Chương 2
Diêu Kế Tông ở hiệu cầm đồ được vài ngày, bất luận sau đó nói thế nào cũng không tới. Dùng một từ để hình dung cảm nhận của hắn với công việc là - buồn chán.
Trên đời này quả thực không có chỗ nào buồn chán hơn so với tiệm cầm đồ. Bất luận buôn bán gì, đều chú ý “hòa khí phát tài”, đối với khách hàng phải khách khí lễ độ, cùng chú trọng đến quảng cáo để hút khách. Duy chỉ có hiệu cầm đồ là khác, tiểu nhị cũng như quản gia, đối với khách tới cửa đều hờ hững, bày ra bộ dạng cao cao tại thượng. Mà những khách đến cầm đồ, hơn phân nữa là đang gặp khó khăn, hay gia cảnh nghèo khó không xoay sở ở đâu được, hoặc đang cần tiền mặt gấp……. Tóm lại không ai cười vui mà tới. Nhìn toàn những người có bộ dạng thảm hại, gương mặt u ám, trong lòng Diêu Kế Tông phiền muộn không thôi
Hắn không chịu trở lại hiệu cầm đồ, Diêu Kế Tổ chỉ còn cách an bài cho hắn việc khác, cho hắn tới tửu quán Hạnh Hoa Xuân thuộc Diêu ký.
Tửu quán Hạnh Hoa Xuân là tửu lâu có danh tiếng ở thành Trường An, có vài món ăn đặc biệt mới lạ ai cũng thích, nổi tiếng có nhiều thực khách tới. Ngoài thức ăn ngon, thái độ phục vụ tốt, làm cho thực khách có cảm giác như ở nhà. Diêu Kế Tông đến quầy ngồi xuống, nhìn Tiền chưởng quỹ làm việc ở đây đã 15 năm, mau lẹ chào hỏi tiếp đón khách nhân.
- A, Trình lão gia, hôm nay ngài tới vừa khéo. Mới có cá Lư tươi, ta phân phó phòng bếp làm món hấp mà ngài ưa thích.
- Phùng đại nhân ngài đã tới, mời ngài lên tầng hai ngồi, gian ‘Thủy Tiên Các’ kia ta vẫn giành chờ người.
- Vương công tử, nghe nói ngài mới từ Dương Châu trở về. Trước đó ngài muốn có rượu ‘Trúc Diệp Thanh’ ủ 50 năm, ta đã thay ngài đi mọi lơi tìm mua về, chỉ chờ ngài tới thưởng thức rượu nha.
.………..
Diêu Kế Tông nhìn đến ngẩn người, bội phục Tiền chưởng quỹ mười phần, có thể nhớ rõ sở thích của khách hàng như trong lòng bàn tay mà tiếp đón chu đáo. Đổi lại là hắn, chắc hắn không có kiên nhẫn cùng cẩn thận như vậy, ở trong này một thời gian ngắn. Trong khi hắn đang bội phục Tiền chưởng quỹ, Vương công tử bên kia liếc mắt một cái thấy hắn. Lập tức đi về phía hắn, cười đến híp mắt nói:
- Kia chẳng phải Diêu nhị công tử sao? Nửa năm không thấy, sao hôm nay lại nhìn thấy ngươi ngồi ở quầy, chẳng lẽ ngươi tới quản cửa hàng.
Nghe cách nói chuyện này, chắc là người có quen biết hắn, Diêu Kế Tông cẩn thận trả lời:
- Đúng vậy, đúng vậy, mẫu thân ta có lệnh, để ta đi chăm nom việc mua bán, không thể không tuân mệnh nha!
Vương công tử ha ha cười lớn. – Ha hả? Diêu Kế Tông, bắt đầu từ khi nào ngươi học được vẻ nho nhã như vậy? Ta không cách nào nhận ra ngươi.
Cùng cười nói thân thiện như vậy, xem ra là bạn cũ của chính chủ, nhưng Diêu Kế Tông căn bản không nhận ra được vị bằng hữu này cả. Đang suy nghĩ làm cách nào thoát khỏi hắn mới tốt, Vương công tử tiến tới lên tiếng trước.
- Ra đây Kế Tông, khó được dịp ta vừa về Trường An liền gặp ngươi, ca và ta phải làm mấy chén mới tốt được. Mau ra đây, mau ra đây.
Diêu Kế Tông 120 lần không muốn ứng phó vị “bạn cũ “này, lại không thể tìm ra cách nào từ chối. Đành không tình nguyện đi ra, giống như bị bắt đi lính vậy, để cho Vương công tử kéo đến cái bàn giữa tửu điếm ngồi xuống, gọi người mang một bàn thức ăn lên cùng uống rượu.
Sắp tới giữa trưa, khách vào cửa dùng cơm không ít . Phòng ăn có hồ cơ nữ tử mỹ mạo xinh đẹp, ở trong tiệm ăn hát hay múa giỏi, trợ rượu hứng. Cái gọi là “hồ cơ” chính là con gái của nước phía tây . Lúc ấy trong thành Trường An hồ cơ nữ tử lấy ca múa thị rượu* số lượng không ít. thứ nhất bằng vẻ đẹp người ngoại quốc, thứ hai bằng tài ca múa trác tuyệt, độc chiếm một thời đứng nhất. Quán rượu trong Trường An thành nếu không có một hai cái hồ cơ trình diễn thị rượu, quả thực là sẽ không muốn lăn lộn trong nghành ăn uống. giống như mở câu lạc bộ đêm mà không có mấy cô “tiểu thư” sẽ không thành câu lạc bộ đêm.
*giúp vui cho người uống rượu.
Cặp mắt của Vương công tử kia, mới đúng là một đôi sắc mắt*. Mê đắm đem vị hồ cơ vừa múa vừa hát kia nhìn từ đầu đến chân, nhìn tới tròng mắt cơ hồ rớt ra. Một mặt xem một mặt chậc chậc nói với Diêu Kế Tông: “Những nữ tử hồ cơ này thật đúng là có phong vị mới lạ. Mắt xanh tóc vàng, dáng người xinh xắn. Ta ở Dương Châu suốt nửa năm, Địa phương này nữ tử mặc dù xinh đẹp. Nhưng nhìn thân hình làm sao có hứng thú so với hồ cơ lả lướt hoạt bát, ao là ao đến đột là đột**, thực hận không thể sờ một phen mới tốt.” Nói xong lộ ra dáng điệu thèm nhỏ dãi.
*chữ “sắc” trong sắc dục.
**lõm ra lõm, lồi ra lồi.
Diêu Kế Tông nghe hắn nói, lại nhìn người của hắn, trong lòng liền biết người này không phải thứ gì tốt . Long giao long, phượng giao phượng, con chụôt kết giao bằng hữu thì sẽ đào thành động. Diêu Kế Tông tiền nhiệm cùng với người như thế xưng huynh gọi đệ, hắn liền có thể nghĩ ra là người như thế nào. Đáng thương hắn Lưu Đức Hoa là một người thanh thanh bạch bạch a, cư nhiên dính vào cái thân thể như thế này. Còn phài thay hắn trả nợ, vô duyên vô cớ thay hắn chịu một trận roi da. Càng nghĩ càng bực bội, lại có khổ mà nói không nên lời. Chỉ có thể uống rượu giải sầu, ngẩng cổ liền một chén rượu lại đổ vào bụng.
Hắn uống rượu nhanh, Vương công tử uống càng nhanh hơn. Trước mắt có sắc có thức ăn, càng thêm bạn rượu, Diêu Kế Tông uống một chén bằng 3 chén. rượu chính là cái dẫn mối đưa đường, họ Vương từ lâu vốn là một tên sắc đảm*, huống chi giờ phút này trong bụng có mấy chén “Trần Trúc Diệp” 50 năm, lại càng không có kiêng dè. Cư nhiên thừa diệp hồ cơ đang múa, một cái xoay vòng vừa vặn chuyển tới trước người hắn, hắn thành thật không khách khí vươn “vuốt sói”, ở trước ngực người ta miết một phen.
*vì sắc cái gì cũng dám làm.
A! Hồ Cơ kia cả kinh kêu một tiếng, không múa tiếp. Căm giận nhìn Vương công tử, đang hé ra khuông mặt cười đến đỏ bừng. “Ngươi……..”.
Vương công tử kia lại trơ mặt nói: “Tiểu nương tử, đừng nhảy, lại đây ngồi bên cạnh công tử ta. Hảo hảo hầu hạ ta uống vài chén, ta sẽ trả gấp đôi thù lao của ngươi”.
Những hồ cơ nữ tữ tuy rằng xuất đầu lộ dịên mưu sinh, nhưng hơn phân nữa là bán nghệ không bán thân. Chỉ lấy ca múa thị rượu, không thể lấy tư sắc thị rượu. Nhìn ra người trước mắt đã muốn say chuếnh choáng, trong lòng biết kẻ say xỉn khó chơi, hồ cơ này không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa, liền xoay người đi, Vương công tử lại không cho nàng đi. Một phen túm lấy cánh tay tuyết trắng, toả mùi rượu nồng nặc nói “Mỹ nhân, chớ đi nha! bồi công tử uống một chén hãy đi”. Đúng là ví nàng như kỹ nữ mua vui. Hồ cơ kia trách hắn không được, còn bị hắn nhân cơ hội giở trò, tức giận đến một đôi bích thanh* nước mắt loè loè.
*mắt xanh trong suốt
Lần này thật quá mức chịu đựng, làm không ít khách hàng liếc nhìn . Nhất là khách nữ, đầy mặt khiển trách. Diêu Kế Tông liền đứng lên khuyên bảo: “Vương huynh, cô nương người ta nếu không muốn, người đừng miễn cưỡng? Mau buông tay, mau buông tay, trước mặt nhiều người, níu kéo không phải là tất khó coi.”
Vương công tử kia lại nghễ mắt nhìn qua, cười tà tà nói: “Kế Tông, chứ không phải ngươi cũng coi trọng nàng? Chúng ta là huynh đệ lâu nay, nếu ngươi thích, ta nhường cho ngươi cũng không sao. Cái quả phụ phong lưu lần trước ở phường Bình Khang, ngươi cũng nhường cho ta đó thôi. Mọi người có qua có lại mới là hảo huynh đệ phải không?”.
Nói nãy giờ Diêu Kế Tông nghe được vừa sợ vừa giận, tên Diêu Kế Tông tiền nhiệm này rốt cục đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu a! Hắn hận không thể đeo cái mặt nạ quỷ, hoặc có thể lột cái tầng da mặt này xuống mới tốt. Mà cái hồ cơ kia, đôi mắt vốn đang cảm kích nhìn Diêu Kế Tông, nhưng nghe Vương công tử nói như vậy, cảm kích biến thành xem thường . Rõ ràng, là thành cá mè một lứa . Lòng nghi ngờ hắn khuyên can là có mưu đồ khác.
Hồ cơ liều mạng muốn tránh khỏi tay của Vương công tử, Vương công tử lại liều mạng muốn đem nàng kéo vào trong lòng . Một nam một nữ giằng co, hiển nhiên nữ tử khí lực yếu hơn nam tử. Mắt thấy nàng bị Vương công tử túm lấy . Diêu Kế Tông xem tình huống này, hiển nhiên thẻ vàng* không có hiệu quả, chỉ có phạt hắn thẻ đỏ mới được. Vì thế khẽ cắn môi, chuẩn bị biện pháp cứng rắn . Dù sao họ Vương này là phường hại bạn, xé rách thể diện của hắn một chút cũng không sao.
*ai có xem bóng đá không?
Nhưng Diêu Kế Tông vẫn chưa kịp thi triển quyền cước, nhã toà trên lầu 2 đã có một thân ảnh bay vút xuống, cùng với thanh âm trường kiếm* rút ra khỏi vỏ. Ngay sau đó có một cổ gió bắc lạnh thấu xương đánh tới, thẳng hướng Vương công tử mặc dù kiếm không chạm tới, nhưng kiếm khí đã chạm tới. Diêu Kế Tông tuy rằng không phải đối tượng hứng kiếm khí, nhưng cũng bị khí thế giết người trong vô hình này làm cho phải rút lui 2 bước . Mà nhân vật quan trọng Vương công tử kia còn thảm hại hơn, nhìn đến kiếm khí kia đánh úp lại, hắn không ngừng túm lấy tay của hồ cơ, càng lui về phí sau. Lui quá mau, dưới chân một cái lảo đảo, tự vấp, ngã chổng vó. Mà kiếm kia vung lên, thủ hạ lưu tình ở trên đỉnh đầu hắn tà tà xoẹt qua. Khăn đen quấn đầu liền bị lột xuống, đầu tóc đen rơi toán loạn, xù như đám cỏ khô. Xứng với gương mặt hắn sợ hãi đến trắng bệch, giống như quỷ.
*kiếm dài.
Hảo kiếm pháp! vị anh hùng này là ai? Diệp Cô Thành? Tây Môn Xuy Tuyết?
Diêu Kế Tông đang ở trong lòng hồi tưởng một mạch, dĩ nhiên nghe được khách hàng ngồi trong tứ toà, liên tiếp có tiếng hoan hô, nói: “Bộ thiếu hiệp, là Bộ thiếu hiệp ra tay.” Đa số là giọng nữ nũng nịu.
Diêu Kế Tông nhìn chăm chú về phía kiếm khách. Đó là một người thanh niên tuấn lãng phi phàm, quần áo lam sam vô cùng đơn giản. Phục sức cũng không xuất chúng, lại làm cho hắn mặc ra không đồng dạng như vậy vĩ ngạn. Vẻ mặt cao ngạo mà lạnh lùng nghiêm nghị, hùng ưng cao ngạo giang cánh giữa trời cao vạn dặm, trên Viễn Sơn băng tuyết hàn tận xương. Diêu Kế Tông nhịn không được âm thầm tán ngưỡng không thôi: MAN nha! Khốc nha!! Quả thực chính là khốc!!!
Diêu Kế Tông cũng như thế, có thể nghĩ vị kia được anh hùng cứu mỹ nhân -- hồ cơ sẽ là như thế nào phản ứng . Thanh niên kiếm khách này giống như một kiếm kia của hắn phá không mà đến, đâm thẳng vào nội tâm cô gái . Nàng ngượng ngùng mang theo khiếp sợ, hướng tới ân nhân uyển chuyển cúi người nói: “Tiểu nữ tử Liên Y, đa tạ Bộ thiếu hiệp ra tay cứu giúp.”
Thanh niên kiếm khách huy kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh nhạt: “Cô nương không cần đa lễ.” Nói xong xoay người nhanh rời đi, cũng không để ý tới phía sau ánh mắt kia ý loạn tình mê -- không đúng, hẳn là rất nhiều ánh mắt ý loạn tình mê. Phất tay áo, không mang theo một mảnh đám mây chi thế*.
*không vướng bận trần gian
Diêu Kế Tông không để ý đến Vương công tử còn ngồi phát run trên sàn nhà, chỉ lo đuổi theo hồ cơ hỏi: “Cô nương, ngươi nhận thức được vị anh hùng này sao? Ta nghe được ngươi gọi hắn là Bộ thiếu hiệp kia mà.”
Hồ cơ cô nương si ngốc nhìn thân ảnh thanh niên kiếm khách biến mất ở cửa chính, quay đầu lại lấy bộ mặt lạnh đối đãi Diêu Kế Tông. Căn bản không muốn quan tâm hắn, liền xoay người bỏ đi.
Mà Vương công tử còn đang ngồi ở trên sàn lại gọi, “Ai a a, Kế Tông ngươi mau tới đỡ ta một phen. Ta trẹo thắt lưng rồi, không đứng lên được.” Đồ vô dụng bỏ đi này, cũng chỉ có thể khi dễ khi dễ hạng người nữ lưu. Gặp người so với hắn lợi hại hơn cũng chỉ có ngồi chờ chết . Tuy rằng rất muốn làm cho tên cặn bã này chết trên mặt đất, nhưng Diêu Kế Tông vẫn là không thể không đi giúp hắn, còn an bài chiếc xe đưa hắn trở về. Tàn cục này hắn không thu thập thì ai thu thập?
Đuổi đi Vương công tử, khách hàng tại tiệm ăn lý dùng cơm xong rồi cũng dần dần đi. Dò xét tiền chưởng quầy xuống dưới nghỉ tạm, Diêu Kế Tông vội vàng đi qua hỏi thăm hắn . Tiểu lão nhân này trong bụng quả nhiên tồn không ít chuyện, loại này giang hồ hiệp khách cũng có thể nói chi tiết. Nghe được hắn mi phi sắc vũ* hô to đã nghiền.
*mặt mày hớn hở
Diêu Kế Tông có đề tài mới mẻ, tự nhiên là muốn đi tìm đồng bạn cùng thời không của hắn Nguyễn Nhược Nhược . Hắn đã muốn là khách quen của Tĩnh An Vương phủ, trực tiếp đăng môn tiến vào Lưu Tiên Cư. Lý Hơi không có ở nhà, Nguyễn Nhược Nhược tiếp đón hắn, ngồi ở trước sân đình. Hạnh nhi dâng lên một ấm trà xanh, mấy điã hoa quả khô, hai người ngồi đối diện tán gẫu.
Diêu Kế Tông mở miệng liền hỏi: “Ngươi có biết trong Trường An thành này hiệp khách trẻ tuổi nổi danh là ai không?”
Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu nói: “Không biết, không phải người giang hồ mặc kệ chuyện giang hồ. Là ai vậy?”
“Nói cho ngươi, lúc này hiệp khách nổi danh trong thành Trường An, không ai khác chính là Bộ Bình Xuyên.”
“Bộ, Bình, Xuyên. Nghe tên này quả thật giống tên của hiệp khách. Từng bước san bằng những ngọn núi, hảo khí phách.” Nguyễn Nhược Nhược lần đầu tiên nhận thức được tên này.
“Đúng nha, người ta tên rất khí phái nha! Làm sao giống ta -- Diêu, Kế, Tông, aizz! bằng vào tên này ta cũng không dám đi trên giang hồ.”
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi cười nói: “Cũng đúng a, ngươi tên này không có điểm phóng khoáng, chỉ thích hợp làm chủ nhân của hai mẫu đất cằn, ba gian nhà ngói, nếu nghĩ đến dương danh lập vạn trên giang hồ thì tốt nhất sửa một cái.” Dừng một chút, nàng trở lại chuyện chính, “Vị Bộ bình xuyên đại hiệp này, vì sao hiệp danh lan xa?”
“Hiệp danh của hắn có thể lan xa, tự nhiên là hắn có chỗ tốt. Tuy rằng không tính là võ công thiên hạ đệ nhất, nhưng là người ta tổng hợp lại các phương diện có điểm mạnh. Chỉ số EQ cao, thông minh cùng tình báo và võ công hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, mới có thể được xếp vào một thế hệ hiệp khách nổi danh. Mà quan trọng nhất là, Bộ Bình Xuyên chẳng những đủ nghĩa, đủ dũng, đủ trí, đủ mãnh, còn đủ suất, đủ khốc. Được xưng là sắc nghệ song tuyệt -- không đúng, là tài mạo song toàn. Tại thời đại thanh niên Đại Đường, nhất là vừa xuất hiện trước mặt nữ thanh niên, có tiếng thét chói tai liên tiếp. Cho nên, hắn là hiệp khách được yêu thích nhất trong thành Trường An.”
*chỉ số tình thương
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cười ha ha, “Nguyên lai cổ đại làm hiệp khách, liền cùng ngôi sao hiện đại giống nhau. Có thực lực tốt nhất còn phải có tư sắc, mới có thể được nhiều người yêu thích đánh đâu thắng đó không gì cản nổi nha! Hắn thực chịu bọn nữ tử hoan nghênh sao? Bằng hắn thế nào cũng bất quá nổi bật như Ngọc Liên Thành thôi.”
“Ngươi không cần cười, muốn thực lực còn muốn bề ngoài, đây là thực bình thường thôi! Chu Nhuận Phát diễn Tiểu Mã ca vì sao kinh điển như vậy? Trừ bỏ liều mạng không sợ chết, rèn luyện thể chất bề ngoài, còn bởi vì hắn đủ khốc đủ suất. Nếu không sẽ không có một đống lớn fan. Luận sắc đẹp, Bộ Bình Xuyên đương nhiên so ra kém Ngọc Liên Thành. Nhưng là hắn có chỗ độc đáo của chính mình, thực ‘man’ cũng thực khốc. Ngọc Liên Thành nếu là Trường An thứ nhất suất, hắn chính là Trường An thứ nhất khốc.”
“Trường An thứ nhất khốc! Có phải rất khoa trương hay không.” Nguyễn Nhược Nhược nghe được càng phát ra muốn cười, “Bất quá nói thật, giang hồ hiệp khách, suất hay không suất đều có thể bỏ qua một bên không đề cập tới. Nói vui là khốc thật sự là một môn bắt buộc, không khốc còn gọi cái gì hiệp khách. Vị Bộ thiếu hiệp này, đạt đến mấy phần khốc nha?”
“Oa, kia thật đúng là khốc! Thiên hạ nếu có mười phần khốc, thì hắn độc chiếm bảy phần, đem bốn chữ ‘Vương giả chi khốc’ làm lời bình. Ta bình thường tự cho là rất khốc, nếu cùng hắn so sánh, là tiểu khốc gặp đại khốc. Khốc không hơn người ta, cam bái hạ phong.”
“Thôi đi, ngươi chừng nào thì khốc nha, cũng đừng dát vàng trên mặt của mình. Lý Hơi của ta mới khốc đây, ngươi không thấy được bộ dáng hắn dũng ngự kinh mã*.” Nguyễn Nhược Nhược nghĩ đến phu quân của mình, vẻ mặt cười khanh khách
*dáng oai dũng trên lưng ngựa
“Ta là không thấy được bộ dáng hắn dũng ngự kinh mã, nhưng ta lại nhìn thấy bộ dáng hắn đoạt ngươi lên ngựa. Quả thật, tiểu vương gia kia thời điểm khốc lên cũng đủ Man.” Diêu Kế Tông thực biết điều cổ động, Nguyễn Nhược Nhược nghe được càng cao hứng.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bọn họ đàm tiếu nhân gian, Lý Hơi bước đi vào trong viện Lưu Tinh. “Diêu Kế Tông ngươi đã đến rồi. Các ngươi đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”
“Ngươi đã về.” Nguyễn Nhược Nhược đứng dậy lúm đồng tiền như hoa nghênh đón hắn, hắn cũng mỉm cười tay đặt ở eo nhỏ của nàng. Hai người cùng ngồi xuống băng ghế đá dài, dính như trẻ sinh đôi kết hợp chẳng phân biệt được.
“Diêu Kế Tông nói cho ta biết, trong thành Trường An có cái hiệp khách trẻ tuổi nổi danh, tên là Bộ Bình Xuyên. Nói hắn chẳng những đủ nghĩa đủ dũng đủ trí đủ mãnh, còn đủ khốc đủ suất, được xưng là tài mạo song toàn. Cho nên người thích rất nhiều thực được hoan nghênh, đặc biệt được nhiều nữ tử hoan nghênh.”
Nguyễn Nhược Nhược mang theo tươi cười nói một hơi, Lý Hơi nghe lại nhướng mày. Nửa thật nửa giả hướng tới Diêu Kế Tông sẳng giọng: “Diêu Kế Tông, ngươi có ý tứ gì? Nói với nương tử ta nam nhân khác như thế nào suất như thế nào khốc làm gì?”
Diêu Kế Tông trong lòng kêu khổ, chỉ lo cùng Nguyễn Nhược Nhược nói chuyện mới mẻ này, lại đã quên tính nết Lý Hơi là cái “xưởng giấm chua Sơn Tây”. Vội vàng cười làm lành nói: “Lý Hơi, ta tuyệt đối không có ý khác. Bất quá là cảm thấy Bộ Bình Xuyên này thú vị, nhàn thoại cùng nàng kéo oa kéo oa thôi. Hơn nữa nương tử ngươi trong lòng chỉ có ngươi nha! Ta này sương cùng nàng nói Bộ Bình Xuyên như thế nào man, như thế nào khốc, nàng lại chỉ đồng ý rằng ngươi khốc nhất. Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem......” Hai tay nhất quán làm trạng thái bất đắc dĩ.
Lý Hơi lập tức giãn đôi lông mày đang chau lại, môi cong thành hình cung, ý cười hiện lên mặt Diêu Kế Tông nhân cơ hội cáo từ chạy nhanh, miễn cho càng nói càng sai. Đôi tiểu phu thê cũng không lưu khách lại, khi hắn ra khỏi cửa đá viện Thái Hồ, nghe được tiếng cười Nguyễn Nhược Nhược bên trong sân truyền đến.“Tiểu dạng nhi, ngươi như thế nào đáng yêu như vậy...... ”
Nói còn chưa có nói xong, miệng tựa như bị cái gì ngăn chặn, nói không ra một chữ. Diêu Kế Tông trong lòng biết rõ ràng trong viện kia giờ phút này phong cảnh kiều diễm ra sao, cười chạy nhanh vài bước đi ra ngoài.
sp$�/>�QA �1B pan style='font-size:13.5pt;color:black'>
- Đa tạ công tử.
- Không có gì, không có gì, nhanh đi mua thuốc đi.
Chỉ nói vào một câu, Diêu Kế Tông cảm thấy cũng không có gì, nhưng đứa nhỏ này hiển nhiên không nghĩ như vậy. Nó gặp phải cảnh khốn khó, có người giúp đỡ một chút, giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm cho nó cảm kích từ tận đáy lòng.