi muốn chợp mắt một chút.
Lý Thống lại khe khẽ rúc mình vào chăn sâu hơn chút, trong giấc mơ cậu lại cùng hắn- An Văn Quế vui đùa bên bờ suối, không hiểu sao hai người ôm nhau nô đùa rất vui.
An Văn Quế ôm chặt cậu, Lý Thống chẳng hiểu sao cứ thế cười cười đến ửng hồng hai má, cảm nhận rõ tim đập thình thích từng nhịp rõ ràng..