Hựu Nhất Xuân

Sáng hôm sau, ta như bà thím ngồi ôm lấy cái gương, cau mày thở dài than ngắn, không biết có nên đấm bầm nốt mắt còn lại cho nó cân không. Phù tiểu hầu gia là người luyện võ, ra tay không nhẹ. Mắt trái của ta sưng lên như quả hạnh, tím tím xanh xanh. Ta đau suốt một đêm, tự vả miệng cũng suốt một đêm, mặt đỏ bừng.

Do dự cả tiếng đồng hồ mới thò mặt ra ngoài, không ra cũng sẽ có người vào. Đằng nào cũng phải gặp người khác. Chuyện đáng xấu hổ dám làm thì cũng dám nhận. Dù sao, ta bi tráng nghĩ, ôm đàn ông cắn một miếng đối với tiểu vương gia cũng chả phải hiếm lạ gì.

Cũng may, bọn hạ nhân thấy mắt của ta đều không dám nhìn, không kẻ nào dám lắm miệng. Tiểu Thuận im lặng theo sau ta, ta liếc thấy Tô Diễn Chi, mặt nhất thời nóng lên, từ trong ra người đều thấy mất tự nhiên. Mẹ nó, chuyện gì cũng trải qua rồi, còn sợ khỉ gì chứ!

Tô công tử và Hoa Anh Hùng đều nhanh chóng ngậm miệng, mười bảy vị công tử còn lại cùng Uông thám hoa đều nhìn vào mặt ta, trợn mắt há mồm. Thần Phong công tử buột miệng hỏi, “Vương gia, mắt của ngài ….” Ta không biến sắc trơ mặt nói, “Tối hôm qua đi tiểu đêm đụng phải khung cửa.”

Hoa Anh Hùng ngồi ở góc phòng, đầu cúi gằm xuống. Tô công tử từ đầu đến cuối cũng không liếc ta một cái.

Ăn xong điểm tâm, bọn công tử đều tự động giải tán. Ta gõ cửa phòng Tô Diễn Chi, “Tô công tử, chuyện đêm qua ta muốn giải thích với ngươi một chút.”

Tô Diễn Chi buông sách trong tay, không chút thay đổi nhìn ta. Ta ho khan một tiếng, mặt lại có chút nóng lên, “Đêm qua, cái kia, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!” Tô Diễn Chi khẽ cười cười, “Hôm qua ta đã dặn Anh Hùng rồi, Mã công tử yên tâm.”


**! Ta bi phẫn nhìn trời xanh, *** có nhảy vào Thái Bình Dương cũng không rửa sạch. Loại chuyện này càng giải thích càng mờ ám! Có giải thích cũng như không! Nói đi nói lại, ta vì sao phải chạy đến đây giải thích với Tô Diễn Chi?

Ta sờ sờ mũi, không nói gì nữa, định bỏ đi. Tô công tử ở phía sau bỗng thong thả nói, “Trong viện đã phân phó tăng nhân thủ, công tử buổi tối nên tìm thêm vài người trực đêm ngoài phòng ngủ thì hơn.”

Ta nhất thời không di chuyển, quay đầu nhìn thấy đôi mắt của Tô Diễn Chi cười như có như không, bóng đèn ở đâu lóe lên một cái, ta bỗng nhớ tới lưỡi đao sáng loáng của Phù tiểu hầu gia. Ai yo, Phù Khanh Thư học được kinh nghiệm cay đắng, tối hôm nay kiểu gì cũng đến thịt lảo tử. Tuy rằng lão tử cũng mệt, nhưng Phù Khanh Thư còn mệt hơn. Mồ hôi lạnh của ta bắt đầu túa ra ngoài. Tăng người canh gác, tối hôm nay nhất định phải tăng người gác cửa  phòng ngủ!

Toàn bộ vương phủ giới nghiêm, ta mỗi ngày lấy túi lá trà đắp lên mắt trái. Buổi tối nằm trên giường nghĩ đến đau đầu, rốt cục làm thế nào mà nháo thành thế này. Xem ra lão tử thật sự lâu lắm không chạm vào phụ nữ, ham muốn không được thỏa mãn mới thành ra thế này. Chờ mắt tốt lên kiểu gì cũng phải dạo qua Ngọc Sao Đầu một chuyến.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua. Phù đại hiệp không hề thấy động tĩnh gì. Lo lắng của ta chuyển thành áy náy, dù sao làm ra chuyện thương thiên hại lý này với Phù công tử, ta cũng thấy cắn rứt lương tâm. Vì thế ta nháp sẵn một bức thư giải thích trong đầu, đi tìm Tô Diễn Chi thương nghị.

Tô Diễn Chi không ý kiến cũng không chê bai, “Mã công tử nếu cảm thấy hợp lý, Diễn Chi tất nhiên sẽ cống hiến sức lực.” Không hổ là vị công tử xuất thân thư hương thế gia, cầm bút hạ vài ba đường như mây trôi nước chảy, một phong thi giải thích cứ vậy mà viết xong. Tô Diễn Chi hạ bút, “Ta đọc qua cho ngài nghe, có gì không ổn thì kêu ta sửa.” Ta gật đầu, “Không cần, ngươi viết thế nào ta cũng vừa lòng.” Đọc? Ta nghe có hiểu đâu mà đọc?

Thư giải thích được đưa đến An Quốc phủ, Phù tiểu hầu gia cũng không đáp lời. Ta nhẫn nhịn đợi ba ngày, đợi đến lúc mắt trái cũng khỏe lai. Thư trả lời của Phù tiểu hầu gia vẫn không thấy đến, chờ tới tận lúc hoàng đế truyền khẩu dụ, gọi ta tiến cung.

Lần này tiến cung đúng là xui xẻo, hoàng đế mời khách uống rượu. Ta cùng Nhân vương, Ninh vương, Khang vương là người tiếp khách, giúp Vĩnh An công chúa tuyển chọn ba vị phò mã.

Vĩnh An công chúa và Khang vương đều do Lục thái phi sinh ra, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, cũng đúng độ tuổi gả chồng. Lục thái phi cùng thái hậu, Trịnh thái phi, Cổ thái phi …. vân vân thái phi cùng nhau thương lượng nghiên cứu, thông qua hoàng hậu cố vấn, hoàng đế giám định, cuối cùng lọc ra được ba người, chính là ba vị mà ta cùng chư vị vương gia hôm nay phải cùng nhau mở tiệc chiêu đãi.

Bàn tiệc được bày ở vạn thọ đình, ba người đã chọn được thái giám dẫn tới, ta liếc thấy một bóng người quen quen, tâm can run lẩy bẩy, oan gia ngõ hẹp a oan gia ngõ hẹp!

Nghi lễ trào hỏi kết thúc, ta tiên phong cười ha ha, “Thì ra Phù tiểu hầu gia là một trong những  người được chọn, cung hỉ cung hỉ!”


Phù Khanh Thư trầm mặt, nhưng dù sao cũng là ở hoàng cung, ta là vương hắn là thần, đương nhiên không dám chống đối, mắt liếc ta một cái sắc như dao, nét mặt vẫn kính cẩn hữu lễ, chiếu lệ trả lời ta một câu, “Đa tạ vương gia, thần không dám nhận.”

Một bàn đồ ăn muôn màu muôn vẻ. Hồng môn yến của hoàng đế gọi là uống rượu, nhưng thực chất là khảo cứu học vấn nhân phẩm của những người được tuyển, vì vậy còn lôi thêm hai vị đại học sĩ râu dài của viện hàn lâm ra tiếp khách. Trên bàn tiệc lúc thì nói một câu ẩn một câu, lúc thì lại văn thơ đối ngẫu, cuối cùng là chơi trò giải đề thơ của hoàng đế.

Ta từ trên xuống dưới không có đến một nửa tế bào cổ văn, nghe chả hiểu. Chỉ vùi đầu vào ăn ăn uống uống, xem cung nữ nhảy múa làm vui.

Ba ứng cử viên, một là tam công tử của nhà Trịnh thái sư, một là chắt tử của Kiều các lão, luận gia sự lẫn tướng mạo đều thua xa Phù Khanh Thư. Xem ra Vĩnh An công chúa về tay Phù Khanh Thư chắc rồi. Nhóc con này thật tốt số.

Tan tiệc, ta tranh thủ đứng ở ngự hoa viên đợi Phù Khanh Thư, tuy rằng không tiện mở miệng nhưng vấn đề vẫn phải giải quyết, “Cái kia, Phù công tử, buổi tối hôm đó ta uống hơi nhiều, ta…..”

Phù Khanh Thư phụng phịu, “Thần mấy ngày trước cũng uống hơi nhiều, có một số việc không nhớ rõ, mong vương gia bỏ quá.”

Ta gật đầu, “Đúng vậy, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, những chuyện không thoải mái cứ quên hết. Ta thiệt tình giải thích với ngươi, ngàn sai vạn sai đều là ta sai. Phù công tử cứ coi như xui xẻo bị chó cắn đi, mọi người coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Phù Khanh Thư chắp tay cúi người, “Vương gia nếu không có việc gì, hạ thần cáo từ trước.”


Ta cũng chắp tay khom người, “Vậy bổn vương chúc công tử mã đáo thành công, thuận lợi làm rể hiền của công chúa.”

Phù Khanh Thư liếc ta một cái, quay đầu bỏ đi. Ta sờ sờ mũi, coi như xong.

Hồi vương phủ, ta kêu Tiểu Thuận, sai hắn truyền xuống dỡ bỏ cảnh giới. Tiểu Thuận xoa mặt ấp a ấp úng, “Bẩm vương gia, thị vệ trong vương phủ lúc này không bỏ ngay được.’

Ta nhíu mày, “Vì sao?”

Tiểu Thuận vẻ mặt đau khổ, “Vương gia, trong phủ bị nháo bung bét chỉ chờ ngài về thôi. Họ Uông kia ở trong phủ náo loạn a.”

Ta vuốt vuốt cằm, “Uông thám hoa? Hắn nháo cái gì?” Ta rõ nhớ gần đây Uông công tử hết ăn lại ngủ, cực kỳ an phận hợp tác.

Tiểu Thuận mặt nhăn như khổ qua, “Cha của họ Uông đã chết, hắn liền phát điên, lấy kiếm trong sân chém lung tung, còn nói ~~ còn nói muốn chém chết vương gia ngài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận