Tác giả: Lila“Mau đi dùng cơm thôi.”Sau khi cha Phạn vừa dứt lời, mọi người như được đặt xá cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn hiện giờ đã chất đủ các loại món ăn thơm ngon, gần như là Mãn Hán toàn tịch rồi.
Mẹ Phạn liên tục thúc giục nhưng lại thấy cô chỉ đâm đâm ăn mỗi mấy món rau xào, đậu hủ được đặt trước mặt Phạn Giai Triết.“Tiểu Lâm à, mẹ biết con để ý Giai Triết, nhưng đến cả thói quen không ăn thịt cá của nó con cũng biết thì thật là làm mẹ bất ngờ đó.”Sau khi nghe mẹ Phạn nói, cô nghĩ Phạn Giai Triết quả không hổ là Phạn Giai Triết, hèn gì mà luồng kim quang của anh ta cùng A Minh lại nhiều như vậy.
Anh ta dừng việc ăn thịt động vật cũng đồng nghĩa với việc không tiếp tục tạo thêm oán nghiệp cho bản thân mình.Người đời lúc nào cũng nghĩ rằng không giết hại sinh vật thì là không sát sinh, không làm điều ác, chứ họ đâu biết rằng ăn thịt cũng là một hành động sát sinh.
Phàm trên đời đã có “cung” thì ắc phải có “cầu”.Hết thẩy chúng sanh trong trời đất đều là động vật hữu tình, chúng cũng có hỷ nộ ái ố, buồn vui thương ghét.
Những loài có linh tính thì lại càng sân hận nhiều hơn, khi bạn giết chúng để lấy thịt ăn thì chúng cũng biết đau đớn, nỗi oán hận đó sâu tựa núi cao, rộng như biển cả.Mặc dù động vật to lớn ăn động vật nhỏ bé là quy luật tự nhiên nhưng bạn hãy nhìn lại xem, ở đâu đó vẫn có những câu truyện như loài trăn trăm tuổi không ăn thịt, hay chúa tể rừng xanh như cọp cũng biết ăn chay…Vì sao vậy, vì chúng đã có tánh linh, căn cơ của những loài vật đó vốn vững chắc lại thêm cơ duyên trùng hợp nên mới sinh ra việc lạ lùng như vậy.
Khi chúng tận một kiếp súc sinh, thân thể không mang theo oán hận của oan gia trái chủ từ sát nghiệp gây nên thì chúng sẽ có cơ hội rất cao để chuyển kiếp làm người.Phạn Giai Triết vừa đi ngăn cản oán hồn, oan quỷ cùng các loại yêu ma quỷ quái khác làm việc sai trái, lại vừa không tạo thêm bất kỳ sát nghiệp nào cho bản thân.
Như vậy hỏi sao mà linh lực không cao cường, kim quang không tỏa sáng được cơ chứ.Trong lúc cô mãi nghĩ ngợi thì mẹ Phạn lại tưởng rằng cô thẹn thùng không dám nói, nên cười vui vẻ tiếp lời“Giai Triết thích là chuyện của nó, con không cần bắt ép bản thân để phù hợp với nó, nào, lại đây muốn ăn gì thì ăn, cần gì phải chiều theo khẩu vị khó nhằn của nó chứ.”“Thì ra dạo gần đây cậu bảo bụng khó chịu không ăn được thịt là vì muốn thay đổi thói quen sao??” Kha Nguyệt thật thà hỏi, nhưng lại làm cha mẹ Phạn nhìn cô đầy thâm ý, mỉm cười đến vui vẻ.Chuyện gì vậy, từ lúc còn là linh hồn trôi dạt cho đến nay cô còn chưa biết mùi vị chính xác của thịt là như thế nào, nếu nhất định nói là ai đó thay đổi thói quen vì người khác thì Phạn Giai Triết thích hợp hơn cô nhiều.
Nếu xét kỹ lại thì tất cả người ngồi ở đây, ai không phải gọi cô một tiếng “lão tổ tông”, không được, không được, quá già rồi, tốt nhất cứ xem như cô là Lộ Nghiên vậy.
Tuổi tác luôn luôn là vấn đề mà phụ nữ không muốn nhắc đến nhất.Phạn Giai Triết nhìn màn đối đáp trên bàn ăn, suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói“Em ấy chỉ là đột nhiên đổi khẩu vị thôi.”Mọi người nhìn nhau một lúc, sau đó như hiểu ra điều gì đó, cũng vui vẻ hùa theo anh ta nói“Đúng, đúng, tiểu Lâm không phải vì Giai Triết mà đổi khẩu vị.” Mẹ Phạn nhanh miệng nói trước tiên.
Sau đó Phạn Giai Long cũng giúp vui chen vào“Ukm, chỉ là khẩu vị của chị dâu đột nhiên giống anh Triết thôi.
Haha”“Đúng, đúng, mình sai rồi, cậu chỉ là đột nhiên muốn thay đổi thôi.”Cuối cùng thì cô bạn cùng phòng nào đó của cô cũng không quên việc trêu chọc cô mà.Mọi người ai cũng vừa nói vừa cười, đến cả cha Phạn vốn nghiêm khắc, ít nói cũng không thể giấu được nụ cười vương nơi khóe miệng.
Nỗi oan này của cô càng rửa lại càng bẩn rồi, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào tẩy trắng lại được.
Cô liếc xéo Phạn Giai Triết đầy bực mình.
Phạn đại thiếu đúng là thần thông quản đại mà, bên ngoài thì bắt ma trừ yêu, về nhà lại chỉ cần dùng một câu nói cũng có thể đẩy cô lên đầu sống ngọn gió.Có vẻ như thấy Lệ Lâm đang trên đà sắp bùng nổ đến nơi với những lời trêu chọc của người nhà, nên Phạn Giai Triết ho khan một tiếng để giải vây.“Được rồi, mọi người không thấy đói sao? Mau dùng cơm thôi.” Rồi nhìn sang Phạn Giai Long nói “Em nghiêm túc lại cho anh, còn trêu ghẹo chị dâu em thì coi chừng anh kể chuyện lúc nhỏ của em cho Kha Nguyệt.”“Chưa gì mà anh đã nhất bên trọng nhất bên khinh rồi, em có còn là em trai anh không vậy?” Phạn Giai Long vẫn mang giọng trêu đùa trả lời, nhưng Kha Nguyệt bên cạnh lại nổi lên tính tò mò“Anh đã làm chuyện gì lúc nhỏ mà để anh hai mình, đem ra uy hiếp vậy?“Hứ, uy hiếp gì chứ, người yêu của em từ trước đến giờ sống không thẹn với lòng, lại còn đẹp trai, tốt tính.
Sao có thể dễ dàng sợ hãi trước uy hiếp cỏn con này.” Phạn Giai Long đầy tự hào nói“Hửm…”Phạn Giai Triết nhíu mày nhưng lại mang đầy vẻ bởn cợt nói “Thật sự không sợ? Ngay cả chuyện…khi còn bé em vô tình thấy được thứ không sạch sẽ rồi không biết bị ai lừa bảo rằng mặt đồ công chúa thật xinh đẹp thì sẽ không bị….”“Ngừng” Phạn Giai Long tức giận đến đỏ mặt, muốn chặn lại lời của anh hai nhà mình nhưng có vẻ mọi thứ đã hơi muộn màng khi mà cả bàn ăn ai cũng cười to.
Đến cả cô cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nếu chỉ cần hóa thân thành nàng công chúa xinh đẹp sẽ không bị ma quỷ quấy phá thì trên đời này làm gì có những câu chuyện cổ tích mà các nàng công chúa xinh đẹp bị những mụ phù thủy hãm hại.
Thông thường những thứ càng xinh đẹp, càng kiêu sa, lộng lẫy thì mới dễ chiêu dụ tai họa.Kha Nguyệt hài hước hỏi“Haha…Anh thật sự mặt đồ công chúa sao?”Phạn Giai Long xấu hổ với tay gắp đồ ăn cho vào bát Kha Nguyệt rồi nói“Em mau ăn đi, trên bàn ăn không được nói chuyện.”“Haha…phải, phải.
Ăn không nói, nào nào, mẹ múc cho tiểu công chúa đáng yêu của mẹ bát canh uống cho hạ quả nha.” Phạn phu nhân vừa cười nói vừa đẩy bát canh sang cho Phạn Giai Long.Nhìn sắc mặt đứa con trai út sắp phát hỏa đến nơi nên dù chuyện đang rất vui vẻ nhưng cha Phạn lại nghiêm nghị nói“Được rồi, mau dùng cơm thôi” Phạn Giai Long như nhận được lệnh đặc xá, lập tức cúi đầu ăn cơm không nhìn đến bất kỳ ai như thể tôi là ai đây là đâu, tất cả đều không liên quan đến bản thân.Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người cùng nhau ngồi quay quần nghe mẹ Phạn kể về sự tích huy hoàng lúc bà trừ ma vệ đạo.
Nào là gặp được oan hồn, linh quỷ lúc trước phải chết trong thống khổ, nhưng nay lại muốn con người cũng phải nếm trải những khổ não mà chúng đã gánh chịu hay là những ma nữ vì tình mà mãi không siêu thoát, đời đời kiếp kiếp cứ đi theo người mình yêu, cứ mãi ngăn cản không cho họ có được mối nhân duyên tốt đẹp.
Đó gọi là tình chấp, mà con người khổ não cũng là do tình chấp mà nên, chỉ khi nào thật sự buông bỏ được thì mới thấy được ánh rạng mai.Từ lúc Kha Nguyên nghe mẹ Phạn kể chuyện xưa đã rất ngạc nhiên, có lẻ cô bạn này của cô còn chưa hết bất ngờ khi biết được, người mẹ chồng tương lai này đã từng một thời ngang dọc giới đạo gia.“Đúng là một thời đáng ghi nhớ, bây giờ Giai Triết lại theo con đường này, mẹ xem như cũng được an ủi phần nào.” Nói đoạn mẹ Phạn lại nhìn sang cô với ánh mắt lo lắng, lấy từ trong túi áo ra một cái túi thêu hoa đưa cho cô.
Mặt trên của nó được thêu tỉ mĩ bằng những sợi chỉ vàng, hình thành lên một văn tự cổ xưa.
Nếu cô đoán không lầm thì đây là…“Tiểu Lâm à, mặc dù Giai Triết thường gặp phải những chuyện yêu ma quỷ quái, con ở bên nó cũng khó lòng tránh khỏi đôi lần chạm trán những thứ không sạch sẽ đó nhưng con đừng quá sợ hãi, ở đây mẹ có một lá bùa bình an sẽ giúp con tránh được những việc đen đủi, con mau cầm lấy.“Dạ, con cảm ơn mẹ.” Mẹ Phạn thật sự rất có lòng, nếu cô đoán không lầm thì đưa cô túi thêu hoa bên trong có bùa cầu an chỉ là trá hình cho việc muốn tặng cô bảo bối mà thôi.
Văn tự cổ được thêu lên cái túi đó chính là chữ “Phật”, nếu không phải cô có ký ức cả vạn năm phiêu đãng thì cũng khó lòng mà biết được chữ này.
Còn những sợi chỉ màu vàng, thêu lên văn tự kia cũng không phải tầm thường, nhìn sơ qua thì khá là đơn giản nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa đầy ấp thứ ánh sáng ấm áp cho linh hồn, chính là kim quang.
Đây có khác gì là vật bảo mệnh cho những người hay gặp phải tà mà chứ.“Ừm, con phải giữ gìn cẩn thận, lúc trước mẹ cũng muốn tìm cho Giai Triết một lá bùa như thế này nhưng lực bất tòng tâm.
Lá bùa này là do mẹ may mắn xin được trong mấy ngày nay.”Cô vâng dạ gật đầu nhận lấy túi thêu, nhưng thật ra mọi chuyện liệu có đơn giản như những gì mẹ Phạn nói chăng? May mắn xin được sao? Nếu không phải ba quỳ bảy lạy, dùng thành tâm thật sự để lễ bái Phật đà.
Sau đó còn phải tích cực làm việc thiện nguyện giúp ích cho đời, cuối cùng còn cần một đạo sĩ tài ba chuyển kim quang vào bên trong những sợi chỉ thêu.
Thiếu một trong ba yếu tố này thì tất cả đều thất bại, như vậy mới thấy được mẹ Phạn thật sự yêu đứa con trai lớn này đến mức nào.
Dù biết rằng Phạn Giai Triết vẫn đủ sức bảo vệ cô nhưng để phòng tránh mọi bất trách ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của con trai nên bỏ ra công sức lớn đến như vậy.Tấm chân tình này cô nhận, cũng thật sự xem mẹ Phạn như người nhà của mình.
Những năm tháng phiêu dạt cô đơn, cô vẫn mong có được thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng thế này.
Dù có gia tài bạc vạn hay danh tiếng vang xa cũng không thể đổi được cách đối nhân xử thế giữa người với người.Ngồi nói chuyện cùng gia đình Phạn Giai Triết thêm một lúc thì cô cùng Kha Nguyệt xin phép ra về.