Hữu Ương Lưỡng Song

51, Chương thứ năm mươi mốt...

Mấy ngày sau Sở Lục Y nhiều lần muốn tìm một hảo hảo cơ hội nhằm “giáo dục” Ngôn Du một phen, nhưng quá xui xẻo là nguyên đán cận kề, thời điểm này đối với học sinh cấp ba mà nói chính là lúc mùa thi cử đến.

Hợp với ba ngày ôn thi, tiếp hai ngày sau là cuộc thi, Ngôn Du và Sở Nguyệt Xuất vẫn là lần đầu lâu tới như vậy không thấy nhau.

Năm ngày...

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, Sở Nguyệt Xuất vừa lúc làm giám thị duy nhất trong phòng thi mà phòng thi này lại là phòng học của lớp chuyên. Ngồi ở trên giảng đài nhìn xuống học trò đang chăm chú làm bài phía dưới, thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng ở trên giảng đài vạch lên, không biết vì cái gì lại nghĩ đến lúc trước Ngôn Du thường xuyên nằm úp sấp ở vị trí này ngủ, Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, nhớ lại chính mình từng bởi vì Ngôn Du gục xuống bàn ngủ không chịu giảng bài cho lớp mà phát hoả nhiều lần, ánh mắt có chút mê ly.

Có lẽ bởi vì từ lúc bắt đầu liền bị cái người không giống người thường kia hấp dẫn ánh mắt, nếu không, như thế nào sẽ khinh địch liền... Động tâm đây?

Lại nói tiếp, năm ngày nay không thấy khuôn mặt luôn thực ngu ngốc của người kia, không biết giờ ra sao rồi.

Mà danh sách giám thị vốn đã sắp xếp xong, bởi vì lần đầu tiên đi giám thị Ngôn Du liền nằm ngủ ngon lành nên trường liền không bao giờ dám an bài Ngôn Du làm giám thị nữa.

Kỳ thật, đối với học sinh cấp ba mà nói, giám thị là không cần thiết, tất cả mọi người thi thực nghiêm túc, còn làm mấy chuyện mánh khóe cũng là lừa mình dối người mà thôi.

Cho nên toàn bộ thời gian giáo viên đi giám thị cũng thập phần thoải mái, căn bản chẳng muốn đi chú ý có người nào làm càn hay không.

Ba ngày ôn thi, nàng không thấy Ngôn Du, hai ngày thi, nàng vẫn không thấy Ngôn Du...

Bất quá, người nọ ở nhà có tỷ tỷ của nàng chiếu cố, tổn thương trên tay hẳn là cũng sắp khỏi đi.

Sở Nguyệt Xuất nghĩ thế lại nhớ tới trước đó vài ngày Ngôn Du gặp mình thì luôn bày ra bộ dáng thực ủy khuất, lại thở dài một tiếng.

Nàng không thể tiếp tục như vậy được nữa, không ngừng để ý còn tâm phiền ý loạn, như vậy cứ vươn tơ lòng chỉ sợ đối với nàng và Ngôn Du, ai cũng đều không tốt.

Hôm qua cô cô nàng lại gọi điện thoại tới, bảo là muốn giới thiệu nam nhân cho nàng.

Nếu như trước kia nàng nhất định sẽ tìm cớ cự tuyệt, chính là...

Nghĩ đến bản thân mình gần đây luôn luôn không có biện pháp đem tâm tư theo trên người Ngôn Du dời đi nên Sở Nguyệt Xuất đành đáp ứng.

Có lẽ, nên tìm một nam nhân nói chuyện yêu đương, sau đó thì tiến tới kết hôn...

Đây mới là chuỗi nhân sinh trong ấn tượng nên có của nàng.

Chính là vì sao lại có cảm giác không cam lòng?

Mấp máy môi, Sở Nguyệt Xuất đứng lên, đi tới cửa nhìn ra sân thể dục bên ngoài hành lang, ôm cánh tay ngẩn người.

Ngôn Du... Kể từ khi người này tiến vào cuộc sống hiện tại của nàng thì toàn bộ đều đã thay đổi hết rồi.

Nàng sẽ đối với một người phát hoả, người kia chính là Ngôn Du. Nàng yêu thích cảm giác nắm hai má mềm mại của một người, người kia chính là Ngôn Du... Nàng thích nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Du ngây ngốc lại tràn đầy thỏa mãn ôm lấy gối nhỏ nàng mua cho mà nằm ngủ, thích nhìn thấy Ngôn Du lúc tỉnh dậy ngẩng đầu, khi thấy mình liền sẽ lộ ra ngây ngô cười, thích, thích người kia rất nhiều rất nhiều.

Nhớ tới Ngôn Du trong lòng liền ấm áp, thực thoải mái, thực ấm áp.

Vì cái gì Ngôn Du lại là nữ nhân kia chứ?

Nếu... Nếu Ngôn Du là nam nhân thì...

A, nếu Ngôn Du là nam nhân cũng sẽ không đáng yêu mà khiến cho mình tâm động đi.

...

Lớp chuyên một khi đã thi liền biến thành chỗ học sinh tranh đấu vô cùng quyết liệt. Sở Lục Y tuy mỗi ngày đều lo vấn đề tình cảm của mình, gần đây thậm chí còn nghĩ đến cần làm như thế nào nhường Ngôn Du và tỷ tỷ cùng một chỗ nhưng vẫn thực cố gắng dụng công đi học bài.

Ngồi ở vị trí gần bàn đầu, ngẫu nhiên suy tư ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, đều sẽ chứng kiến tỷ tỷ hoặc là ngẩn người, hoặc là lộ ra ý cười ấm áp, mỗi lần như thế chỉ có thể ở trong lòng ngấm ngầm thở dài, sau đó tiếp tục mải miết làm bài thi.

Thẳng đến trước khi nộp bài nửa giờ, rốt cuộc Sở Lục Y cũng đem bài làm xong, kiểm tra hai lần được rồi liền bắt đầu chống cằm nghĩ chuyện của tỷ tỷ cùng Ngôn Du.

Nghe Sở Giản Hề nói, cô cô của các nàng lại gọi điện thoại muốn tỷ xem mắt.

Hơn nữa, lần này tỷ tỷ lại không có cự tuyệt, còn hẹn thời gian gặp mặt.

Xem ra tỷ tỷ đã quyết định cần phải thoát ly trạng huống này, hơn nữa Sở Giản Hề...

Nghĩ đến vẻ mặt Sở Giản Hề lúc nói với mình chuyện tỷ tỷ đáp ứng đi xem mắt mà nhẹ thở ra, Sở Lục Y từng đợt bất đắc dĩ. Sở Giản Hề đến tận bây giờ vẫn còn không thể nhận cảm tình giữa Sở Nguyệt Xuất và Ngôn Du. Mà bản thân nàng chứng kiến tỷ tỷ muốn tìm bạn trai cũng không lo lắng tới như vậy mà là có loại cảm giác may mắn.

Ai~...

Úp sấp trên bàn, Sở Lục Y chuyển bút, có chút buồn rầu.

Xem ra lúc này không có biện pháp để Sở Giản Hề hợp sức với nàng giúp Ngôn Du truy tỷ tỷ rồi.

...

Chuông vang lên, thu xong hết bài thi, Sở Nguyệt Xuất bởi vì muốn đem chồng bài giao cho văn phòng, hơn nữa cũng không biết có phải lại có chuyện gì nữa hay không mà dứt khoát nhường Sở Lục Y về nhà trước, tiếp theo liền vội vàng đi văn phòng.

Sở Lục Y đeo cặp trên lưng, đi ra phòng học không bao lâu rốt cục quyết định lấy điện thoại gọi điện cho Ngôn Du.

Trước kia, năm ngày chờ đợi ở nhà đối với Ngôn Du mà nói là một chuyện thập phần đơn giản, ăn cơm rồi đi ngủ, tỉnh dậy thì làm bài, làm mệt mỏi lại đi ngủ, tỉnh ngủ đói bụng lại tiếp tục ăn, xong rồi thì làm bài... Thế nhưng năm ngày này, nàng lại có cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Nàng nhớ rõ một lần có kỳ thi đầu tháng mười hai, cũng là năm ngày không có gặp Sở Nguyệt Xuất nhưng lúc ấy nàng giống như cũng không có cảm giác mãnh liệt như bây giờ, chẳng qua lúc làm bài nhàn rỗi sẽ nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, hoặc là nằm chết dí trên giường sắp đi vào giấc ngủ thì thân ảnh kia sẽ bỗng nhiên nhảy vào trong đầu...

Thế nhưng vẫn như trước không có biện pháp chuyên tâm làm bài, hơn nữa cũng không có biện pháp muốn ngủ là ngủ, cả ngày mở to mắt nhưng không biết làm gì, trừ bỏ muốn Sở Nguyệt Xuất thì sẽ nhìn thấy Lạc Học Khâm đến nhà hướng tỷ tỷ xum xoe.

Hơn nữa tỷ tỷ đối với Lạc Học Khâm tựa hồ so với trước kia cũng tốt lên rất nhiều... A, là bởi vì sắp kết hôn sao?

Buổi chiều năm giờ, mà phía nam vào tháng mười hai thái dương cũng đã bắt đầu xuống núi, Ngôn Du đứng ở ban công trước gian phòng mình, nhìn ánh chiều tà phủ đầy khoảng không vô tận, mặt không chút thay đổi.

Chứng kiến tỷ tỷ cùng một chỗ với Lạc Học Khâm, vẫn sẽ có loại cảm giác rầu rĩ không thoải mái trong lòng nhưng thật không ngờ nó lại chẳng thể so bằng sự đau lòng mãnh liệt hướng về Sở Nguyệt Xuất.

Vì thế, loại đau lòng này lại có thể chồng lên cảm giác buồn bực nọ, cho dù lãnh mắt thấy Ngôn Tĩnh đối với Lạc Học Khâm ôn nhu đi nữa cũng sẽ không có cảm xúc dao động gì.

A... Có lẽ, chính mình cứ như vậy mà thoát khỏi cái loại ràng buộc cấm kỵ này... Cũng nhờ Sở Nguyệt Xuất cả... Bởi vì một nữ nhân nàng mới nhận thức có chín tháng...

Nàng chưa xem tiểu thuyết ngôn tình, ngẫu nhiên cũng chỉ xem qua kịch truyền hình cẩu huyết nhưng nó cũng không phải giống thế, không ai nói cho nàng biết nên làm như thế nào mới tốt. Nàng lấy ra năm ngày này, bởi vì tưởng niệm Sở Nguyệt Xuất rốt cục cũng dần dần hiểu được lòng mình, nhưng như cũ vẫn không biết nên làm thế nào cho phải.

Truy sao?

Tỷ tỷ không thể truy, vậy liền có thể theo đuổi Sở Nguyệt Xuất ư?

Không phải đều là nữ nhân sao, là do huyết thống ràng buộc nên vẫn có tính trói buộc ở trong lòng, lòng của nàng một chút vẫn không được thoải mái.

Di động ngay vào lúc Ngôn Du đang miên man suy nghĩ vang lên, Ngôn Du mắt thấy số gọi đến, chần chờ vài giây vẫn là bắt máy, chờ đối phương nói chuyện.

“Ngôn lão sư, buổi tối cùng ăn cơm đi.” Sở Lục Y biết mình lần này chỉ có thể mạo hiểm, bất quá chỉ cần mình không nói, rồi dặn dò cái tên Ngôn Du ngu ngốc đừng nói ra, tỷ tỷ nhất định sẽ không biết chính mình hẹn Ngôn Du dùng cơm.

Sững sờ trong chốc lát, Ngôn Du gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng, “Hảo, ở đâu?”

Tuy rằng không biết Sở Lục Y tìm nàng ăn cơm làm gì, bất quá nhất định có quan hệ với Sở Nguyệt Xuất.

“Liền... Quán cơm nhỏ lần trước uống rượu đi.” Sở Lục Y nghĩ nghĩ, mở miệng nói, “Lần này không cho uống rượu.”

Ngôn Du lần đầu tiên uống rượu liền để lại ngay trên cổ tỷ tỷ một dấu vết vô cùng ám muội, lần thứ hai uống rượu rõ ràng trực tiếp đem tỷ tỷ ăn sạch, quỷ mới biết lần thứ ba nếu tiếp tục mời nàng uống rượu sẽ phát sinh chuyện gì. =)))))))

“Hảo.”

Cúp điện thoại, thả di động lại vào trong túi, Ngôn Du trở về phòng mặc áo khoác ra ngoài.

Trong phòng khách, Lạc Học Khâm đang xem TV mà Ngôn Tĩnh còn tại phòng bếp bận rộn. Ngôn Du đi thẳng đến cửa phòng bếp, thanh âm thản nhiên, “Tỷ, buổi tối chị ăn đi, em cùng bằng hữu ra ngoài ăn cơm.”

Trong phòng bếp Ngôn Tĩnh đang cắt thức ăn nghe vậy động tác cũng dừng một chút, trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Đi sớm về sớm.”

“Ân.” Nghe tỷ tỷ nói vậy, Ngôn Du lập tức bay thẳng đến cửa lớn bên kia, đối với Lạc Học Khâm tự nhiên giống như trước không thèm để mắt tới.

Cho dù cảm giác chua xót so với trước kia giảm đi rất nhiều nhưng nàng vẫn không muốn bày ra một nụ cười thiện ý nào với Lạc Học Khâm. Lạc Học Khâm... Bất kể như thế nào, coi như thật sự trở thành tỷ phu của nàng thì nàng vẫn thực chán ghét hắn.

Từ trong nhà đi ra lập tức tiến thẳng đến quán ăn nhỏ kia, vừa đến, cuộc gọi Sở Lục Y liền tới, nói cho nàng biết mình đã ở trong gian nhỏ, mời nàng trực tiếp đi vào.

Tìm được gian nhỏ mà Sở Lục Y nói, Ngôn Du đẩy cửa vào, liếc mắt một cái liền gặp Sở Lục Y đang ngồi sau cái bàn, diễn cảm bình tĩnh châm trà, không khỏi sững sờ.

Dựa theo kinh nghiệm trước đó, bất kể như thế nào Sở Lục Y khi gặp mình cũng không nên bày ra bộ dáng như vậy.

Sở Lục Y... Không phải thực chán ghét nàng và còn rất hận nàng sao?

“Cô yêu tỷ của em, đúng không?” Đang do dự có nên kéo ghế dựa ngồi xuống hay không, Ngôn Du mới đi được vài bước thì Sở Lục Y đã muốn ngã trà, phóng tới vị trí cách Ngôn Du thật gần, mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

“...” Trầm mặc vài giây, thở dài, Ngôn Du cũng không muốn phủ nhận, “Ân.”

“Là yêu trong tình yêu?” Sở Lục Y trợn mắt to, vẻ mặt ngây dại nhìn Ngôn Du, giống như đang hỏi một đề toán học đơn giản thông thường.

“...” Chần chờ vài giây, Ngôn Du không dám xác định cảm tình đó có tính là tình yêu hay không, thẳng đến Sở Lục Y mở miệng lần nữa, “Cô đối với tỷ của em có phải thường xuyên sẽ có dục vọng muốn làm cái gì đó, có phải thường xuyên sẽ nhớ nhung tỷ của em, có phải rất muốn nắm tay chị ấy, rất muốn lực chú ý của chị ấy chỉ ở chỗ cô, có phải hay không...”

Không cần hỏi xong, Ngôn Du dĩ nhiên mặt xám như tro tàn, trong thanh âm mang theo nồng đậm bi tráng*, “Ân.”

=======================

Editor: Tính đổi lại thành bi thương mà nghĩ nghĩ thấy Du đau khổ kiểu này cũng hùng hồn lắm nên giữ bản qt là bi tráng luôn cho nó oách!!! =)))))

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui