Hữu Phỉ

- Ta… ta cải trang không giống.

Ngô Sở Sở kéo bộ hắc y trên người, che ngực một cách mất tự nhiên.

Mỹ nhân quan trọng nhất là thần thái, kế đó là khung xương, kế nữa là bề ngoài, cuối cùng mới là trang phục.

Ngô Sở Sở là loại nữ tử nhìn sơ qua cũng biết được giáo dưỡng
rất tốt, bốn chữ dịu dàng hiền thục toát ra từ trong xương, dù lăn lộn
ba vòng trong đống bùn nhơ thành một kẻ ăn mày cũng là kẻ ăn mày dịu
dàng xinh đẹp.

- Khỏi quan tâm giống hay không, không sao.

Chu Phỉ nhét qua loa tấm lệnh bài khác trong tay, Ngô Sở Sở chú ý thấy bên trên viết “Tham Lang một.”

- Cô dùng đất cát trét lên mặt mình, đừng quá nổi bật là được.

Ngô Sở Sở bắt chước nàng, trét lên tay và mặt, vẫn rất không an
tâm, bất kể thế nào cũng không nhìn ra được Chu Phỉ muốn làm gì, không
kiềm được nói:

- Chúng ta thế này, nhìn gần nhất định sẽ lộ ra sơ hở, làm sao trà trộn vào bọn chúng?

- Chúng ta không trà trộn vào.

Chu Phỉ giữ eo nàng ấy từ phía sau, Ngô Sở Sở bất ngờ không kịp
chuẩn bị bị nàng mang vút lên cao, may mà dọc đường nàng bị Chu Phỉ mang băng tường vượt ngói đã quen nên kịp thời nuốt tiếng thét kinh hãi vào
bụng, nghe Chu Phỉ nói rất nhẹ:

- Chúng ta giết vào.

Lúc này trời đã mờ mờ tối, hai nàng mặc hắc y hệt như hắc y nhân khắp thành, nhìn từ xa không hề bắt mắt, nhưng Ngô Sở Sở vẫn không nhịn được thấp thỏm bất an, nàng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chu
Phỉ, luôn cảm thấy trong bụng nàng ấy, tim gan dạ dày e là chỉ chiếm một phần nhỏ, còn túi mật chiếm hơn nửa giang san.

Tuy hai người lặng lẽ không tiếng động chuyên leo tường đi hẻm
nhỏ nhưng vẫn nhanh chóng gặp phải “đồng liêu”, Ngô Sở Sở bất giác nín
thở.

Hắc y nhân kia xa xa nhìn thấy hai “đồng liêu”, cho rằng con hẻm này hẳn là đã được lục soát, bèn xoay người tại chỗ. Nhưng mới đi hai
bước, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay mạnh đầu lại thì
một thanh cương đao lặng lẽ xẹt qua cổ hắn trong khoảnh khắc, từ yết hầu cắt tới tai, máu phun ra như suối, hắc y nhân kia kinh hãi há miệng,
không thốt được tiếng nào, đảo mắt co quắp mà chết.

Chu Phỉ tránh vệt máu bắn ra, nắm tóc hắc y nhân kéo vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ. Ngô Sở Sở ban đầu ở bên cạnh nhìn, tay chân luống cuống, sau đó chợt nhớ ra cái gì, vội hốt đất mịn bên cạnh cố sức che lên vết
máu trên đất.

Hai nàng trước đây không lâu, một người thì khi ra tay với người khác còn không dám thoải mái tay chân hại người, một người khác thì khi nói chuyện với nam tử xa lạ còn lắp ba lắp bắp.

Hiện tại, một người không cần ai dạy mà tự biết ra tay thế nào
để một đao trí mạng không tiếng động, một người khác thì hơi nhạy bén
chút là biết làm thế nào để che đi vết máu.

Tiếp đó, Chu Phỉ cứ y theo cách cũ, chuyên ra tay với những hắc y nhân lạc đàn, khi giết tới kẻ thứ sáu, trên trời chợt vang lên tiếng
ưng sắc bén.


Lúc này, trời đã tối, nhà cửa mái hiên xung quanh trong bóng tối bắt đầu mơ hồ, lay động như ma quỷ, Chu Phỉ nhất thời không phân biệt
được phương hướng, bèn hỏi Ngô Sở Sở:

- Nhìn mấy con ưng kia xem nó bay tới chỗ nào thế?

Ngô Sở Sở ước đoán trong bụng, nói:

- Hình như là chỗ chúng ta ẩn thân ban đầu, có phải xác chết cô
giấu bị chúng phát hiện không? Không tốt, y phục người đó bị chúng ta
cởi rồi, vậy chẳng phải sẽ khiến họ cảnh giác sao?

Khóe môi căng thẳng cả ngày của Chu Phỉ cuối cùng cũng lộ chút ý cười:

- Cô nói đúng, chỗ này cách phủ nha địa phương còn xa không? Đi đúng hướng chứ?

Ngô Sở Sở gật đầu:

- Không xa, qua con đường này là tới.

Chu Phỉ nói:

- Cởi lớp da bẩn bên ngoài này xuống.

Ngô Sở Sở nghe lời, cởi bộ hắc y trên người người chết xuống,
Chu Phỉ nhanh chóng cắt hai bộ hắc y này thành những khối nhỏ, nhìn
quanh quất chốc lát rồi bỏ chúng vào hố rác ở hậu viện một căn nhà, sau
đó chạy thẳng đến phủ nha theo hướng Ngô Sở Sở chỉ.

Trong con hẻm nhỏ, Lộc Tồn Cừu Thiên Cơ mặt trầm như nước cúi
đầu đánh giá thi thể trên đất, dùng mũi chân gảy cái cổ lệch hẳn qua một bên của hắn ta, nghiêm mặt nói:

- Còn có người che chở… hơn nữa lá gan không nhỏ.

Chim ưng dựa trên vai ông, một người một chim thoạt nhìn rất giống nhau, quả thực như cùng một trứng ấp ra.

- Muốn đục nước béo cò ở chỗ ta đâu dễ như vậy.

Cừu Thiên Cơ lạnh lùng nói:

- Tất cả nghe lệnh, trong vòng một khắc, sáu người một đội, đội
trưởng kiểm kê lệnh bài, người làm rơi mất giết không cần hỏi.

Bên cạnh có người thấp giọng nói:

- Đại nhân, còn có người của tổ Tham Lang nữa, ngài xem…

Cừu Thiên Cơ mặt không biểu cảm liếc nhìn hắn.

Tên hắc y thuộc hạ nọ im lặng cúi đầu, lặng lẽ lui ra.

Lúc này, Chu Phỉ và Ngô Sở Sở kiên nhẫn nép vào góc tường chờ
đợi, thấy hắc y nhân gần phủ nha hình như nhận được chỉ thị gì đó, đột
nhiên thay đổi trận thế rải rác khắp nơi lúc trước, tụ tập từng đợt từng đợt với nhau, giống như một tấm lưới lớn rợp trời kín đất đột nhiên sắp xếp chỉnh tề trật tự.


Chu Phỉ muốn chính là hiệu quả này, thời cơ không thể mất, nàng
túm lấy Ngô Sở Sở, khéo léo tránh thoát hắc y nhân được nghiêm chỉnh
huấn luyện đang kết hợp thành từng đội, leo vào phủ nha.

Không dừng lại phía trước, nàng chạy thẳng đến hậu viện… cũng chính là hậu viện của quan phụ mẫu địa phương.

Tạ Doãn phần lớn thời gian đều ăn ngon ngủ ngon, cực ít khi nằm
mơ. Nhưng ngày hôm đó, hắn hoảng hốt cảm giác như mình rơi vào trong
biển lửa, nắm lấy tay một người, đang nôn nóng tìm lối ra, khách điếm
trên dưới chẳng qua chỉ ba tầng đột nhiên giống như biến thành một mê
cung lớn làm thế nào cũng không ra được, đi tới đi lui đều là ngõ cụt.

Lửa càng cháy càng lớn, khói cũng càng lúc càng dày, hắn có thể
cảm giác được hơi thở phía sau mình càng lúc càng yếu ớt, trong lòng Tạ
Doãn gấp như thiêu như đốt, không biết từ đâu ra một luồng sức mạnh,
chưởng một chưởng vào bức tường chắn trước mặt.

Tường đá vỡ nát, ánh nắng chói chang khiến người ta váng đầu hoa mắt, ngực Tạ Doãn buông lỏng, dùng sức kéo người phía sau:

- Ta đã nói ta thần công cái thế…

Nhưng trọng lượng trong tay hắn không giống như một người, hắn
thình lình quay đầu, thấy bóng người kia lóe lên, chớp mắt bị ngọn lửa
liếm trở lại, trong tay hắn chỉ còn một cánh tay cụt.

Trái tim Tạ Doãn tựa như bị ai đó bóp mạnh, giật mình tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Hắn phát hiện mình đang ở trong một gian nhà dân thấp bé, cửa sổ giấy bị rách nửa che nửa lộ, xà nhà phòng ốc đều đã có tuổi nhưng bàn
và đệm giường đều mới tinh.

Tạ Doãn thử nhúc nhích, nơi ngực truyền đến từng trận đau đớn
khó chịu, có lẽ bị một chưởng kia của “Lộc Tồn” Cừu Thiên Cơ làm chấn
thương, hắn ho hai cái, cố sức ngồi dậy, nghỉ ngơi bên mép giường chốc
lát, chợt nhớ ra gì đó, lập tức muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này, cửa gỗ bị gõ nhẹ hai lần, sau đó “két” một tiếng, bị đẩy ra từ bên ngoài, một thiếu niên đi vào.

Người tới và Tạ Doãn bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tức khắc lộ vẻ vui mừng, nói:

- Huynh rốt cuộc tỉnh rồi!

Thiếu niên này chẳng qua chỉ 15 16 tuổi, thân thể như ngọc, đôi
mắt xinh đẹp, tướng mạo rất tuấn tú, ngữ điệu giống như là chỗ quen biết cũ của Tạ Doãn.

Tạ Doãn vừa thấy hắn, tức thì sửng sốt:

- …Minh Sâm?

Hai người đối mặt nhìn nhau chốc lát, gần như nói cùng một lúc:

- Sao huynh/đệ lại ở đây?


Tạ Doãn dùng sức bấm trán, đi ra phía ngoài:

- Bỏ đi, đệ không cần nói với huynh, huynh có chút chuyện, trở về lại nói với đệ…

- Tam ca.

Thiếu niên xoay người nhẹ nhàng khép cửa lại, nhỏ giọng nói:

- Bắc Đẩu Tham Lang và Lộc Tồn đều đang ở Hoa Dung, trong thành
canh phòng nghiêm ngặt, hiện tại bất luận thế nào cũng không thể ra
ngoài, huynh nhẫn nại một thời gian.

Tạ Doãn lắc đầu nói:

- Ta không đi không được.

Nói tới cũng lạ, Tạ Doãn đối đãi với ai cũng trưng ra khuôn mặt
cợt nhả, dù là với nữ tử xa lạ cũng có thể làm như rất quen thuộc, nhưng thái độ của hắn đối với Minh Sâm gọi hắn là “tam ca” này lại vô cùng
nghiêm túc, hầu như tiếc chữ như vàng.

- Là vì bằng hữu của huynh trong khách điếm sao?

Minh Sâm cài cửa phòng, nói:

- Huynh nghe đệ nói trước, đệ đã bảo Bạch sư phụ đi dò xét rồi,
hễ có tin tức là lập tức nói cho huynh ngay. Khách điếm đó bây giờ đã
cháy không còn ra hình thù gì nữa, trên người huynh lại có thương tích,
nếu Bạch sư phụ cũng tay trắng trở về thì huynh đi có ích lợi gì?

Tạ Doãn suy nghĩ, thừa nhận người ta nói đúng, tuy ngoài miệng
hắn thường ba hoa khoác lác nhưng trong lòng không phải hoàn toàn không
tự hiểu lấy mình, hắn biết “Bạch sư phụ” trong lời người thiếu niên ấy
cao minh hơn mình không chỉ một chút thì cũng không khăng khăng đòi ra
ngoài gây thêm phiền phức nữa.

Minh Sâm thấy thế thở phào nhẹ nhõm, thả tay trên cửa xuống, đi vào ngồi trong phòng, hỏi:

- Huynh ở cùng ai thế? Nếu không phải Thanh Mai nhận ra huynh,
kịp thời mang huynh về thì hôm nay chẳng phải nguy hiểm lắm ư? Làm đệ sợ muốn chết.

- Nói ra dài lắm, thay huynh đa tạ Thanh Mai cô nương.

Tạ Doãn đưa tay nhấc bình trà trên bàn nhỏ, bên trong là trà ấm, có thể thấy người hầu hạ vô cùng chu đáo, hắn thở dài một tiếng, rót ra hai ly, đẩy một ly cho thiếu niên bên cạnh, mấy lần muốn nói lại thôi,
sau đó vẫn nuốt những lời sắp nói vào, không mặn không nhạt hỏi:

- Gần đây sức khỏe tiểu thúc thế nào?

- Phụ thân rất khỏe, đa tạ.

Minh Sâm nhận lấy ly trà, dừng dừng rồi nói:

- Có điều hở tí là hoàn toàn mất tin tức về huynh, bọn đệ đều
rất lo lắng, ngày lễ ngày Tết cứ nghe phụ thân nhắc tới tam ca hoài.

- Ừ.

Giọng Tạ Doãn có chút thận trọng:

- Là huynh không phải, Tết năm nay sẽ về thăm ông ấy.

Minh Sâm nhẹ giọng nói:


- Tam ca, về nhà đi, bên ngoài loạn như vậy, bên cạnh huynh ngay cả một người chiếu cố cũng không có…

Mí mắt Tạ Doãn rũ xuống, lặng lẽ nói:

- Huynh từng thề độc với gia sư, học nghệ không thành không quay về, đệ cũng không phải không biết, sao có thể tư lợi bội ước?

Minh Sâm bất đắc dĩ nói:

- Huynh đó là học à, một năm có mười tháng ở bên ngoài du lịch,
khó khăn lắm mới về một chuyến, đệ nghe nói huynh không đọc sách không
luyện võ thì học cái gì… đúc kiếm rèn thép?

Tạ Doãn lơ đãng nở nụ cười, không tiếp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa nói:

- Thiếu chủ.

Tạ Doãn không đợi Minh Sâm phản ứng đã nhảy lên, kéo cửa phòng ra.

Ngoài cửa có một người trung niên tướng mạo đường đường đang đứng, thấy Tạ Doãn thì cung kính hành lễ nói:

- Tam công tử.

- Bạch tiên sinh đừng khách sáo.

Tạ Doãn làm động tác đỡ người trung niên nọ trong không khí, hỏi:

- Thế nào rồi?

Bạch tiên sinh cúi đầu nói:

- …Tam công tử xin bớt đau buồn.

Tâm Tạ Doãn chùng xuống.

Bạch tiên sinh không phí lời, miêu tả tỉ mỉ đầu đuôi cho hắn, nói:

- Bắc Đẩu Tham Lang và Lộc Tồn vốn đi về phía Hoắc gia bảo ở
Nhạc Dương nhưng nửa đường không biết nhận được tin gì mà tách khỏi đại
đội nhân mã, bất ngờ đổi lộ trình đến Hoa Dung, chạy thẳng tới khách
điếm kia, sau khi vào thì không nói tiếng nào liền bắt người, trong
khách điếm lúc đó có không ít cao thủ, nhưng cuối cùng vẫn không địch
lại số đông. Nếu lúc đó mạnh mẽ phá vòng vây thì cũng thôi nhưng nghe
nói có phụ nữ và trẻ em yếu đuối đi cùng, vì bảo vệ họ mà những bằng hữu này tạm lùi vào trong khách điếm, muốn phái người ra ngoài cầu viện
trợ, không ngờ Cừu Thiên Cơ sớm đã có chuẩn bị, thấy họ lui vào khách
điếm liền lập tức ra lệnh cho thuộc hạ bao vây lại, giương lên hàng trăm ống nước độc, trực tiếp đưa họ vào tử lộ rồi phóng hỏa… Mặt sau khách
điếm có một hầm rượu, lúc đó lửa lan ra quá nhanh, ai cũng hết cách.

Sắc mặt Tạ Doãn trong nháy mắt khó coi đến cực hạn, cả người loạng choạng.

Minh Sâm kêu lên:

- Tam ca, huynh…

- Không đúng.

Ngay sau đó, Tạ Doãn thình lình ngước mắt lên, nhanh chóng nói:

- Người của Bắc Đẩu hiện tại vẫn đang “tuần tra” trong thành
sao? Tham Lang không phải người thảnh thơi như vậy, họ chưa đi, ắt không phải vì muốn quỵt thêm vài bữa cơm, khẳng định có người chạy thoát, có
phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận