Nguyễn Nhược Nhược đã liên tiếp ba ngày không nhận được tin tức từ Lý Lược, hắn chẳng những không xuất hiện mà Tần Mại cũng biệt vô âm tín. Nàng biết đã có biến, nhưng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Suốt ngày nàng đứng ngồi không yên.
“Đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện”, Diêu Kế Tông sau khi nghe kể đã khẳng định như đinh đóng cột, “Lý Lược không thể nào vô duyên vô cớ biến mất như vậy, chỉ có một khả năng, đó là sau khi người nhà của hắn biết chuyện đã mạnh mẽ phản đối, hắn bị quản thúc nghiêm khắc không cách nào xuất môn. Ta đoán hắn đang bị giam lỏng”.
“Anh hùng thất thế a!”, Nguyễn Nhược Nhược cũng nghĩ như vậy.
“Vậy hai người chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu anh hùng đi”, Diêu Kế Tông ma quyền sát chưởng nói, “Mỹ nhân ngư cứu hoàng tử, hai chúng ta cứu Tiểu vương gia Lý Lược”.
“Cứu thế nào bây giờ? Hay là ngươi chuẩn bị thuốc nổ với bom hóa học đi. Nếu không còn cách nào khác, chúng ta liều một phen đem hỏa pháo nã vào vương phủ, sau đó chụp mặt nạ phòng độc thừa dịp vương phủ náo loạn mà xông vào cướp người”.
Lý Lược ở trước mặt Dương công chúa và Phò mã xung đột với mẫu thân, vậy nên hai người bọn họ thăm bệnh xong liền vội vã cáo từ. Lúc vương phi tiễn khách, miệng vẫn vui cười nói, “Hài tử trưởng thành không tránh được đôi lúc làm nhà cửa ồn ào, thật khiến mọi người chê cười”.
Dương công chúa nghe được cũng thản nhiên đáp, “Con người vốn nhiều tâm tư, tính tình có lúc thay đổi cũng là điều bình thường. Vương phi không cần quá lo lắng, qua vài ngày nữa Lý Lược sẽ bình tĩnh lại. Bất quá người cũng nên an ủi hắn một chút, đừng quá cứng nhắc”.
Trên đường trở về phủ Phò mã, hai người ngồi trong xe không nói lời nào, tâm tư cảm xúc chỉ xoay quanh tràng diện ban nãy tại vương phủ. Dương công chúa nghĩ ngợi hồi lâu mới mở miệng hỏi, “Phò mã, ngươi đang giúp đỡ bọn họ đúng không?”
Bị hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Ngọc Liên Thành nhất thời ngẩn ra, sau đó mới bình tĩnh trở lại. Có lẽ thời điểm hắn nhét tờ giấy kia vào tay Lý Lược đã rơi vào mắt công chúa. Hắn suy nghĩ một chút mới gật đầu, “Đúng vậy, ta đang giúp họ”.
“Như vậy, ý trung nhân của Lý Lược thật sự là…Tam biểu muội của ngươi sao?”
Ngọc Liên Thành trầm mặc, hồi lâu sau mới đáp, “Đúng, là Tam biểu muội”. Hắn dường như không tự chủ được lời nói của mình, công chúa hỏi sao thì trả lời vậy. Đôi mắt hắn u ám khiến người khác không đọc được cảm xúc bên trong, giờ khắc này không ai biết tâm sự của hắn rất nặng nề.
Ánh mắt công chúa dừng lại trên gương mặt của hắn một hồi. Hắn là nam nhân của nàng, người cùng chung chăn gối, người đã cùng nàng kết bái phu thê, nhưng trong lòng hắn vẫn còn giữ lại một bóng hình khác…
Dương công chúa rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Nếu ta có thể giúp được chuyện gì, ngươi cứ lên tiếng đừng ngại”.
Ngọc Liên Thành ngẩn ra, không tự chủ nhìn về phía nàng, “Đa tạ công chúa”.
“Không cần khách khí, ngươi có thể giúp bọn hắn, ta cũng có thể. Chúng ta…thật sự rất giống nhau”, một câu nói rất đơn giản nhưng tràn đầy ẩn ý. Ngươi vì nàng, ta lại vì ngươi. Tình yêu của chúng ta là như vậy, trao tặng tất cả cho đối phương mà không cần hồi đáp. Yêu sâu đậm ai đó sẽ không còn cảm thấy oán giận, lại càng không quan tâm đến vấn đề được mất. Một người tâm tư tinh tế như Ngọc Liên Thành dĩ nhiên sẽ hiểu được điều này. Hắn ngạc nhiên nhìn công chúa, một mảnh nhỏ trên tảng băng cứng trong lòng dường như vừa chảy tan ra.
***
Đêm thu yên tĩnh, vầng trăng trong vắt, ngã tư đường Trường An không một bóng người. Trên bờ hồ Ngưng Bích, Nguyễn Nhược Nhược, Diêu Kế Tông, Ngọc Liên Thành, ba người mượn ánh trăng đang làm công tác chuẩn bị cho khinh khí cầu bay lên.
“Ta đã xác định hướng gió, nếu từ nơi này bay lên rồi hướng thẳng đến vương phủ thì chúng ta có khoảng ba phút lơ lửng phía trên vương phủ. Nhưng ban đêm gió rất mạnh, ta đoán chừng thời gian không vượt quá ba phút đồng hồ. Nếu Lý Lược không kịp leo lên, ta chỉ sợ kế hoạch lần này sẽ tuyên bố thất bại”, Diêu Kế Tông cả tay chân lẫn miệng đều hoạt động không ngừng.
“Lúc ban ngày ta nhìn thấy Lý Lược, bộ dáng của hắn rất suy yếu, thời gian của ngươi lại khắc khe như vậy…hắn có thể phối hợp tốt hay không, thật sự…”, Ngọc Liên Thành có điểm lo lắng.
“Không sao, ta tin hắn sẽ làm được”, Nguyễn Nhược Nhược đã nghe Ngọc Liên Thành thuật lại tình huống gặp mặt với Lý Lược sáng nay, mặc dù rất đau lòng nhưng nàng đối với Lý Lược rất có niềm tin, “Hắn phản ứng kịch liệt như vậy chứng minh hắn vô cùng khao khát được bỏ trốn. Bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua”.
“Sau khi mang được hắn ra ngoài, các ngươi…làm sao bây giờ?”, Ngọc Liên Thành chần chừ một chút, chi bằng cứ hỏi thẳng nàng.
“Còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ còn cách bỏ trốn”, Diêu Kế Tông mạnh miệng tuyên bố.
“Đúng vậy, trước mắt bọn ta chỉ có thể tránh bão, lấy lui làm tiến. Biểu ca, chúng ta sẽ rời khỏi Trường An một thời gian ngắn”, ngữ khí Nguyễn Nhược Nhược có chút tiếc nuối, Trường An thành này…mặc dù nàng không tình nguyện đến nhưng lại cảm thấy quyến luyến nếu phải rời xa.
“Còn di phụ và di mẫu, ngươi sắp xếp thế nào?”
“Ta để lại một bức thư, nói với họ ta bỏ nhà đi, cụ thể đi đâu thì ta không nói rõ, bọn họ cũng không cần thiết phải biết. Bọn họ biết quá nhiều cũng không có lợi, ta đoán chừng người nhà của Lý Lược nhất định sẽ đến Nguyễn Phủ gây phiền toái, đến lúc đó bọn họ không biết sẽ không có tội”.
Ba người vừa nói vừa làm nên công tác chuẩn bị hoàn tất rất nhanh. Khinh khí cầu sừng sững thẳng tắp trong gió, Diêu Kế Tông và Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nhảy lên, Ngọc Liên Thành đứng bên ngoài nhìn họ, ly biệt lần này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Nghĩ như thế, trong lòng hắn bỗng cảm thấy chua xót. Hắn nhịn không được muốn đưa tay nắm chặt bàn tay của Nguyễn Nhược Nhược, mà Nguyễn Nhược Nhược cũng đúng lúc cúi người xuống, nắm chặt lấy hai tay của hắn, bốn bàn tay xiết thật chặt vào nhau.
“Ngọc Liên Thành, cảm ơn ngươi”, Nguyễn Nhược Nhược biết giờ phút này nói hai chữ “cảm ơn” quả thật quá đơn bạc, nhưng ngoại trừ hai chữ này nàng còn biết nói gì nữa đây? Ngọc Liên Thành không nói gì, chẳng quan là nhìn nàng mỉm cười, nụ cười như trăm ngàn đóa hoa đua nở. Khinh khí cầu dần bay lên trời, Ngọc Liên Thành vẫn nắm tay nàng đuổi theo mấy bước, cuối cùng không thể níu kéo được nữa…hắn buông tay. Biệt ly hôm nay liệu có phải là biệt ly mãi mãi? Ngọc Liên Thành đứng bật động trên bờ hồ Ngưng Bích, đầu ngẩng nhìn bầu trời đêm mịt mùng. Khinh khí cầu mượn sức gió bay đi rất nhanh, một khắc sau đã hoàn toàn mất hút, bầu trời chỉ còn lại ánh trăng nửa sáng nửa mờ, phảng phất có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
***
Sau khi Dương công chúa và Ngọc Liên Thành rời đi, tâm tình của Lý Lược trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn không đem đồ ăn ném ra khỏi cửa như trước mà nhanh chóng ăn hết, sau đó trở lại gường nghỉ ngơi. Sau khi dùng xong bữa tối, hắn ngủ một mạch đến tận nửa đêm mới tỉnh dậy. Hắn lẳng lặng ngồi trong viện, đầu ngẩn nhìn vầng trăng lung linh đến xuất thần.
Tĩnh An vương phi nghe nói hắn rốt cục đã chịu dùng bữa nên cảm thấy rất yên lòng. Khi nàng chạy tới Lưu Tiên Cư thăm con, sắc mặt của Lý Lược quả thật khá hơn lúc ban ngày rất nhiều. Nàng thở phào một hơi, cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt.
“Hơi Nhi, ngươi rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt rồi đúng không? Nếu đã vậy thì đừng cãi lời phụ mẫu nữa, đừng đối xử tệ bạc với thân thể mình, phụ mẫu nhìn ngươi như thế cũng rất đau lòng a!”, vương phi mềm mỏng khuyên nhủ.
Lý Lược nhìn mẫu thân, thấp giọng nói, “Mẫu thân, thật xin lỗi”.
Vương phi vừa nghe được giọng điệu nhận sai liền nở nụ cười, “Tốt lắm tốt lắm, những chuyện thế này đừng nhắc đến nữa. Ngươi là con của ta, ta chắc chắn sẽ không rời bỏ ngươi. Chẳng qua là từ hôm nay trở đi, ngươi đừng bao giờ suy nghĩ nông cạn như vậy nữa, ngươi đã lớn, cũng nên chính chắn một chút. Sau này ngươi phải thành gia lập nghiệp, nếu tính khí vẫn còn trẻ con như vậy thì phải làm sao? Mau chóng tu dưỡng lại đi, nhớ chưa?”
Lý Lược lại hạ thấp đầu, vẫn là câu nói kia, “Mẫu thân, thật xin lỗi”.
Vương phi vẫn chưa nhận ra điểm khác thường, nàng vỗ về hắn, sờ lên gương mặt và bàn tay lạnh ngắt của hắn mà đau lòng, “Mới qua hai ba ngày mà đã gầy như vậy, ngày mai mẫu thân sẽ sai nhà bếp nấu canh bổ cho người điều dưỡng. Hơi Nhi, đêm cũng đã khuya rồi, ngươi đừng ngồi lâu ở đây sẽ bị cảm lạnh, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi”.
Tĩnh An vương phi nắm tay kéo hắn về phòng, đợi hắn nằm xuống gường mới kéo chăn đắp cẩn thận. Ngồi bên cạnh mép gường một hồi lâu, nhìn hắn cơ hồ đã ngủ say nàng mới nhẹ nhàng cước bộ rời khỏi phòng. Nàng dĩ nhiên không biết, sau khi cánh cửa kia khép lại, hai mắt Lý Lược liền mở ra, thần sắc vô cùng tỉnh táo.
Ban đêm ở Lưu Tiên Cư không có nha hoàn hay thị vệ sai vặt. Lý Lược vốn dĩ không thích giữ quá nhiều người hầu hạ bên cạnh, bất quá chỉ để bọn họ đến quét dọn vào ban ngày, khi trời tối đều phải lui ra ngoài. Hiện tại trong viện chỉ còn mỗi Tần Mại. Mà Tần Mại lúc này đang đóng cửa sổ, chuẩn bị thổi tắt đèn đi ngủ. Liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, hắn trông thấy Tiểu vương gia Lý Lược áo xống chỉnh tề đi ra, nhìn trang phục dường như muốn xuất phủ, hắn không hỏi ngẩn người.
“Tần Mại, chuẩn bị củi”. Lý Lược ra lệnh đơn giản.
Tần Mại cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn y lệnh làm việc. Hắn vào nhà kho phía sau hậu viện ôm ra một đống củi khô, Lý Lược tự mình động thủ, đem củi trong sân xếp thành một chữ “Tâm” thật to.
“Tối nay giờ Tý, khinh khí cầu ứng cứu trên không, hãy đốt lửa trong Lưu Tiên Cư để tiến hành kế hoạch”. Trên giấy chỉ ghi đơn giản mấy chữ nhưng Lý Lược có thể lĩnh hội được. Đến giờ Tý, hắn đốt củi làm thành một chữ “Tâm” cháy phừng phừng, tựa như được đốt bằng chính ngọn lửa trong trái tim hắn.
“Tần Mại, ta phải đi”, Lý Lược nhìn Tần Mại giải thích đôi lời.
Tần Mại cực kỳ kinh ngạc, “Tiểu vương gia, ngài phải đi sao? Làm sao ngài đi được? Vương gia đã sắp đặt rất nhiều thị vệ canh giữ Lưu Tiên Cư, ngài dù chắp cánh cũng khó bay”.
Lý Lược không tự chủ được, trên gương mặt hiện lên nụ cười châm chọc, “Chắp cánh khó bay? Cũng chưa chắc”. Hắn phóng đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm, phát hiện một đốm sáng đang từ từ tiến đến, phảng phất như sao băng lướt qua màn đêm biến ước nguyện trở thành sự thật. Nụ cười trên gương mặt hắn thay đổi, đây đích thị là nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.
Tần Mại nhìn theo ánh mắt của Lý Lược, hắn phát hiện trên bầu trời có một đốm sáng bay bay. Đốm sáng ấy lướt tới rất nhanh, cơ hồ đã đến gần tầm mắt. Mượn ánh trăng nhìn kỹ, hắn quả thật không thể tin được một vật như thế lại có thể bay lên trời, mà trên đó còn phảng phất hai bóng người mờ ảo. Hắn khiếp sợ nói, “Cái này…cái này…không phải là thần tiên mà chúng ta đã nhìn thấy lần trước đó sao?”
Trên khinh khí cầu, sau khi Diêu Kế Tông và Nguyễn Nhược Nhược phát hiện phía xa xa trên mặt đất có một ngọn lửa hình chữ “Tâm” cháy sáng liền bắt đầu hành động. Diêu Kế Tông đem một phiến gỗ đậy lên hỏa bồn để giảm nhiệt, khinh khí cầu từ từ hạ độ cao, bên dưới gió không mạnh nên tốc độ cũng chậm lại một chút. Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng thả chiếc thang dây đã chuẩn bị từ trước, rồi lại ném thêm một bao cát xuống dưới đất. Khinh khí cầu hạ xuống từ từ, đợi đến khi tiếp cận được gần đến chữ “Tâm” cháy rực bên dưới thì thân ảnh của Lý Lược đã trông thấy rõ ràng. Bọn họ quan sát Lưu Tiên Cư từ trên không, có thể trông thấy tầng tầng lớp lớp thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, bọn họ không dám lớn tiếng gọi Lý Lược, chỉ có thể dùng động tác ra dấu bảo hắn nhanh chóng leo lên.
Lý Lược không đợi bọn họ nhắc nhở. Hắn tựa như hùng ưng bị nhốt trong lồng, giờ phút này chỉ muốn gương cánh bay cao, bỏ lại tất cả sau lưng. Vừa thấy thang dây rơi xuống hắn liền giữ chặt lấy rồi nhanh chóng leo lên. Tần Mại kinh hãi cực kỳ giữ chặt lấy chân hắn, “Tiểu vương gia…ngài…ngài muốn đi đâu?”
Lý Lược tức giận vô cùng, thanh âm tàn khốc, “Tần Mại, mau buông.”
Tần Mại khốn khổ cầu khẩn, “Tiểu vương gia, ngài không được đi, như vậy quá nguy hiểm, nếu ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”. Tràng diện này quả thật quá sức tưởng tượng của hắn. Tần Mại hoảng sợ, sống chết không chịu buông tay.
Bọn họ đang giằn co tại nơi này thì đại môn của Lưu Tiên Cư đột ngột bị đẩy ra, Lý Lược nghe được tiếng bước chân vội vàng đi tới. Lý Lược và Tần Mại cùng nhau nhìn lại…là Tĩnh An vương gia cùng vương phi nửa đêm chạy đến nơi này. Bốn người nhất thời chết trân tại chỗ. Vương phi bị tình hình trước mắt làm chấn động, kinh hãi thất thanh, “Hơi Nhi, ngươi đang làm gì vậy?”, nàng theo hướng chiếc thang dây nhìn lên, lại càng thêm hoảng sợ, “Đây…đây không phải là thứ có thể bay…đã gặp lần trước sao? Như thế nào lại xuất hiện?”
Tĩnh An vương gia cũng bị chấn động, nhưng không hổ danh đại tướng dưới trướng thiên tử, hắn như chim ưng vọt tiến lên, nhất định phải tóm bằng được Lý Lược đang lơ lửng cách mặt đất ba mét. Lý Lược biết bản thân mình một khi bị phụ thân bắt lại thì nhất định đừng mơ tưởng đến chuyện bỏ trốn, hắn không lưu tình co chân đạp cho Tần Mại một cước. Mà hai người đang ở phía trên kia cũng không cam tâm nhìn kế hoạch thất bại trong gang tấc. Diêu Kế Tông nhanh chóng bỏ thêm củi, lửa lập tức bốc lên mạnh mẽ đưa khinh khí cầu tăng độ cao càng lúc càng nhanh. Lý Lược được kéo lên cao, thoát khỏi tầm với của Vương gia trong tíc tắc.
Đêm càng khuya gió càng mạnh, khinh khí cầu mang theo Lý Lược bên dưới bay ra xa. Vương phi nhịn không được liền bật khóc, “Đây…chuyện gì đã xảy ra? Hơi Nhi sẽ bị mang đến nơi nào a!”
Vương gia sắc mặt ngưng trọng như sắc thép, vội vàng hạ lệnh, “Chuẩn bị khoái mã đuổi theo, nhất định phải bắt được hắn trở lại”.