Hữu Ương Lưỡng Song

Cho dù ở trong mộng, Ngôn Du vẫn thực nghe lời Sở Nguyệt Xuất, ngoan ngoãn đứng lên vào phòng tắm rửa mặt, rồi vào phòng khách liền phát hiện phòng khách trở nên không giống như lúc trước, lại nói từ trước bàn cơm đều là cái bàn không thì hiện tại đã xuất hiện vài dĩa đồ ăn.

Chớp chớp mắt, lại dụi dụi mắt, Ngôn Du nhìn Sở Nguyệt Xuất từ phòng bếp lý bưng hai chén cơm ra tới, đột nhiên cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ.

Coi như không phải mộng xuân, chỉ cần có thể chứng kiến Sở lão sư, cũng tốt.

"Ngốc đứng đó làm cái gì, qua đây dùng cơm." Đem canh cũng bưng sau khi đi ra, Sở Nguyệt Xuất ngẩng đầu bắt gặp Ngôn Du đứng ở đó ngơ ngác nhìn chính mình, tức giận nói, "Nhanh lên, luôn ăn mì tôm không tốt."

"Nha..." Nhức đầu, Ngôn Du nghe lời đi qua, chiếu theo ý tứ của Sở Nguyệt Xuất ngồi xuống, ngửa đầu xem người còn đang đứng, con ngươi đen bóng lấp lánh.

Bị nàng xem vừa tức giận lại vừa buồn cười, Sở Nguyệt Xuất đem đũa phóng tới trước mặt nàng, "Nhanh ăn đi đồ ngốc."

Gật gật đầu, một tay bưng lên bát cơm một tay cầm đôi đũa, Ngôn Du hướng miệng lùa một hơi cơm, một bên Sở Nguyệt Xuất đã muốn ngồi xuống không khỏi lắc đầu, gắp thức ăn phóng tới trong bát, Ngôn Du lập tức đem kia đồ ăn cũng bái đến trong miệng, tiểu ánh mắt híp lại.

Trong mộng đồ ăn cũng ăn thật ngon đâu... Cùng hương vị trước kia Sở lão sư làm y như một.

Sở Nguyệt Xuất tự nhiên là không biết tên ngốc bên cạnh còn lầm nghĩ mình đang nằm mơ, nhìn thấy khuôn mặt xem ra trắng nõn lại có vẻ thập phần gầy gộc, có chút đau lòng không ngừng gắp thức ăn phóng tới trong bát Ngôn Du.

Từ đầu tới đuôi luôn luôn ăn cơm, vô luận Sở Nguyệt Xuất gắp bao nhiêu đồ ăn đến trong bát đều sẽ thành thật xử lý trước tiên, thẳng đến cuối cùng thật sự chống đỡ không nổi, lúc này mới ngẩng đầu, chứng kiến bát cơm trước mặt Sở Nguyệt Xuất vẫn như cũ chưa động qua, cong lên miệng.

"No rồi?" Thấy thần sắc đó của nàng, Sở Nguyệt Xuất lòng dạ biết rõ rút khăn tay giúp nàng lau miệng, ánh mắt dịu dàng, "Ngồi trong chốc lát, còn mệt thì tiếp tục đi vào ngủ."

Lắc đầu, Ngôn Du cầm lấy đũa gắp khối thịt đưa đến Sở Nguyệt Xuất bên miệng, vẻ mặt thành thật, "A —— "

Mềm nhẹ cười, theo ý Ngôn Du há mồm ăn khối thịt kia, Ngôn Du nhếch nhếch miệng, lại gắp đồ ăn hướng Sở Nguyệt Xuất nơi đó đưa tới, thẳng đến cuối cùng Sở Nguyệt Xuất nhướn mi ngăn cấm động tác của nàng mới thôi, "Như thế nào đều gắp thịt?"

"Bởi vì chị gầy." Ngôn Du trả lời chuyện đương nhiên, tiếp theo nhăn lại mi, vẻ mặt mê hoặc, "Trong mộng Sở lão sư so với trước kia nhìn qua thật gầy quá nha..."

"..." Sở Nguyệt Xuất vi lăng vài giây, sau khi hiểu được đành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cần như thế nào nhường tên ngốc trước mặt này biết đây quả thật không phải là mộng cảnh?

Để đũa xuống, đưa tay xoa lên mi hơi nhíu lại của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du có chút đau lòng, "Không cần nhíu mày..."

"Ân." Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng lên tiếng, lại không biết của mình lông mi như trước súc cùng một chỗ.

"Ngô, em biết chị thực tức giận..." Ngôn Du gục đầu xuống, tay cũng đi theo rũ xuống, "Nếu không phải em, Bạch đồng học sẽ không chết..."

Cái mũi ê ẩm nhường Ngôn Du nâng tay xoa nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm thành một đoàn, "Chính là em còn rất nhớ chị a... Chính là lại không thể nhìn thấy chị... Em biết chị thực tức giận..."

Thở dài một tiếng, Sở Nguyệt Xuất đứng lên, đem người ngồi trên ghế vẫn còn cúi đầu hối hận kéo vào trong lòng, "Em đang ở đây nói bậy bạ gì đó hả..."

Ngôn Tĩnh không có khả năng không nói cho Ngôn Du biết nguyên do thực sự Bạch Hiểu An chết là gì, thế nhưng người này như trước vẫn tự trách chính mình... Là bởi vì rất thiện lương, hơn nữa... mình thái độ khi đó đối đãi với em ấy, khiến em ấy bất an đến hiện tại đi.

"Em không dám gặp chị... Em sợ chị nói lời chia tay..." Bị nhẹ nhàng ôm, Ngôn Du đưa tay trụ trên eo Sở Nguyệt Xuất, "Sau đó chị liền từ chức rồi biến mất..."

Đem mặt vùi vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du thanh âm có chút nghẹn ngào, "Cho nên... Nằm mơ có thể nhìn thấy chị cũng tốt lắm rồi..."

"Chị từ chức biến mất, với em từ chức biến mất, không phải giống nhau sao?" Sở Nguyệt Xuất thối lui từng bước ngồi xuống, "Hoặc là nói, điều em muốn chính là em không cần cùng chị ở chung một chỗ?"

"Mới không phải!" Lập tức ra tiếng phản bác, Ngôn Du hút hút cái mũi, "Mới không phải đâu..."

"Đó là tại vì sao chứ? Vì sao cái gì cũng không nói liền đi? Vì sao bỗng nhiên liền tiêu thất? Vì cái gì... em..." Cảm giác chính mình kích động, Sở Nguyệt Xuất cắn môi dưới cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, lại phát hiện không có biện pháp nào.

"Em... em sợ chị nói chị không quan tâm em..." Ngôn Du thần tình bối rối, "Em vẫn luôn rất nhớ chị... Em... em..."

Lắp bắp giải thích, lại phát hiện không thể đem ý tưởng của chính mình ngay lúc đó giải thích rõ ràng, Ngôn Du lo lắng mở rộng miệng, hơn nửa ngày, bỗng nhiên một lần nữa gục đầu xuống, lại không có ý định giải thích, "Kỳ quái mộng... Mình hẳn là nên về phòng ngủ đi thôi..."

Nguyên bản cái loại bi thương - đau lòng - ủy khuất đủ thể loại đang bùng lên bởi vì câu nói này mà trở thành hư không, Sở Nguyệt Xuất hít một hơi thật sâu, lại cố gắng nhường mình có thể bình tĩnh một ít, hừ, vẫn là vô dụng. Ngay sau đó, đưa tay trực tiếp vặn chặt lỗ tai nhỏ của Ngôn Du, trong thanh âm lộ ra lạnh như băng, "Em nói cái gì?"

Kỳ quái mộng?

Hừ, chẳng lẽ mộng xuân liền không kỳ quái sao?

"Ti~..." Từ từ sau khi biết Sở Nguyệt Xuất, trừ bỏ một cái tát kia, Ngôn Du vẫn là lần đầu tiên bị Sở Nguyệt Xuất không lưu tình đối đãi như thế, đau đến miệng hút một hơi lạnh, ô ô kêu ra tiếng, "Ô... Đau quá..."

"Biết đau?" Vừa nghe nàng kêu liền không đành lòng, Sở Nguyệt Xuất nới lỏng tay, "Còn cảm thấy được đây là mộng sao?"

"Ngô..." Nghiêm túc nhìn nàng, lại qua hồi lâu, Ngôn Du đúng lý hợp tình nói, "Ân!"

"Em..." Sở Nguyệt Xuất hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

"Sở lão sư mới sẽ không nhéo tai người ta!" Biết miệng, Ngôn Du xoa lỗ tai đã đỏ bừng lên, "Hơn nữa còn đau tới vậy!"

"Đồ đần!" Sở Nguyệt Xuất quả thực cũng bị giận ngất, quả nhiên cùng người cố chấp lại thiếu cân não nói chuyện thực mất sức, trực tiếp một cái tát vỗ trên đầu Ngôn Du, đứng lên, "Vậy em tiếp tục chuyện ngủ của em đi, tôi về nước."

"Không cần!" Lập tức đứng lên từ phía sau ôm lấy Sở Nguyệt Xuất làm bộ muốn đi, Ngôn Du tay ôm chặt chẽ, "Không cần... Giấc mơ nói... Không thể đi..."

"Đúng vậy sao?" Bực bội tới cực điểm, Sở Nguyệt Xuất chợt nở nụ cười, đưa tay giữ chặt vòng tay tại bên hông của mình, một đường mang theo Ngôn Du vào phòng ngủ, không đợi Ngôn Du kịp phản ứng liền đem nàng đặt ở trên giường, "Nếu là mộng, vậy làm chuyện cùng bình thường không đồng dạng làm đi."

Bị áp đến trên giường, Ngôn Du khó tin nhìn Sở Nguyệt Xuất, không hiểu sao cảm thấy một trận bất an.

Đem sợi tóc rũ xuống trên vai đẩy ra phía sau, Sở Nguyệt Xuất giơ lên một nét cười thoáng hiện dụ dỗ, thấp người, môi ở trên môi Ngôn Du như có như không vuốt ve, trong thanh âm lộ ra dễ thương, "Tiểu Du..."

"Ân... Ân?" Bởi vì động tác của Sở Nguyệt Xuất mà sắc mặt một mảnh ửng đỏ, Ngôn Du ngơ ngác nhìn Sở Nguyệt Xuất, rất chậm chạp đáp lại.

"Em rất thường xuyên làm mộng xuân sao? Ân?" Một lần nữa ngồi thẳng lên, tay phải nhẹ vỗ về hai má Ngôn Du, ngón trỏ xoa lên cánh môi, ở trước mặt người nọ nhẹ nhàng ma sát, Sở Nguyệt Xuất vốn chỉ là muốn dọa Ngôn Du, thế nhưng lúc này cảm thấy toàn thân một trận lửa nóng.

Vẻ mặt mờ mịt nhìn Sở Nguyệt Xuất, cánh môi bởi vì động tác của nàng một trận tê ngứa, Ngôn Du giật giật môi, lại giật giật thân mình, có chút gian nan nói, "Không..."

"Vậy em vừa rồi nói lần trước như thế nào làm một nửa..." Vừa nghĩ tới Ngôn Du lại có thể "mặt không đỏ tim không nhảy" nói ra cái loại lời này, Sở Nguyệt Xuất tích tụ một trận tức giận, giờ phút này lại tưởng tượng, nếu Ngôn Du thật sự làm mộng xuân, mà cái kia Emma lại có thể tùy ý xuất nhập phòng Ngôn Du...

Trong khoảng thời gian ngắn chợt cảm thấy một mảnh tâm lý chiến giận dữ, Sở Nguyệt Xuất ánh mắt lại lạnh đi một ít.

"Liền... Liền lần trước..." Ngôn Du có chút bận tâm khi mình nói chuyện sẽ cắn lên ngón tay Sở Nguyệt Xuất, đầu hướng bên cạnh lệch qua, Sở Nguyệt Xuất nhưng vẫn không buông tha nàng, cũng đi theo động tác của nàng tiếp tục nhẹ vỗ. Mà giờ khắc này, Ngôn Du đã cảm thấy được miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được thân ra lưỡi liếm liếm môi, lại liếm tới ngón tay Sở Nguyệt Xuất, nhường người nọ vẫn còn tức giận có chút ngây ngẩn cả người.

Bất quá người chủ động liếm lấy ngón tay lại một chút tự giác đều không có, mặt đỏ lên giải thích, "Liền một lần... Chính là liền một nửa..."

Đang nói chuyện, còn quyệt quyệt miệng, "Mới cởi áo sơ mi của chị... Đã bị đánh thức..."

Cho nên, Emma là kẻ đáng ghét nhất!

A, sẽ không phải lần này làm mộng lại chỉ làm một nửa, liền lại sẽ bị Emma đánh thức đi?

Nghĩ tới đây, Ngôn Du bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, Sở Nguyệt Xuất bởi vì động tác của nàng cũng ngồi qua một bên, có chút nghi hoặc nhìn thấy nàng trần trụi chân nhảy xuống giường chạy ra, lại rất nhanh một lần nữa chạy về đóng cửa phòng ngủ, còn theo lệ khóa cửa lại.

"Em làm cái gì?" Một lần nữa bò lại lên giường, người nọ cư nhiên còn theo bên cạnh bàn tìm tai nghe đeo lên, Sở Nguyệt Xuất lại càng không hiểu.

"Như vậy tựu cũng không bị đánh thức!" Ngôn Du vẻ mặt đắc ý, ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, đầu mang theo tai nghe khiến nàng giờ phút này càng lộ ra vẻ ngu đần. (Editor : Cạn lời =))))))

Sở Nguyệt Xuất ngây dại, sau một lúc lâu, giận dữ biến mất cũng bèn ôm lấy Ngôn Du, "Chị làm sao lại... yêu em, cái tên ngu ngốc này đây..."

Ngôn Du cười đến ánh mắt đều híp lại, miệng tiến đến trên mặt Sở Nguyệt Xuất loạn hôn, tay cũng bắt đầu bứt ra y phục trên người nàng, "Lần này, không muốn tỉnh được không?"

"Hảo." Mặc cho nàng ở trên người mình càn rỡ, còn phối hợp với nàng cởi ra y phục trên người mình, Sở Nguyệt Xuất ôm Ngôn Du vẫn đang đeo tai nghe, muốn đem lực chú ý vùi đầu vào chuyện đã lâu không có làm này, lại nhịn không được cười thành tiếng.

Rõ ràng phải làm chuyện của người trưởng thành... Chính là, làm sao cũng thấy cảnh Ngôn Du đeo tai nghe điện thoại như vầy, đều chỉ có thể nghĩ đến cục cưng anten, làm sao mời nàng nghiêm túc làm yêu được chứ.

Thật sự là chịu không nổi đồ ngốc này.

Nâng tay tháo đi tai nghe trên đầu Ngôn Du, người nọ nghiêm túc cởi đi quần của mình tựa hồ cũng không hề quan tâm, Sở Nguyệt Xuất sủng nịch cười cười, tay hoàn lên lưng Ngôn Du.

======================

Ed: Ahihi mọi người nói xem tác giả cho thịt ăn hay cho ăn chay nà?!? H lượt ngàn chữ chắc vui =)))))

P/s: Trời lạnh bỏ xừ các chế ạ, phải vất vả lắm mới có thể tắm xong và lên post truyện đấy @[email protected] HƠ HƠ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui