Hữu Tử Sự Cánh Thành

Nhà của Chu Chu thiết bị đầy đủ hết, không cần phải tiếp tục bổ sung gia cụ khác, cho dù trực tiếp xách túi vào ở cũng có thể, hơn nữa Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao vừa mới trở về nước không lâu, đồ cần thu dọn vốn không nhiều lắm, đóng gói quần áo xong, Lâm Tiểu Khởi cảm khái nhìn căn nhà mình đã từng ở 4 năm, phất tay một cái không mang đi một bóng ma.

Chìa khóa nhà mới Chu Chu đã sớm giao cho Lâm Tiểu Khởi, thủ tục sang tên cũng đã làm xong, chứng nhận bất động sản kèm theo chìa khóa cùng đưa tới trong tay Lâm Tiểu Khởi, y vốn định để Lâm Tiểu Khởi trực tiếp vào ở là được rồi, nhưng lúc y nhận được Lâm Tiểu Khởi đả động với y khoản tiền phòng vẫn là gọi điện thoại với Lâm Tiểu Khởi hô to gọi nhỏ một lần.

"Lâm Tiểu Khởi! Cậu không coi tớ là anh em phải không!" Chu Chu nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh em ruột thịt tính toán rõ ràng." Lâm Tiểu Khởi không mặn không nhạt nói, cậu đã quen loại chuyện hai bên tiền trao cháo múc rồi, kể từ sau khi Diệp Anh qua đời, cho dù cậu chịu ủy khuất lớn hơn nữa cũng chưa từng hướng Lâm gia cầu trợ, hiện tại cũng là đạo lý như vậy, cậu rõ ràng có tiền có thể trả tiền phòng của mình, tại sao phải dựa vào Chu Chu chứ.

Chu Chu cạn lời, y là con trai độc nhất, chuyện anh em nhà người ta tranh đoạt gia sản vỡ đầu chảy máu y không trải qua, cũng không nghĩ tới việc này, hơn nữa những người khác vây xung quanh y có ai không phải ý đồ từ chỗ y nhận được lợi ích, đừng nói tặng nhà, cho dù mô hình nhà thôi đối với những người đó mà nói cũng là kinh hỉ cực lớn, bọn họ rốt cục lọt vào mắt Chu đại thiếu.

Lâm Tiểu Khởi không giống những người đó, đây là Chu Chu vừa bắt đầu minh bạch.

"Được rồi, tớ đây liền nhận." Nghĩ đến Lâm Tiểu Khởi còn có hai em trai em trái cùng cha khác mẹ, Chu Chu lại não bổ ra từng trải bi thảm của Lâm Tiểu Khởi ở Lâm gia bị mẹ kế với hai em khi dễ, thức thời ngậm miệng lại.

Nhà mới lấy ánh sáng tốt, rộng rãi sáng sủa, so với nhà cũ của Lâm Tiểu Khởi nhìn qua tốt hơn không biết bao lần, đổi hoàn cảnh mới, Lâm Tiểu Khởi tâm tình cũng tốt, mang theo Bồng Hao đi cửa hàng bách hóa mua bán xả láng, Chu Chu bởi vì muốn để lại nhà cho cậu ở, giường chăn trong nhà mới đều là mới, nhưng Lâm Tiểu Khởi vẫn là muốn tự mình mua mới, chọn màu sắc mình thích.

Lại mua cho mình và Bồng Hao mấy bộ quần áo mới, có lẽ sau khi về nước khẩu vị tốt hơn, Bồng Hao hơn một tháng đã cao hơn không ít, Lâm Tiểu Khởi kinh hỉ giúp bé thử quần áo mới. Bồng Hao hiện tại tính cách cởi mở, miệng nhỏ lại ngọt, mở miệng một tiếng "Chị xinh đẹp", dụ dỗ mấy nữ staff trong cửa hàng tới mặt mày hớn hở, quả thực hận không thể mang bé về nhà mình nuôi.

Bởi vì Lâm Tiểu Khởi ra ngoài gấp gáp, chỉ nhớ mang theo con lại quên mang điện thoại, cũng không biết có một ai đó bởi vì gọi điện thoại của cậu không thông mà lo lắng vạn phần.


Về đến nhà một lớn một nhỏ mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, Bồng Hao học bộ dạng Lâm Tiểu Khởi nói câu "Mệt tới mức ta muốn đau nhừ lưng", chọc cười Lâm Tiểu Khởi.

Tới lúc Lâm Tiểu Khởi đi rửa trái cây Bồng Hao cầm điện thoại của cậu rơi ở trên ghế salon, điện thoại rung một cái, Bồng Hao căn cứ vào kinh nghiệm trước kia cũng biết có người gọi tới, lúc trước bé đi theo baba Viên Viên học một ít chữ, bây giờ nhận ra được hiển thị trên màn hình điện thoại chính là hai chữ "Viên Viên", liền học theo bộ dáng Lâm Tiểu Khởi trước kia nhận điện thoại ấn một cái, điện thoại kết nối, thanh âm trầm thấp của Nguyên Uyên truyền tới, Bồng Hao bất chấp tất cả liền reo hò một tiếng "ba ba Viên Viên".

Thanh âm trẻ con non nớt lập tức chữa khỏi trái tim vô cùng lo lắng của Nguyên Uyên quét đi mệt mỏi và nặng trĩu.

Từ lần trước sau khi bị điện thoại gọi đi anh cũng không tiếp tục có nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi nữa, thật vất vả xử lý xong chuyện, đè xuống tư niệm trong lòng đi tìm Tiểu Khởi, gõ cửa hồi lâu lại không có đáp lại, anh gọi điện thoại cho Tiểu Khởi cũng không có ai nhận, anh không biết mình có phải tiếp tục một lần nữa bị Tiểu Khởi rời bỏ hay không, ủ rũ ngồi trước cửa nhà Tiểu Khởi dằn vặt chính mình.

Không biết qua bao lâu, anh từ trong trầm tư tỉnh lại, Tiểu Khởi vẫn chưa về, anh đã không có dũng khí đối mặt với dãy số đã quá nhớ trong lòng nữa, ngược lại gọi điện thoại cho Chu Chu.

Biết được Tiểu Khởi chỉ là dọn nhà, tâm tình Nguyên Uyên mới hơi tốt hơn chút, nhưng lập tức lại chìm xuống, Tiểu Khởi dọn nhà vậy mà cũng không có nói cho anh biết, có phải vẫn là không đủ tín nhiệm anh hay không?

Từ chỗ Chu Chu có được địa chỉ nhà Tiểu Khởi, Nguyên Uyên lập tức lái ô tô tới Cẩm Uyển Họa Đình, dừng lại ở chỗ cách Cẩm Uyển Họa Đình không xa, lại lần nữa gọi điện thoại cho Tiểu Khởi.

Lâm Tiểu Khởi rửa sạch trái cây đựng trong đĩa bưng tới liền nhìn thấy Bồng Hao đang cầm điện thoại di động không ngừng nói chuyện "Ba ba ở nhà" "Đi rửa trái cây" "Vâng" "Bồng Hao sẽ mở cửa cho ba ba Viên Viên", cậu đỡ trán, nhận lấy điện thoại trong tay Bồng Hao, lại phát hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc.

"Con đang gọi điện thoại với ba ba Viên Viên?" Lâm Tiểu Khởi liếc nhìn lịch sử cuộc gọi trong điện thoại hỏi con trai, thời điểm cậu nhìn thấy trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ thiếu chút nữa há hốc mồm, lại vừa nhìn thời gian vừa vặn là buổi chiều lúc ở cửa hàng bách hóa, khi đó cậu chỉ lo thử quần áo cho Bồng Hao, đâu nghĩ tới mình có mang theo điện thoại hay không, trong lòng không khỏi một trận ảo não.


"Ba ba Viên Viên muốn tới thăm chúng ta." Bồng Hao hưng phấn nói, bé có mấy ngày không gặp ba ba Viên Viên thôi, đã rất nhớ rồi.

Lâm Tiểu Khởi co rút khóe miệng, thằng nhóc ngốc a, chúng ta vừa mới chuyển nhà mới, bác ấy còn chưa biết địa chỉ đâu.

Đút một trái nho vào miệng con trai, Lâm Tiểu Khởi bấm số điện thoại của Nguyên Uyên.

"Em dọn nhà." Lâm Tiểu Khởi trên mặt nổi lên đỏ ửng, mấy ngày không gặp Nguyên Uyên, giờ phút này chỉ mới nghe được thanh âm từ tính của anh đã tim đập rộn ràng.

"Anh biết." Nguyên Uyên tựa hồ tâm tình không tệ, trong giọng nói mang theo ý cười.

"Làm sao anh biết?" Lâm Tiểu Khởi nghi ngờ hỏi, sau đó vỗ đầu một cái, "Anh buổi chiều đi tìm em?"

"Ừm, anh đã hỏi Chu Chu."

"Anh......" Lâm Tiểu Khởi cắn môi nói không ra lời, không trách được Nguyên Uyên buổi chiều gọi điện thoại cho cậu nhiều như vậy, hóa ra là tìm cậu không được, "Em vốn là muốn mấy ngày nữa nói cho anh......"


"Hiện tại cũng chưa muộn, anh ngay lập tức tới nhà em."

Lâm Tiểu Khởi mở cửa nhìn thấy Nguyên Uyên trong nháy mắt liền bị đối phương ôm chặt lấy, một giây, hai giây, ba giây.

"Con cũng muốn ôm ôm." Bồng Hao hăng hái chạy tới cửa phá vỡ không khí của hai người, tâm hồn Lâm Tiểu Khởi không biết bay tới nơi nào trở về chốn cũ.

Nguyên Uyên buông Lâm Tiểu Khởi ra, ôm lấy Bồng Hao, ở trên cái mũi nhỏ của bé cọ hai cái: "Mấy hôm nay có nhớ ba ba Viên Viên không."

Nguyên Uyên ban đầu tưởng rằng trẻ con đối với người khác đảo mắt liền quên, cho nên một mực ở trước mặt Bồng Hao cọ cảm giác tồn tại, mỗi lần đi thăm bé đều mang theo rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon, Bồng Hao cũng thuận lý thành chương thích anh, mà lần này chừng mấy ngày không gặp, anh lo lắng Bồng Hao đã quên anh, bất quá từ cuộc đối thoại trong điện thoại vừa nãy mà nói Bồng Hao vẫn là nhớ anh.

Bồng Hao ở trong ngực Nguyên Uyên đưa tay kéo quần áo Lâm Tiểu Khởi: "Ba ba, lần sau chúng ta cùng ba ba Viên Viên đi mua quần áo mới có được hay không?"

Hôm nay lúc ở cửa hàng bách hóa, mấy bạn nhỏ mua quần áo trẻ em giống bọn họ có cha mẹ cùng một chỗ phụng bồi, chỉ có Bồng Hao đi theo một mình ba ba, Bồng Hao cho rằng mình hiện tại đã có ba ba Viên Viên cũng không cần hâm mộ các bạn nhỏ khác giống như trước kia nữa, hiện tại hai ba ba đều ở đây, bé liền đưa ra ý kiến của mình.

"Được." Không đợi Lâm Tiểu Khởi trả lời, Nguyên Uyên đáp ứng bé.

Lâm Tiểu Khởi ngũ vị tạp trần nghĩ, nếu như anh ấy biết tâm tư của mình còn dám nghĩ như vậy không, hay là nói...... anh kỳ thực cũng có tâm tư này, cậu không dám tiếp tục nghĩ nữa, vạn nhất vạn nhất tự mình đa tình làm sao bây giờ?

Nhưng là anh ấy vừa mới còn ôm mình, người bình thường sẽ đột nhiên như vậy ôm một người khác đồng tính sao? Nói không chừng anh ấy kỳ thực thực cũng có chút ý tứ này đấy.

Không phải là ôm sao? Nhiều chuyện cực kỳ bình thường, mày cũng chỉ là bởi vì thích anh ấy mới nghĩ nhiều như vậy, hồi ở nước Mễ Thang ôm người khác không phải một chuyện rất bình thường sao?


Lâm Tiểu Khởi trong lòng thiên nhân giao chiến, cậu vừa hi vọng Nguyên Uyên cũng có chút ý tứ như vậy, lại sợ anh kỳ thực không có ý tứ này, có lẽ anh chỉ là vì Bồng Hao mới đến thăm mình.

Trong lòng Nguyên Uyên lại càng không có tư vị, Lâm Tiểu Khởi sao có thể ở trong nhà của người đàn ông khác chứ, cho dù Chu Chu là bạn của em ấy cũng không được, Chu Chu tên này phong lưu hoa tâm, thích vẫn là phụ nữ, vạn nhất Lâm Tiểu Khởi bị cậu ta mê hoặc làm sao bây giờ?

Không phải cậu không đủ tự tin, ở trước mặt người khác Nguyên Uyên tự nhiên là cao không thể với, nhưng ở trước mặt Lâm Tiểu Khởi anh bất quá cũng chỉ là người thầm mến nhỏ bé, giống như tất cả người bình thường khác, trái tim thấp tới trong cát bụi. Ngay cả vùa nãy ôm Lâm Tiểu Khởi cũng khiến anh cảm thấy thấp thỏm, sợ cậu có nửa điểm mất hứng.

Anh mặc dù biết Lâm Tiểu Khởi nhiều năm như vậy, chân chình từng có tiếp xúc với cậu có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh nhìn Lâm Tiểu Khởi từ một đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu trưởng thành thiếu niên đầy sức sống, nhìn cậu từng chút một lớn lên, vĩnh viễn chỉ có thể từ xa mà nhìn cậu, lần này là anh thật vất vả tranh thủ được cơ hội, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng.

"Tại sao đột nhiên dọn nhà?" Nguyên Uyên vừa bóc nho cho Bồng Hao vừa hỏi, kỳ thực anh đã sớm muốn để Lâm Tiểu Khởi dời xa chỗ đó rồi, mặc dù nơi đó cách đại học Aesop gần, nhưng anh biết Lâm Tiểu Khởi hồi đại học ở nơi đó cũng không vui vẻ, anh không muốn Lâm Tiểu Khởi tiếp tục sống ở trong bóng ma quá khứ.

Hơn nữa tên hàng xóm kia của Lâm Tiểu Khởi khiến người ta chán ghét, anh ngày đó lúc đến tìm Lâm Tiểu Khởi đối phương đã nói xấu Lâm Tiểu Khởi rất nhiều, lúc anh nghe được tên đó nói Lâm Tiểu Khởi là một tên đồng tính luyến ái tim đập rớt một nhịp, ngay sau đó cái này không thể nào, quả nhiên, đối người đối phương miêu tả với anh chính là Chu Chu.

Anh một bộ bất động thanh sắc nghe xong, nhưng trong lòng dâng lên căm giận ngút trời, Lâm Tiểu Khởi là người anh đặt ở trong lòng đụng cũng không cam lòng đụng vào, anh hận không thể dâng cậu lên để không nhiễm phải một chút cát bụi bên ngoài, mà tên đó vậy mà bôi nhọ cậu.

Sau khi trở về anh liền bảo Hòa trợ lý đi điều tra Thành Trình Bảo, thật là không tra không biết, kết quả tra ra khiến Hòa trợ lý cũng kinh hãi, anh hoàn toàn không nghĩ tới xã hội bây giờ còn có người cổ hủ như thế, ngay cả đồng tính luyến cũng không khoan dung được, còn khiến nhiều sinh viên vì vậy mà nghỉ học, nhân duyên ở trong trường cực kém, có thể nói một trong mười đại kỳ ba trăm năm khó gặp ở đại học Aesop.

Nguyên Uyên nhiều năm tài trợ tiền cho đại học Aesop như vậy cũng phải tài trợ công toi, có một câu nói của anh Thành Trình Bảo đương nhiên không có quả ngon để ăn, cho nên liền thất nghiệp.

Bất quá chuyện này cũng không thể để cho Tiểu Khởi biết, Nguyên Uyên nghĩ, ai cũng hi vọng mình xuất hiện trước mặt người trong lòng chính là một mặt tốt đẹp nhất, Nguyên Uyên cũng không ngoại lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận