Hựu Nhất Xuân

Nhưng người đó cũng không phải Tô Diễn Chi, là Nhân vương. Vậy chắc tối nay là phim lịch sử có yếu tố kinh dị rồi.

Ta nhăn nhở cười với Nhân vương: “Tam ca, nửa đêm ngươi vào bằng cách nào vậy?”

Nhân vương xuất hiện giờ này khắc này, tám phần mười là ông trời phái đến để giải thích cho ta từ đầu tới đuôi coi ta bị phát hiện là hàng giả từ lúc nào, tại sao phát hiện ta là hàng giả và tại sao không vạch mặt ta. Bí mật giữ cũng lâu rồi, giờ mở ra đi.

Bởi vậy ta nói: “Tam ca, nửa đêm trong sân sương nặng muỗi nhiều. Có gì chúng ta vào phòng châm nến, ngâm một bình trà rồi từ từ nói.”

Vừa nói vừa cười một cách chất phác, hơn nữa cũng không có chút chống đối nào. Mất công làm trò cười suốt một đêm rồi, giờ cũng chả còn tâm trạng để mà vòng quanh nữa. Đây chính là cảnh giới coi Thái Sơn nhẹ như phù vân.

Nhân vương nói: “Lửa xém lông mày rồi, không kịp đâu. Tiểu hoàng muội mất tích! Không đến chỗ ngươi sao?”

Tiểu hoàng muội?

Nhân vương thở dài: “Chứ không ngươi nghĩ đêm hôm khuya khoắt ta chạy tới đây làm gì? Vừa về đến nhà còn chưa kịp ngả lưng xuống giường đã bị người trong cung đến báo tin gọi đi, giờ loạn cả lên rồi. Nha đầu Vĩnh Thọ kia không biết chạy đi đâu.”

Thì ra lúc chiều người bị ta nghe lén là Vĩnh Thọ công chúa, nghe khẩu khí phẫn uất với tiểu hầu gia thế, chắc bảy tám phần là tiểu công chúa muốn chơi trò đào hôn rồi.

Ta nói: “Không thấy, chắc không trốn đến chỗ ta đâu. Mau đến nơi khác tìm đi.”

Nhân vương gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng phải tám chín phần là tới chỗ ngươi. Có lẽ nghe nói ngươi dẫn người trong phủ đến biệt trang nên chạy tới biệt trang của ngươi rồi.”

Trong lòng lão tử trống hoác, giờ chẳng còn hơi sức đâu mà đáp lời với Nhân vương. Nhân vương nói tiếp: “Tiểu hoàng muội để lại một phong thư, bảo muốn đi tìm người dơi gì gì đấy. Nếu thực sự nó muốn tìm kẻ đó thì chắc kiểu gì cũng quấn lấy ngươi.”

Bình thường ta còn có thể cười vài tiếng coi như chuyện vui, đến lúc này thì thật lòng ta chỉ muốn nói: Mắc cái XX gì đến lão tử! Ăn no rửng mỡ hết chuyện để làm à??

Ta ngáp một tiếng rồi nói với Nhân vương: “Cứ nhẩn nha tìm, nếu tới thật thì kêu người báo ta một tiếng ha.”

Nhà mình còn tuyết che ngập cổng kia kìa, hơi đâu mà quan tâm sương rơi xuống ngói nhà người khác.

Thấy Nhân vương chuẩn bị đi, ta liền bước lên chắn phía trước. “Nhân vương gia, xin dừng bước. Ta có lời nghẹn trong lòng đã đến mức không thể không nói. Nếu đã phát hiện ta là hàng giả, vì sao còn giữ ta lại?”

Từ đêm qua đến cả ngày hôm nay, lão tử cứ như một tên hề phải lên sân khấu, xiêm y thay rồi mặt cũng vẽ rồi, diễn vai Quan Công, Tần Quỳnh hay Sở Bá Vương, chỉ cần nổi nhạc là ta lên sân khấu. Vừa lên sân khấu thì phát hiện khán đài trống trơn, chỉ có một mình mình đứng sau hậu trường bận bịu như một tên ngốc. Chẳng còn cách nào khác ngoài cởi xiêm y rửa mặt về nhà đi ngủ, nhưng lão tử nuốt không trôi cơn tức này. Hai xoa ba đập gì cũng phải nói một câu cho đỡ uổng công ta lăn qua lăn lại chứ.

Nhân vương phì cười: “Vậy trước hết ngươi nói ta biết, thân xác này của ngươi là Thái vương thật sao?”

Ta nói: “Xác là thật, nhưng ta không phải.”

Nhân vương lại phì một tiếng, tay trái tung quạt tay phải bắt, “Xác là thật thì ngươi chính là thật. Hồn thì của ai chả giống ai ? Đầu thai vào xác khác nhau thì tài trí cũng chia năm bảy loại cao thấp sang hèn, rồi cũng để hát tuồng như nhau thôi. Bôi mặt đen ngươi là bao công, bôi mặt đỏ là Quan Vân Trường còn mặt trắng thì ngươi là Tào Tháo.”

Cây quạt gõ gõ lên vai ta : “Tóm lại với thái hậu cũng vậy, hoàng huynh cũng vậy, ta cũng vậy, những người khác cũng thế, đều chắc chắn cái xác của ngươi là thật. Thân thể ở đây thì Thái vương chính là đây. Ngươi vi phạm pháp lệnh hoàng huynh sẽ không lưu tình, ngươi không sai thì chả ai làm gì được ngươi.”

Thứ logic gì thế !

Nhân vương vừa cười, sau đó lại thở dài một tiếng : “Chuyện trên đời vốn là vậy đấy, ngươi suy nghĩ nhiều thì nó thành nhiều, ngươi suy nghĩ ít thì nó thành ít. Cứ nghĩ theo hướng suôn sẻ cũng không sai. Lão thập nhị ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Trước đó không chỉ ta nói đâu, hoàng huynh và những người khác cũng có ý này. Bài vị của lão thập nhị đã được thờ ở Long An Tự rồi. Là thái hậu tự mình lập. Thái hậu dặn khi nào ngươi hỏi thì nói với ngươi, chỉ cần ngươi dùng thân thể này ngày nào thì ngày đó ngươi chính là con của người.”

Ta bị nói đến choáng váng hoang mang, có giữ lấy 1 chút tỉnh táo hỏi : “Thế quái nào đều ~~~ biết ta là tá thi hoàn hồn ?”

Nhân vương giơ quạt gãi gãi đầu : “Lúc thái hậu thay ngươi ăn chay mấy ngày, có một thần tiên trên cầu Nại Hà báo mộng cho người. Đến cả nhị hoàng huynh ngoài biên quan cũng bị kéo xuống. Nội dung giống hệt nhau bảo nếu bán cho hắn một cái nhân tình, đối xử tốt với tiểu huynh đệ của hắn,hắn sẽ đi cửa sau để thu xếp giúp lão thập nhị đầu vào một thai tốt.”

………… Khoa trưởng……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui