Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Đầu mùa xuân năm sau.

Tĩnh An vương phủ, Lưu Tiên Cư.

Những đợt mưa xuân đầu tiên đã đến nhân
gian, trăm ngàn cành trúc sau vài lần tắm gội đã trở nên xanh biếc hơn
bao giờ hết, sắc xanh tựa ngọc thúy. Từng đàn chim trong rừng líu lo ríu rít, gió xuân ôn nhu tựa như một nụ hôn nhẹ nhàng khẽ lướt qua mặt.
Thái dương ấm áp đã lên cao, ánh nắng rạng rỡ soi chiếu muôn nơi thật
khiến lòng người nồng nàng say đắm.

Nguyễn Nhược Nhược đang đứng cạnh cửa sổ
nhìn ra khu vườn bên ngoài, nàng mặc trên người trang phục quý phu nhân
sang trọng, ống quần xòe rộng, thắt lưng đính ngọc bội. Lý Hơi ở một bên ngắm nhìn nàng đã một lúc lâu, hắn nhịn không được vừa cười vừa nói,
“Thật ra, ta thấy bộ dáng ngươi khi mặc nhu sam đơn sơ lúc còn ở trong
núi Tây Giao lại càng hấp dẫn hơn nhiều”.

“Ta cũng thích mặc trang phục đơn giản
một chút, chẳng qua lúc đó chúng ta ở nơi sơn dã, có thể tùy ý mặc gì
cũng được. Bây giờ ta đã là thế tử phi của ngươi, không thể không giả vờ đoan tranh chính thống một chút nha, đạo lý này ta luôn luôn thấu
hiểu”, Nguyễn Nhược Nhược cũng cười nói.

Lý Hơi ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay
đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn, thanh âm dịu dàng, “Ta cũng biết để ngươi đảm đương vai trò thế tử phi quả thật đã câu thúc ngươi. Ta làm sao lại
không mong muốn cuộc sống nơi núi rừng thôn dã tiêu giao tự tại. Chỉ là, chúng ta còn có phụ mẫu, Hoàng Thượng, bọn họ đều đã thỏa hiệp chịu lui một bước, chúng ta cũng không thể làm quá, đúng không?”

“Dĩ nhiên, chúng ta sống trên đời này
không phải chỉ vì chính mình mà còn vì những người chúng ta yêu thương.
Ta cũng hiểu, mặc dù làm thế tử phi có bó buộc một chút nhưng chúng ta
lại có thể bên nhau dài lâu, đây mới là quan trọng nhất.”

Đang lúc đôi phu thê vừa ôm hôn thân mật
vừa nói chuyện thì Tần Mại ở ngoài phòng cung kính gọi, “Tiểu vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể lên đường đến lễ bộ”.

“Ngươi mau lên đường, đi sớm về sớm”, Nguyễn Nhược Nhược hôn lên má hắn một cái.

Lý Hơi cũng hôn trả lại một cái, “Công vụ xong ta sẽ lập tức quay về”

“Ta sẽ làm điểm tâm thật ngon chờ ngươi! Bánh nướng được không?”

“Được đó, ta thích ăn bánh nướng ngươi làm. Tay nghề làm bánh của ngươi càng lúc càng giỏi nha!”

“Bởi vì có mẫu thân “giáo huấn” nên khả
năng nấu nướng của ta thời gian gần đây có nhiều tiến bộ, đây toàn bộ
đều là thành tích huấn luyện của mẫu thân”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.

“Thì ra là vậy, ta còn hỏi tại sao tay
nghề của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra là mẫu thân đứng một
bên chỉ đạo. Mẫu thân chịu xuống bếp chỉ dạy ngươi…xem ra mẫu thân càng
lúc càng thích ngươi”.

“Không phải đều vì phúc của ngươi sao, vì ngươi nên mẫu thân mới chịu chỉ dạy ta”, Nguyễn Nhược Nhược cười khanh khách.

“Cũng không phải nha! Ngươi vốn là con
dâu tốt, chỉ do trước kia hai bên đã có sẵn thành kiến…Bây giờ ngươi đã
là con dâu của mẫu thân, tiếp xúc lâu ngày tự nhiên sẽ nhìn ra ưu điểm
của ngươi. Mẫu thân thích ngươi cũng là tự nhiên thôi”.

Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn mỉm cười,
“Ngươi nha, ngươi biết ta tốt nhưng không phải ai trong thiên hạ cũng
giống như ngươi, cũng cho là ta tốt!”

“Ngươi tốt thật mà! Cho dù cả thiên hạ
này nói ngươi không tốt, sợ rằng ta vẫn nghĩ ngươi tốt!”, Lý Hơi nói
nghiêm túc. Người trong thiên hạ nói thế nào, chuyện này còn quan trọng
nữa sao?

Nguyễn Nhược Nhược chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như đóa hồng dưới ánh nắng ban mai. Lý Hơi nhịn không
được liền hôn lên môi nàng, hai bên dây dưa triền miên không dứt…

“Tiểu vương gia, không còn sớm nữa”, Tần Mại đứng ngoài cửa lại lên tiếng thúc giục.

Lý Hơi vô cùng quyến luyến “nhả” Nguyễn
Nhược Nhược ra. Ánh mắt hắn ấm nồng như men rượu say, nụ cười ngọt ngào
như mật, “Chờ ta trở về, ta sẽ hoàn thành công vụ thật nhanh rồi lập tức trở về!”

Lý Hơi vừa rời đi không lâu thì Hạnh Nhi
chạy đến, nha đầu này tự nhiên phụng bồi theo nàng xuất giá, “Tiểu thư”, nha đầu này vẫn không cách nào chuyển sang cách gọi “thế tử phi” được,
“Biểu thiếu gia và công chúa đến, đi cùng còn có Diêu công tử”.

“Mau mời bọn họ vào”, đến cùng thanh âm
cao hứng của nàng là ba người lần lượt bước vào phòng. Ngọc Liên Thành
mang theo nụ cười tựa như trăm hoa đua nở, Dương công chúa ánh mắt ôn
như như ánh trăng, hai người này đứng chung một chỗ quả thật là một đôi
người ngọc. Diêu Kế Tông vẫn bộ dáng hi hi ha ha như cũ, toàn bộ căn
phòng trong ngoài gì đều bị hắn đánh giá một lượt, miệng tấm tắc liên
tục, “Thứ nào cũng là đồ tốt, Nguyễn Nhược Nhược quả thật đã được gả vào chỗ tốt!”

Đúng nha! Thật là đã được gả vào chỗ tốt! Nàng là nữ nhân thương gia đầu tiên được gả vào hoàng thất làm vương
phi. Sự tình này suýt chút nữa đã gây ra một vụ nổ làm chấn động toàn bộ người trong Nguyễn phủ, phải nói là “một cú đập cánh liền bay lên ngọn
cây hóa phượng hoàng”. Tam di nương nói thẳng không hề húy kị, “Tam tiểu thư, ban đầu ngươi cự tuyệt làm trắc phi, ta còn tưởng ngươi đã quyết
định sai lầm. Nào ngờ bây giờ lại được chính thức rước vào vương phủ làm thế tử phi, phúc khí của ngươi thật tốt nha!”

Tin Tĩnh An vương thế tử chính thức cưới
nữ nhi thương gia Nguyễn thị làm thế tử phi đến tai Nguyễn Nhược Long.
Sau khi xác nhận nữ nhân đó chính là Nguyễn gia Nguyễn Nhược Nhược, hắn
liền ngày đêm bôn ba trở về nhà. Nguyễn phủ vừa gả nữ nhi vào gia môn
giàu có, bây giờ đứa con trai bỏ nhà đi bấy lâu lại quay trở về, quả là
chuyện vui đến liên tiếp! Lúc trốn đi chỉ có hai người Nguyễn Nhược Long và Thủy Băng Thanh nhưng khi trở về lại đến ba người, bụng của Thủy
Băng Thanh cũng đã khá to. Giờ phút này, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu
nhân cũng không muốn truy cứu xuất thân thanh lâu của Thủy Băng Thanh
nữa, hai người bọn họ rối rít phân phó gia nhân chuẩn bị cẩm y ngọc bội
cho Thiếu phu nhân, cũng là chuẩn bị cho tôn tử thiếu gia tương lai. Mẹ
nhờ phúc con, danh phận địa vị của Thủy Băng Thanh đã được thừa nhận.

Nguyễn Nhược Long vừa gặp Nguyễn Nhược
Nhược liền hỏi, “Tam muội, tai sao lại gả cho Tiểu vương gia? Ngươi có
thật lòng thích hắn không?”

Được Nguyễn Nhược Long quan tâm như vậy,
Nguyễn Nhược Nhược cực kỳ xúc động. Thân tình của vị huynh trưởng đời
Đường này chính là một trong những thu hoạch đáng giá của nàng từ lúc
xuyên qua đến giờ, “Đại ca, ta thật lòng thích hắn, hắn cũng thật lòng
thích ta. Chúng ta có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào chân ý thật
lòng của nhau, hãy chúc phúc cho chúng ta đi!”

Lúc này Nguyễn Nhược Long mới yên lòng,
“Ta dĩ nhiên phải chúc phúc cho các ngươi, chúc các ngươi bạc đầu giai
lão, sớm sinh quý tử”.

Nguyễn Nhược Nhược bật cười, nói “Lời này phải đến phiên ta nói trước, chúc đại tẩu của ta sớm sinh quý tử”.

Nguyễn Nhược Long cười ha ha, gương mặt hạnh phúc rạng ngời.

Nguyễn Nhược Nhược mời ba người bọn họ an tọa. Ngọc Liên Thành cẩn thận đỡ Dương công chúa ngồi xuống. Nhìn cử
chỉ hắn ân cần như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên liên tưởng đến bộ
dáng chăm sóc thê tử mang thai của Nguyễn Nhược Long. Trong lòng Nguyễn
Nhược Nhược nhất thời lóe sáng linh quang, nàng bật thốt lên, “Công
chúa, người…người có hỉ sao?”

Công chúa không nói lời nào, sắc mặt
trong nháy mắt liền đỏ hồng lên tựa như hoa đào. Lại nhìn sang Ngọc Liên Thành, mi sao đáy mắt tràn ngập nụ cười. Diêu Kế Tông lập tức hô to gọi nhỏ, “Lão thiên a, Ngọc Liên Thành, ngươi sắp được làm pa pa rồi!”

“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc
mừng…”, Nguyễn Nhược Nhược một hơi tuôn ra mười mấy lời chúc mừng, toàn
bộ đều xuất phát từ đáy lòng. Nhìn thấy phu thê Ngọc Liên Thành hạnh
phúc cũng giống như hạnh phúc của chính nàng.

“Chỉ biết chúc mừng người khác thôi sao, còn ngươi? Đến lúc nào mới để Lý Hơi làm pa pa?”, Diêu Kế Tông cười nói.

Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, “Tha cho ta
đi, còn trẻ như vậy đã muốn chúng ta làm cha mẹ? Ta chưa muốn, phải kéo
dài thế giới chỉ có hai người thêm chút nữa đã!”

“Ngươi muốn? Vương gia vương phi cũng
muốn vậy sao? Cái bụng ngươi đang rảnh rỗi kìa, mau mau sinh mấy nhóc
đi, có thể lập thành một đội là tốt nhất, ta sẽ đến dạy đám nhóc đá
bóng. Ta sẽ tạo nên một đội bóng uy trấn Đại Đường, đặt tên là Braxin
đi, xem như kỷ niệm đoạn hôn nhân lãng mạn của hai người các ngươi…”,
Diêu Kế Tông nói đến say sưa.

Dương công chúa ngơ ngẩn chỗ hiểu không
không, nhịn không được liền đưa mắt cầu cứu sang Ngọc Liên Thành. Trong
lòng Ngọc Liên Thành biết Diêu Kế Tông đang dùng ngôn ngữ của thế giới
hai người bọn họ, chuyện này cũng không cần giải thích với công chúa.
Nghĩ vậy hắn liền ôn nhu nói, “Trong phòng hơi nóng, chi bằng chúng ta
ra ngoài vườn đi dạo một chút”

Công chúa dĩ nhiên đồng ý, mà Nguyễn
Nhược Nhược quả thật cũng muốn nói chuyện riêng với Diêu Kế Tông, nàng
đưa ánh mắt cảm kích nhìn Ngọc Liên Thành, lại được đáp trả bằng ánh mắt “đồng lõa” của hắn, “Công chúa, người đang mang thai nên vận động nhiều một chút, trong vườn không khí trong lành, để biểu ca dẫn người đi dạo
một chút cũng tốt”.

Đợi hai người bọn họ ra khỏi phòng, Diêu
Kế Tông nhìn Nguyễn Nhược Nhược một hồi mới mở miệng hỏi, “Thế nào? Mấy
ngày này có phải ngọt ngào như mật pha đường không, ngọt càng thêm
ngọt?”

Nguyễn Nhược Nhược không nói lời nào, chỉ mỉm cười một cách rạng ngời.

Diêu Kế Tông lắc đầu thở dài nói, “Vận
khí của ngươi thật tốt nha! Một chuyện vốn dĩ không còn hy vọng gì lại
có thể biến ước mơ trở thành sự thật. Lý Hơi quả thật đảm lượng, lại có
đủ dũng khí trực tiếp tiến cung diện thánh thỉnh cầu thu hồi thánh chỉ.
Thật ra đây cũng là biện pháp duy nhất, Diêm Vương gặp tên tiểu quỷ khó
dây dưa như hắn liền phân phó lão hoàng đế nhường một bước, cha mẹ của
Lý Hơi dĩ nhiên không cần phải nói. Nhưng biện pháp này không phải ai
cũng dám thử, Lý Hơi quỳ dưới tuyết lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể gặp cảnh “vân khai khán nguyệt minh” (mây tan nhìn trăng sáng). Lão hoàng
đế mặc dù không chịu thu hồi thánh chỉ, chỉ là thay đổi đối tượng tứ
hôn. Hay cho một chiêu “trộm mận đổi đào”. Bất quá sau khi Lý Hơi trở về liền bệnh một trận thật nặng, đúng là dọa người, thiếu chút nữa là cái
mạng nhỏ của hắn đã ô hô ai tai. Người dám yêu dám đấu tranh như hai
ngươi thật hiếm thấy, hoàn hảo là tấm chân tình “thương cân động cốt”
này cũng đã “tu thành chánh quả”.

“Không phải không thừa nhận là làm người
phải nói đến vận khí. Ta vẫn cho rằng cuộc sống tình cảm của mình không
thể cứu vớt được nữa, nhưng không ngờ lại xuyên qua ngàn năm gặp được Lý Hơi. Tại biển không gian mênh mông, chỉ cần sớm một chút hoặc muộn một
chút đều không thể gặp được hắn, đây chính là vận khí của ta”, Nguyễn
Nhược Nhược cảm thấy bản thân mình thật may mắn.

“Bây giờ nếu có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt, chỉ sợ ngươi sống chết cũng không muốn quay về!”

Nguyễn Nhược Nhược nghiêng đầu cười, “Lần này ta an lòng nơi tha hương”.

Diêu Kế Tông nghe được liền trầm tư nửa
ngày, hồi lâu sau mới thở dài nói, “Ngươi an lòng nhưng ta vẫn còn chưa
an lòng a! Xem ra ta nên tìm một nữ nhân khiến ta có thể an lòng, có thể nhận quê hương của nàng làm cố hương”.

“Có thể thật lòng yêu thương nhau là một
chuyện vô cùng tốt đẹp, chỉ tiếc là “khả kiến bất khả cầu”, lão Lưu, ta
hy vọng tình duyên tương lai của ngươi sẽ tốt đẹp”.

Diêu Kế Tông cười hì hì nói, “Mong rằng lời ngươi nói sẽ thành sự thật”.

Ngoài cửa sổ, nhân gian đang chìm đắm
trong tiết xuân đầu mùa. Cỏ xuân mềm mại, hoa xuân đỏ hồng như dải cẩm
đào, xuân phong vô sắc cuốn hút lòng người, hít thở khí trời xuân khiến
lòng người lâng lâng muốn say. Vạn vật phục hồi dưới tiết trời tươi mới, thế gian lại có bao nhiêu nữ nhi khuê các, thiếu niên đầy sức sống bị
tiết xuân khuấy động tâm tư, xuân tâm cùng hoa tranh nhau đua nở…

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui