Hữu Ương Lưỡng Song

Thời gian một tiết thật ra là rất nhanh, đặc biệt đối với người chuyên tâm làm việc như Sở Nguyệt Xuất cùng người vẫn ngủ say sưa như Ngôn Du mà nói.

Mắt thấy phải ra về, trong văn phòng lão sư lục tục cầm lên bao chạy lấy người, chờ khi nơi này chỉ còn lưu lại có hai người bọn họ. Sở Nguyệt Xuất buông công tác trên tay, đứng lên đi đến bên cạnh Ngôn Du, Ngôn Du vẫn duy trì tư thế nghiêng mặt ôm gối đầu, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi cong lên, khuôn mặt lộ ra đỏ ửng, vì thế nữ nhân vốn tính đem nàng đánh thức lại một lần nữa bị dao động.

Luôn bị tướng ngủ của người này dao động đến...

Sở Nguyệt Xuất trong chốc lát phục hồi tinh thần lại đối với phản ứng của mình rất bất đắc dĩ, lắc đầu, đưa tay khẽ đẩy đẩy Ngôn Du, “Ngôn lão sư, ra về.”

Ngôn Du cọ cọ lên gối nhỏ, than thở câu gì đó, cau mày đem đầu hướng bên dưới gối nhỏ giấu.

Thở dài, Sở Nguyệt Xuất tới gần một ít, lại đẩy Ngôn Du, “Ngôn lão sư, rời giường...”

Vì cái gì người này mỗi lần ngủ đều có thể ngon như vậy, hoàn toàn đúng với ngoại giới không thèm quan tâm gì luôn, nếu thời gian ngủ mà bị khiêng đi chắc cũng sẽ không biết đi?

Rời giường...

Trong lúc mơ mơ màng màng nghe được hai chữ này, theo bản năng ở nhà và cũng theo bản năng cảm thấy tay phóng ở trên vai mình là Ngôn Tĩnh, Ngôn Du hoàn toàn theo thói quen thân mình lệch vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, đầu ở bụng nàng cọ xát, hai tay vòng qua eo của nàng tiếp tục ngủ.

Mặt lập tức đỏ thấu, Sở Nguyệt Xuất kinh ngạc vài giây, sau khi kịp phản ứng liền cúi đầu nhìn cái đầu đang chôn ở bụng của mình, cười khẽ một tiếng, tay trên tóc khẽ vuốt ve.

Chân tướng vẫn là đứa bé... Ân, đúng thật là một nhi đồng, nàng cho tới bây giờ mới thấy Ngôn Du giống như một tiểu hài tử. Còn có thể làm nũng... Là ở nhà thường xuyên làm nũng mẹ thành thói quen đi?

Chuông tan học đúng lúc vang lên, Sở Nguyệt Xuất phục hồi tinh thần lại, ý thức được tình hình như vậy khiến người khác xem ra hẳn là sẽ thực xấu hổ, thủ liền nắm hai má Ngôn Du, lấy việc công làm việc tư, cảm thụ được xúc cảm mềm mại non nớt trong tay, “Ngôn Du, mau, về nhà ăn cơm lại tiếp tục ngủ.”

“Ô...” Còn muốn tiếp tục hướng chỗ bụng Sở Nguyệt Xuất cọ xát, đột nhiên cảm giác hương khí tràn ngập trong mũi, Ngôn Du từ từ nhắm hai mắt, nhún nhún cái mũi, tiếp theo rất nhanh mạnh mở mắt ra, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Sở Nguyệt Xuất.

Bị ánh mắt của nàng đậu cho cười thành tiếng, Sở Nguyệt Xuất lại nhéo gương mặt của nàng, “Mau, ngồi dậy.”

Cảm giác một cỗ nhiệt khí từ nội tâm nhắm thẳng ra ngoài mà khuếch trương, từ ngực đến cổ rồi đến trên mặt, Ngôn Du tốc độ cực kì nhanh ngồi dậy, cúi đầu không dám nhìn Sở Nguyệt Xuất.

“Ha ha...” Sờ đầu nàng, trên mặt Sở Nguyệt Xuất ý cười dạt dào, “Ngủ được thật ngon ha, mau trở về ăn cơm đi, ăn hết lại tiếp tục ngủ.”

“...” Sợ hãi quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du không nói được một lời. Sở Nguyệt Xuất đang thu dọn đồ đạc thực mẫn cảm cảm nhận được tầm mắt nàng, quay đầu, chống lại đôi con ngươi đen láy của Ngôn Du, mày nhẹ giương lên, “Làm sao vậy?”

“Ngô...” Ngôn Du chớp chớp mắt, “Cô không tức giận sao?”

“Tôi vì sao phải tức giận?” Sở Nguyệt Xuất thu hồi tầm mắt, đem đồ trên bàn sửa sang lại hảo, thanh âm hờ hững.

“Tôi ôm cô còn gì...” Ngôn Du ngón tay để ở môi dưới, vẫn là đôi mắt lóng lánh, cũng không có đeo kính mắt, chính là giống như vẫn còn mơ hồ nhìn Sở Nguyệt Xuất.

“Ân...” Sở Nguyệt Xuất minh bạch rồi, gật gật đầu, lại quay đầu nhìn thẳng nàng, “Sợ tôi tức giận?”

“Ngô...” Cắn móng tay, Ngôn Du không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu.

“Đúng là sợ tôi lải nhải?” Sở Nguyệt Xuất nhắc bao đi đến Ngôn Du trước mặt tiếp tục hỏi.

“Ngô...” Người nọ ngồi ngửa đầu, ngón tay còn ngậm trong miệng, ngửa đầu nhìn xem người đang đi tới và cúi đầu nhìn xuống mình.

Đưa tay, điểm chóp mũi Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất cười một tiếng, “Đi dạy không buồn ngủ tôi tựu cũng không tức giận, cũng sẽ không lải nhải.”

Nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn nàng, Ngôn Du thanh âm đứt quãng, nghe có chút mơ hồ, “Có thể ôm... Không tức giận... Bởi vì... Đi dạy không ngủ ư?”

“...” Sở Nguyệt Xuất lại có loại cảm giác dở khóc dở cười.

“Tỷ...” Sở Lục Y sau giờ học liền chạy tới văn phòng, không nghĩ tới mới chạy tới cửa liền chứng kiến Ngôn Du ngồi ở ghế trên, vẻ mặt vô tội cùng Sở Nguyệt Xuất mang ý cười, phủ tay lên thân mặt nàng, trong lúc nhất thời trừng lớn mắt.

Đứng thẳng thân mình, Sở Nguyệt Xuất không thể không biết tình huống chính mình vừa mới cùng Ngôn Du là có chút tối*, nhìn thấy muội muội của mình, “Như thế nào?”

*ái muội, vô cùng ái muội (^ v ^)

“Em muốn bồi Tiếu Phỉ đi thư viện, tối nay mới trở về.” Sở Lục Y miệng nói xong, tầm mắt lại đặt trên người Ngôn Du, chỉ thấy Ngôn Du vẫn ngửa đầu xem tỷ tỷ của mình, vẻ mặt mê hoặc.

Ngô... Đi dạy không ngủ được là có thể ôm?

Tại sao vậy chứ?

“Nga, hảo.” Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, “Đừng quá muộn.”

“Hảo.” Sở Lục Y rất nhanh đáp ứng, nhìn tỷ tỷ của mình lại nhìn Ngôn Du, con ngươi đen xoay xoay, khóe miệng vi lộ ra một tia như có như không cười, lại rất nhanh thu lại, “Ngôn lão sư đi đường phải chú ý an toàn nha.”

Nói như vậy, tỷ tỷ của nàng vừa ôn nhu lại thực thích chiếu cố người hẳn là sẽ có phản ứng a.

Quả nhiên, lời của nàng mới rơi xuống Sở Nguyệt Xuất liền che giấu mi, híp mắt nhìn Ngôn Du vài giây, lúc sau ở trong lòng không tiếng động thán một tiếng, ngoài miệng lại nói, “Ngôn lão sư phải về nhà sao?”

“Ngô... Cần.” Ngôn Du thành thật đáp.

“Cùng nhau đi đi.”

“Nha...”

Trong mắt một tia giảo hoạt lướt qua, thanh âm Sở Lục Y trong vắt, “Tỷ, Ngôn lão sư, em đi trước.”

“Ân, chú ý an toàn.” Sở Nguyệt Xuất không hề nhận thấy “được” muội muội mình âm mưu chút nào, tự nhiên lên tiếng, lại không biết muội muội mình vừa cao chạy xa bay vừa làm tư thế thắng lợi, trong lòng vì tạo cơ hội cho nàng cùng Ngôn Du hai người có thể một mình ở chung mà hưng phấn không thôi.

Vì thế chờ Ngôn Du đeo kính lên rồi đem cất kỹ gối nhỏ vào bao xong liền theo Sở Nguyệt Xuất cùng nhau ly khai văn phòng, hướng ngoài trường đi.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Du cùng một người khác ngoài tỷ tỷ ở ngoài đường cùng nhau đi như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, nàng là đại thiên tài trong mắt người lớn, cũng là một con quái vật trong mắt bạn cùng lứa.

Bậc tiểu học, các học sinh đều đang đau đầu làm cộng trừ nhân chia, thì nàng đang làm đề hàm số. Trung học sơ cấp, các học sinh đang vì sơ cấp luận đề mà thống khổ, nàng đã muốn dỡ ra TV lại hoàn hảo không tổn hao gì lắp trở lại, thậm chí có thể tự mình thiết kế mạch chế tạo đồ vật này nọ. Trung học thời gian, các học sinh tại vì thi vào trường cao đẳng mà giãy giụa, còn nàng thì mỗi ngày chạy tới phòng thí nghiệm làm các loại thực nghiệm hoá học...

Cái gọi là hâm mộ, ghen tị, hận thù, hay đồng thời trong hâm mộ còn có thể ghen tị thuận tiện cũng mang theo một ít hận thù.

Con người tổng là như vậy, cho nên, Ngôn Du không có bằng hữu, bạn cùng lứa của nàng không thích cùng nàng làm bằng hữu, thậm chí chán ghét nàng.

Nàng chỉ có tỷ tỷ.

Tỷ tỷ...

Tỷ tỷ ở thời gian nàng làm đề toán học sẽ đặt một ly sữa ở bên cạnh bàn cho nàng, mời nàng đi ngủ sớm một chút. Tỷ tỷ sẽ cầm tiền tiêu vặt, vất vả đi mua các loại dây điện cũng như các loại thiết bị mời nàng ở nhà làm thực nghiệm. Tỷ tỷ ở thời gian đại học, sẽ mang theo nàng mới vừa lên trung học tới trường, tìm được hệ giảng dạy hoá học, dùng hết tất cả các biện pháp nhờ giảng viên đem phòng thí nghiệm cấp cho nàng...

Tỷ tỷ còn có thể... Ở thời gian nàng cô đơn bồi nàng, ở thời gian nàng khóc giúp nàng lau nước mắt, ở thời gian nàng bị mắng an ủi nàng, ở lúc nàng muốn ngủ liền ôm lấy mời nàng ngủ...

Tỷ tỷ... Là tỷ tỷ tốt nhất trên thế giới.

Bất tri bất giác liền nhớ tỷ tỷ của mình, Ngôn Du cúi đầu đi đường, tầm mắt lại mơ hồ.

Chính là tỷ tỷ có một ngày cũng sẽ không tiếp tục làm tỷ tỷ của nàng.

Kỳ thật tỷ tỷ từ vừa lúc bắt đầu liền không chỉ là tỷ tỷ của nàng, tỷ tỷ vẫn là con gái ngoan của ba mẹ, sau này còn có thể là thê tử của người ta, mẹ của con nàng.

Nếu... Nếu nàng là nam nhân thì có bao nhiêu hảo, như vậy, tỷ tỷ có thể làm vợ của con nàng mà nhi đồng cũng là con của nàng.

Cái đêm mà Ngôn Du có ý nghĩ này vẫn luôn làm tổn thương nàng, rốt cuộc hiểu rõ một vài sự tình, cảm tình nào đó...

Cùng với, cấm kỵ.

“Ôi chao... Làm sao cô lại muốn đụng vô cây nữa rồi...” Đi ở bên người nàng, Sở Nguyệt Xuất thấy nàng thẳng tắp muốn hướng trên cây đụng tới liền vội vàng kéo tay nàng, không nhịn được, “Đi đường xem lộ như vậy khó khăn sao?”

Thủ bỗng nhiên bị giữ chặt, Ngôn Du từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, mày còn nhíu lại, ánh mắt thoạt nhìn ủy khuất đến cực điểm.

Sở Nguyệt Xuất ngây ngẩn cả người, thủ còn lôi kéo tay Ngôn Du cùng nàng nhìn nhau hồi lâu, mắt thấy thần sắc ủy khuất của nàng càng ngày càng đậm, lúc này mới chậm bước lại, “Làm sao vậy?”

Chẳng lẽ mình nói câu kia thương tổn nàng?

Không có khả năng a... Nàng cũng không nói gì a...

Lắc đầu, Ngôn Du rút tay ra, cúi đầu, tay kéo góc áo của mình, trong lúc nhất thời vì tình hình thực tế của chính mình mà cảm thấy chán nản, lại ngẩng đầu định cùng Sở Nguyệt Xuất nói gì đó, chợt thấy sau lưng Sở Nguyệt Xuất xuất hiện một người nam nhân, trừng lớn mắt, tiếp theo cái ót tê rần, cứ như vậy mà ngất đi.

=================================

Editor: Aigooo, không phải PR nha, chẳng qua dạo này đang luyện app SimCity nên sao nhãng quá xá... Nói chung sau chap này cũng coi như giải thích được tình cảm yêu đương của Ngôn Du đối với tỷ tỷ mình vì sao mà có. Em nó IQ kinh khủng như thế thì về mặt EQ có chút lệch a, thiên hạ không ai thương nên muốn ở luôn với tỷ tỷ là phải, mấy thím đừng khắt khe quá ^_^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui