Hữu Ương Lưỡng Song

32, Chương thứ ba mươi hai...

“Đáng giận!” Giữa trưa, Sở Lục Y ăn cơm xong, ở trong phòng của mình hung hăng chà đạp lên búp bê A Ly đang dựa vào tường, bộ dáng cực kì tức giận.

“Sở Giản Hề, chị là đầu gỗ!” Một quyền đánh vào mũi A Ly, Sở Lục Y căm giận nói, “Tôi cho chị cùng người nam nhân kia ăn cơm, đánh chết cái lỗ mũi của chị!”

“Chị là đồ đần!” Lại một vòng đánh vào mắt A Ly, vẫn là thanh âm căm giận kia, “Tôi cho chị đần như vậy, đã nói không cho tìm bạn trai mà, đánh đen vành mắt của chị!”

“Chị là tên hỗn đản!” Tiếp theo một vòng trực tiếp đánh vào bụng A Ly, thanh âm của Sở Lục Y đã muốn không thể dùng căm giận để hình dung mà phải là như núi lửa sắp phun trào, ẩn nhẫn mang theo khủng bố, “Vẫn không rõ tâm ý của tôi, nếu chị không phải là nữ nhân, tôi nhất định đã thiến chị!!!”

...

“Ha thu! Ha thu! Ha thu!” Đang đang dùng cơm, Sở Giản Hề không nhịn được đánh ba cái hắc xì.

“Làm sao vậy nha đầu?” Nam nhân ngồi ở đối diện nàng vội vàng rút khăn giấy đưa qua, vẻ mặt quan tâm, “Có phải bị cảm rồi hay không?”

“Không...” Tiếp nhận khăn giấy chà nước mũi, Sở Giản Hề có chút ngượng ngùng, “Có thể là do đồ ăn quá cay thôi.”

Khi nói lời này, sống lưng của nàng đột nhiên lạnh như băng, Sở Giản Hề không hiểu mà cùng Sở Lục Y tâm hữu linh tê. (Tâm linh tương thông)

Xong đời, nhất định là Tiểu Y sinh khí mắng chửi nàng, trở về chết chắc rồi.

Mang loại tâm tình lo lắng này cùng sư huynh ăn hết một bữa cơm, từ đầu tới đuôi đều thần bất thủ xá* mà nghe sư huynh nói chuyện, chỉ nhớ rõ là sư huynh vẫn một mực nói chuyện nhưng không biết sư huynh đang nói cái gì.

*hồn trôi lang thang

Nàng thật sự cảm thấy lúc này Sở Lục Y thực tức giận.

Cũng đúng, Tiểu Y hãy còn hiểu lầm nàng cùng sư huynh, vả lại nàng cũng luôn luôn không cho Tiểu Y nói chuyện yêu đương, khó trách Tiểu Y sẽ khí thành ra như vậy.


“Nha đầu, em thật không phải là cảm mạo sao?” Sở Giản Hề thần bất thủ xá mà hắn luôn đặt tầm mắt trên người nàng đương nhiên sẽ nhìn ra, ngữ điệu vẫn rất lo lắng, “Có muốn đi bệnh viện nhìn xem hay không?”

Còn đang nghĩ về Sở Lục Y, Sở Giản Hề phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt sư huynh ân cần, sửng sốt vài giây ảm đạm cười, “Thật không có việc gì.”

Có lẽ... Tiểu Y nói là sự thật đi?

Cho tới bây giờ, đầu gỗ Sở Giản Hề bỗng nhiên sẽ thật sự tin tưởng lời Sở Lục Y nói. Cầm cái tách trên bàn nhấp một ngụm trà xanh, buông tách, thanh âm nghe không ra cảm xúc, “Sư huynh, anh lợi hại như vậy có phải đã có bạn gái rồi không.”

“Không có.” Nam tử trực tiếp đáp, nhìn thẳng Sở Giản Hề. Sở Giản Hề không có xem hắn, thanh âm như trước hờ hững, “Sư huynh nên tìm bạn gái đi, bằng không, thúc thúc và dì sẽ sốt ruột a.”

“Nha đầu, em...” Nam nhân không rõ Sở Giản Hề vì sao bỗng nhiên sẽ chuyển biến lớn như vậy, sửng sốt hồi lâu, cười cười, “Đúng vậy a, là nên tìm một người bạn gái.”

“Đúng vậy, tìm một cô bạn gái ôn nhu xinh đẹp như vậy mới có thể chiếu cố anh thật tốt a.” Sở Giản Hề cười cười, “Cũng không thể tìm người giống như em vậy, chỉ biết bắt cướp, ngoài ra cái gì cũng không biết làm.”

Lời này bất quá chỉ là lời nói dối.

Sở gia ba tỷ muội không có một người nào là không biết chiếu cố người. Dù sao cha mẹ chết sớm, Sở Nguyệt Xuất cần chiếu cố muội muội mà Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y bất kể như thế nào cũng đều không muốn để tỷ tỷ một mình vất vả.

Cũng do Sở Giản Hề thoạt nhìn thật giống Tam Nương một bộ liều mạng, nên rất nhiều người đều nghĩ nàng sẽ không biết làm việc nhà, thậm chí những sư huynh đệ nhận thức nhiều năm cũng đều nghĩ như thế.

“Nha đầu, anh luôn nghĩ sẽ tìm người có cùng chung chí hướng với anh.” Nam nhân nhìn chằm chằm Sở Giản Hề, giống như đã nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng. Sở Giản Hề lại nhằm lúc này nhìn đồng hồ, “Sư huynh, em phải trở về, bằng không tỷ tỷ sẽ gọi điện tới.”

Lời sắp sửa thốt ra một lần nữa nuốt trở vào, nam nhân chăm chú nhìn nàng vài giây, bất đắc dĩ cười, “Hảo, xem ra tỷ tỷ muội muội của em vẫn là quan trọng nhất a.”

“Đúng vậy, tỷ tỷ cùng Tiểu Y là quan trọng nhất.” Sở Giản Hề cười cười đứng lên, thấy nam nhân gọi người phục vụ tới tính tiền, vội vàng đi trước một bước ngăn hắn lại, trong ví lấy ra tiền, “Để em.”

“Nha đầu em hôm nay rất không hiền hậu a.” Bất đắc dĩ nhìn nàng thanh toán xong, nam nhân với nàng cùng đi ra khỏi nhà hàng, “Lần sau không được viện dẫn lý do này nữa.”


“Ha ha...” Sở Giản Hề chính là nở nụ cười, “Khi anh trở về em cũng chưa mời anh ăn được bữa cơm nào. Sư huynh nên sớm nhanh chóng kiếm tiền rồi tìm cho em một chị dâu ôn nhu hiền thục đi thôi.”

“Nha đầu...” Nam nhân thu hồi vẻ cười, nét mặt nghiêm túc nhìn nàng, thật lâu sau mới sâu kín thở dài, “Anh đưa em trở về.”

“Không cần, nơi này cách nhà em rất gần.” Sở Giản Hề mỉm cười hướng nam nhân phất tay, “Sư huynh mau trở về đi.”

Lại là thở dài, trên mặt nam nhân tươi cười miễn cưỡng, “Được rồi, chú ý an toàn.”

“Ha ha...” Sở Giản Hề cười cười, hướng nhà mình đi đến.

...

Tối hôm qua Ngôn Tĩnh cơ hồ cả đêm không ngủ, thẳng đến cận bốn giờ mới rất ư là mệt mỏi nhắm mắt lại, lại nhịn không được một lần nữa mở ra, điều chỉnh đồng hồ báo thức, lúc này mới thả lỏng tâm mà nhắm mắt lại.

Suy nghĩ suốt cả đêm, thôi thì hãy để cho Ngôn Du đến trường đi, bất quá nàng quyết định mỗi lần như thế đều sẽ đi đón Ngôn Du, tận lực tránh Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất bí mật tiếp xúc, có lẽ thế này sẽ tốt hơn đi.

Muội muội nhà nàng quả nhiên vẫn không thể dùng sức mạnh cứng rắn đi bức bách được.

Sau khi đồng hồ báo thức vang lên, Ngôn Tĩnh đứng dậy đi qua phòng Ngôn Du tính toán kêu nàng rời giường, cũng cho rằng nhân tiện để hai người giải hòa, nhưng không ngờ thời điểm khi cửa phòng mở, trên giường chỉ có mền tấm chăn chưa gấp, thân ảnh người nọ vốn nên nằm ở trên giường ngủ say lại không thấy.

Sửng sốt vài giây kèm theo chua sót cười, Ngôn Tĩnh có chút suy sụp đi vào trong phòng, đứng trước bàn đọc sách nhìn trên bàn một đống bản nháp tán loạn. Bằng vào hiểu biết nàng đối với Ngôn Du, liền đoán được Ngôn Du một đêm là như thế nào trôi qua. Một giọt nước mắt chảy xuống ướt bản giấy nháp, Ngôn Tĩnh ngồi đến trên giường Ngôn Du, triệt để mờ mịt cùng thất thố.

Tiểu Du nhà nàng lúc này, tựa hồ đã biết yêu rồi.

Ngồi ở trên giường ngẩn người hồi lâu, Ngôn Tĩnh nhìn đồng hồ, thở dài, trở về gian phòng của mình thay đổi quần áo rồi mới xuất môn mua thức ăn.


Nàng cùng Ngôn Du cả ngày hôm qua đều là không ăn gì, sáng nay lại không ăn điểm tâm, cũng không biết Ngôn Du có khó chịu hay không.

...

Ngôn Du lên lớp xong liền trở về văn phòng, gục xuống bàn nằm một lúc lâu nhưng rồi lại bật dậy.

Sở Nguyệt Xuất mặc dù đang làm chuyện của mình nhưng ngẫu nhiên vẫn trộm ngắm Ngôn Du vài lần, nhìn xem nàng ra sao. Mỗi lần chứng kiến bộ dáng Ngôn Du gục đầu xuống bàn ôm gối nhỏ mà nàng mua cho ngủ say sưa liền không nhịn được cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tiểu bộ dáng kia thật là... Rất đáng yêu...

Thấy Ngôn Du ngồi dậy, Sở Nguyệt Xuất có chút nghi hoặc liền quay đầu nhìn nàng, muốn nhìn xem nàng định làm gì. Tựa hồ có thể cảm nhận ánh mắt của Sở Nguyệt Xuất, cả người Ngôn Du đều chuyển qua, quả nhiên thấy Sở Nguyệt Xuất đang nhìn chính mình, liền xụ mặt. Vừa thấy nàng bày ra diễn cảm này là biết nàng muốn làm gì, Sở Nguyệt Xuất vội vàng đứng lên đi qua đó, sợ nàng vì muốn để cho mình nghe rõ mà lớn tiếng nói ra mấy lời tu nhân thì khổ.

Quả nhiên nàng qua đến, thủ xoa đầu Ngôn Du, Ngôn Du lập tức bắt lấy tay nàng, vẻ mặt đáng thương, “Đã đói bụng...”

“Cô...” Sở Nguyệt Xuất nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười. Nàng như thế nào cứ thấy mình càng lúc càng giống mẹ già đi chiếu cố Ngôn Du đây?

“Ngày hôm qua không có ăn gì hết...” Ngôn Du ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Sở Nguyệt Xuất, bĩu môi, “Giữa trưa không ăn, buổi tối cũng không ăn gì luôn...”

Hút một hơi khí lạnh, mày Sở Nguyệt Xuất liễm thật chặt, trong mắt vốn chứa nhợt nhạt ý cười cũng mất hút, chỉ có đau lòng, “Làm chi lại không ăn?”

Coi như chuyện yêu thương không có giá trị cùng làm ra các loại thiếu thần kinh, Ngôn Du không thể nói cho Sở Nguyệt Xuất biết nguyên nhân vì sao mà nàng cùng tỷ tỷ giận dỗi không thèm ăn cơm, chính là không biết nên biên lời nói dối như thế nào cho hợp lý, ngập ngừng nửa ngày vẫn lắc đầu không nói tiếng nào.

Thở dài, xem bộ dáng này của nàng là biết nàng không muốn tự nói với mình. Sở Nguyệt Xuất sờ sờ đầu nhỏ của nàng, “Tôi hiện tại cùng cô đi ra ngoài ăn chút gì đó được chứ?”

“Hảo!” Chỉ biết là sẽ có kết quả này, Ngôn Du cười híp mắt nhìn Sở Nguyệt Xuất, đứng lên, “Sở lão sư thật tốt.”

Liếc mắt, Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên cảm giác mình lại làm ra chuyện điên rồ rồi.

Đi ra ngoài ăn mà thôi Ngôn Du tự mình đi sẽ tốt hơn, nàng vì sao phải nói muốn bồi nàng đây?

Có thể là hoàn toàn dựa theo bản năng liền nói ra câu kia, đợi cho ý thức trở lại mới thấy không đúng lắm, nhưng lúc này Ngôn Du đã muốn đứng lên, tay nhỏ bé trắng noãn sạch sẽ còn níu lấy tay áo của nàng.

Bởi vì động tác nàng trảo tay áo của mình lại tạo ra một trận dở khóc dở cười. Sở Nguyệt Xuất nghiêng đầu nhìn người kia rõ ràng thực mệt mỏi, lại bởi vì đói khát mà cố chấp chấn tỉnh tinh thần, trong lòng một trận thở dài, thủ dắt lấy tay nhỏ bé vẫn còn đang bám chặt tay áo của mình.


...

Ngôn Tĩnh đem đồ ăn làm xong xuôi phóng kín mặt bàn, lúc này mới lái xe muốn đi đón Ngôn Du, chưa nghĩ lại có thể ở cửa trường học liền đụng phải Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất. Sở Nguyệt Xuất cư nhiên còn thực thân mật cầm khăn tay giúp Ngôn Du chùi khóe miệng, Ngôn Du thì bày ra khuôn mặt tươi cười hồ hồ, nhường Ngôn Tĩnh cảm thấy rất chói mắt.

Không thấy xe Ngôn Tĩnh cách đó không xa, một bên giúp Ngôn Du lau miệng, một bên Sở Nguyệt Xuất miệng nén giận nói, “Cô thật sự đã 24 tuổi rồi á? Như thế nào có ăn thôi mà mặt cũng dính tèm lem vậy?”

Đỏ hồng mặt, Ngôn Du gãi đầu, vừa muốn nói chuyện chợt nghe một tiếng còi ô tô vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy xe tỷ tỷ đậu ở đằng kia, nụ cười trên mặt lập tức thu vào.

Ở ven đường dừng xe, Ngôn Tĩnh từ trên xe bước xuống, đóng kỹ cửa xe, liền hướng Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du đi đến. Mắt thấy thần tình Ngôn Du phía trước còn cùng Sở Nguyệt Xuất ngây ngô cười sau khi tái kiến mình lại thành một bộ mặt đen thui lạnh lùng, không khỏi lại cảm thấy không thoải mái.

“Ngôn tiểu thư...” Nhận thấy cảm xúc Ngôn Du lập tức thấp xuống, Sở Nguyệt Xuất có chút khó hiểu, bất quá đại khái cũng đoán được hai tỷ muội nhà này giận dỗi nên đối với Ngôn Tĩnh lễ phép cười cười.

“Hai người như thế nào...” Giờ làm việc cũng có thể thân mật như vậy chạy đến, tâm lý Ngôn Tĩnh nghĩ thế tầm mắt cũng dừng ở hai tay cùng nắm một chỗ của Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, có chút không vui, “Hiện tại tựa hồ là giờ làm việc thì phải?”

Mỉm cười, Sở Nguyệt Xuất lén buông tay Ngôn Du ra. Trong nhận định quan hệ của nàng, nàng cùng Ngôn Du chính là bạn tốt, chẳng qua Ngôn Du là một người bạn tốt có tính tình trẻ con hay bốc đồng, huống chi cái này hay bằng hữu còn thập phần mơ hồ, dắt tay cũng không có gì đi. Ở trong ánh mắt đầy ngụ ý như thế của Ngôn Tĩnh cũng không hề phát ra một tia hờn giận, Sở Nguyệt Xuất mở miệng nói, “Ngôn lão sư vừa mới ở văn phòng kêu đói nên tôi mới bồi nàng đi ra ăn chút gì đó.”

Kỳ thật nàng đối với Ngôn Tĩnh cũng có chút bất mãn. Rõ ràng ngày hôm qua là nàng mang Ngôn Du đi, như thế nào sẽ để Ngôn Du một ngày ba bữa cũng chưa ăn. Xem bộ dáng Ngôn Du, đoán chừng là ngay cả buổi sáng hôm nay cũng chưa ăn gì.

Coi như dỗi cũng không thể khiến Ngôn Du đói bụng như vậy a, sẽ lộng hư thân thể.

Theo Sở Nguyệt Xuất trong mắt nhìn ra bất mãn, Ngôn Tĩnh ngực buồn buồn nhưng vẫn là đối chọi gay gắt nhìn thẳng Sở Nguyệt Xuất, “Tôi đã làm cơm xong hết rồi, chính là tới đón Tiểu Du về nhà dùng cơm.”

Mấp máy miệng cũng biết là mình không có tư cách cùng tỷ tỷ nhà người ta tranh luận, Sở Nguyệt Xuất vuốt vuốt tóc, đối với Ngôn Du ôn nhu nói, “Vậy cô về nhà đi, nhìn cô mệt mỏi thành như vậy, nhanh đi về ngủ đi.”

“Tiểu Lười số 2...” Ngôn Du thật biết điều gật đầu, đang muốn hướng phía trước cất bước chợt nhớ tới gối nhỏ mà Sở Nguyệt Xuất mua cho mình còn đặt trên bàn, lại thu chân về, cố gắng mở to hai mắt nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Làm sao bây giờ nha?”

Sau khi Sở Nguyệt Xuất mua cái gối nhỏ kia cấp Ngôn Du thì Ngôn Du liền đặt tên cho cái gối thành như vậy, nên cứ mỗi lần Sở Nguyệt Xuất nghe thấy nàng gọi lên đều muốn bật cười, mà Ngôn Tĩnh cũng mới vừa mua cái tay nải cho nàng để nàng có thể bỏ gối nhỏ vào. Lúc này, Ngôn Du cố tình chỉ để ý tới mỗi cái gối nhỏ đó nhường Ngôn Tĩnh ngầm thở dài, lại không thể làm gì hơn.

Muội muội nhà nàng quả thật là rất để ý Sở Nguyệt Xuất a.

===================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận