Lý Thống ngồi xuống suy nghĩ một hồi, nói thế nào được thì lòng vẫn cứ nặng trĩu.
Lấy lại suy nghĩ của chính Huyền Nhân nghĩ về gia đình thật sự của mình, cậu ngẫm lại sau giấc mơ đáng sợ kia thì chắc chắn rằng cơ thể của cậu đã chết rồi.
Cậu chẳng thể quay về nữa, sẽ chẳng thể gặp được mọi người nữa rồi, chắc có lẽ rằng cuộc sống Lý Thống cậu phải chấp nhận thôi.
Huyền Nhân thi thoảng sẽ lại giật mình một cái giống như vừa ngủ gật, cậu sẽ lại ngộ ra bản thân là Lý Thống thuộc về cuộc sống nơi này, cậu cảm nhận quen thuộc nơi này, gia đình nơi này, cảm xúc của bản thân với nơi này rất thân thuộc.
Huyền Nhân tự lo sợ mình sắp hòa làm một với thể xác này, sợ rằng sẽ quên đi kí ức trước kia.
Sợ sẽ bị cơ thể này nuốt chửng, xóa toàn bộ mọi thứ về Huyền Nhân, chỉ còn lại Lý Thống.
Lý Thống ngồi tay lo lắng vò đầu, bên này An Văn Quế nhanh chóng kiếm được chỗ trú ưng ý, vui vẻ vội quay lại tìm cậu.
"Lý Thống ta kiếm được chỗ ngủ ưng ý lắm."
An Văn Quế vẻ mặt hớn hở vừa thấy Lý Thống, chạy được vài bước qua bên này, hắn khựng lại, gương mặt thu lại nét cười.
Hắn thấy cậu đang ngồi thu lu một góc, đang lấy hai tay che mặt lại, cảm giác rất mệt mỏi.
Lòng hắn chua xót, hắn không biết người hắn yêu lại đang mệt mỏi như vậy.
An Văn Quế nhỏ giọng gọi lần nữa.
"Lý Thống..
mệt mỏi lắm sao?"
Lần này thì Lý Thống nghe thấy tiếng hắn, cậu quay lại nhìn An Văn Quế, thoáng qua trong đôi mắt một tầng nước mỏng, Lý Thống mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy hắn tới ngồi cạnh.
An Văn Quế ngồi cạnh hắn, Lý Thống liền tựa đầu vào vai hắn.
An Văn Quế ngượng ngùng, cố vươn người cao hơn chút để Lý Thống có thể dựa thỏa mái hơn.
"Tôi mệt mỏi lắm, em ngồi đây cho tôi mượn tạm vai nghỉ chút được không?"
An Văn Quế gật đầu, lo lắng nắm lấy tay cậu.
"Sao ngươi không nói với ta, ta sẽ cùng ngươi chia sẻ mà."
Lý Thống dụi dụi vào vai hắn, nhẹ giọng đáp lại.
"Tôi sợ em thấy yếu đuối lại chê tôi kém cỏi."
An Văn Quế đánh nhẹ vào tay ra điều trách cậu.
"Không được, ta chê ngươi bao giờ, ngươi giấu ta là liệu hồn đấy."
Lý Thống quàng tay ôm lấy eo nhỏ của An Văn Quế, ra sức dụi vào hõm cổ hắn.
"Được rồi lần sau có mệt thì tôi cũng đè chết em, cho em ngạt thở thì thôi."
An Văn Quế nhạy cảm đẩy cậu ra, hai tay nâng má cậu lên, Lý Thống còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy An Văn Quế tiến tới hôn môi cậu.
Lý Thống mở miệng đáp lại, hai bên cuốn lấy nhau, tiếng hôn môi khiến không gian trở nên mê hoặc, đến khi An Văn Quế không thể thở được nữa dừng lại.
Mặt An Văn Quế đỏ ửng cả lên, môi nhỏ đỏ mọng còn đang ướt át, mở ra hớp lấy không khí.
Hắn nhìn Lý Thống vờ giận dỗi.
"Ngươi, ta chỉ muốn an ủi thôi..
ngươi làm tới suýt nữa ta không thở được."
Lý Thống lấy tay lau miệng nhỏ kia, cậu sợ ngồi thêm lát nữa bản thân lại không nhịn được, đứng dậy phủi mông quần, kéo tay An Văn Quế đứng dậy.
"Nào đi xem chỗ ngủ mới nào, đêm nay tôi ôm em ngủ ấm lắm này."
An Văn Quế dắt cậu về hướng bên kia, hai người cặm cụi một hồi cuối cùng cũng dựng được một góc nhỏ.
Kiếm được đống củi khô ban nãy, nhóm được đống lửa.
An Văn Quế cùng Lý Thống dựa lưng vách đá ngồi nghỉ.
Bàn tay bị thương cả ngày đi lại, cộng thêm ban nãy dùng lực dọn chỗ, lúc này mới thấm đau nhức, An Văn Quế tháo băng ra, kiểm tra qua chốc.
Lý Thống bên cạnh nhìn thôi cũng xót xa cho hắn, cậu nắm lấy bàn tay kia, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ.
"Em đau lắm sao? Đã thế hôm nay còn làm bao việc.
Xin lỗi em!"
An Văn Quế được Lý Thống nâng niu, trong lòng sung sướng xen lẫn tủi thân, bởi người hắn thương đang vỗ về hắn, hắn vì người này mà nóng nòng nghĩ ngợi lung tung chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đến bên cạnh ấy thế mà ban đầu còn bị ai đó đẩy ra xa.
Nhưng hắn cũng biết vết thương của Lý Thống còn đau hơn hắn nhiều.
An Văn Quế vuốt ve cánh tay trái của Lý Thống, nhỏ giọng.
"Tay của ngươi còn đau hơn ta, nào cởi bớt áo ra, ta xem cho."
Như đôi chim nhỏ, hai người cứ xuýt xoa vết thương cho nhau.
Lý Thống thay băng xong, lại muốn ôm An Văn Quế vào lòng, vòng tay qua eo nhỏ, bế thốc An Văn Quế lên người.
An Văn Quế vẫn chưa quen, mấy hành động gần gũi này của Lý Thống khiến lòng hắn xao xuyến, thích thú vô cùng nhưng cũng ngượng ngùng.
An Văn Quế rụt rè vươn tay ôm cổ cậu.
Lý Thống trước kia dù là Huyền Nhân cũng chưa từng yêu qua ai, lần đầu yêu đương thế nào lại vớ ngay nhóc con bướng bỉnh này, tuy có tính xấu xa thật nhưng uốn nắn lại thì ngoan ngoãn như cún con.
"Em! Có cảm thấy việc tôi gần gũi như này có khiến em khó chịu không?"
An Văn Quế bĩu môi, ánh mắt mang ý thẹn thùng.
"Thế ta phải hỏi ngược lại, không thích thì để ngươi vừa mở mắt tỉnh lại đã hôn ta, đã ôm ấp ta, đã đổi cả ngôn danh xưng như vậy!"
Lý Thống mỉm cười, rúc vào ngực hắn.
"Vậy mà ta sợ đường đột quá khiến em gượng gạo vì thương cảm cho tình trạng của ta mà đồng ý cho tôi gần gũi.
Thật may lần này tôi mới nhận ra.."
"Là gì, ngươi nhận ra là gì?"
Lý Thống ngửa mặt lên, ánh mắt cong cong trìu mến nhìn hắn.
"Là tôi thích em, tôi yêu em từ lâu rồi, mà đến độ bản thân còn nằm mơ thấy, thế mà đến khi ngã mới nhận ra.
Chắc do va chạm mạnh mới nhận thức được."
An Văn Quế nghe cậu nói, thật sự không chịu nổi, hắn trước giờ cũng không có nghĩ bản thân lại đi yêu Lý Thống đáng ghét, tự khi nào hắn lại quan tâm cậu hơn, rung động với từng cử chỉ, ánh nhìn cái chạm với cậu.
Hắn cũng ham muốn được ở cạnh cậu, muốn được gần gũi với cậu, khi cậu đi với người con gái khác, hắn cũng thấy ghen tức, trong lòng như thể bị ai ném tàn củi đỏ rực vào..